Chương 16: Thiên kim tiểu thư
– Chị… Chị… Chị đã đi đâu? Sao chị lại bỏ em? Em… đã rất nhớ chị… Nhớ chị nhiều lắm…
Mắt chị đỏ hoe, nghèn nghẹn vỗ về đứa em bé bỏng:
– Cái thằng này… Sao lại khóc? Lớn đầu rồi mà khóc như con nít vậy? Ngoan… đừng khóc nữa… Chị sẽ không đi đâu nữa. Chị hai sẽ ở lại với Minh Trần lâu thiệt là lâu nha!
Anh gạt nước mắt, nhìn chị:
– Chị nói thật chứ?
Chị hai gật đầu:
– Ừm, chị sẽ không bỏ lại em một mình nữa, chị hứa!
Thấy cảnh đó, bà Châu và ông Phong cũng không kiềm được nước mắt. Vậy là sau bao tháng năm đằng đẵng, gia đình ông bà cuối cùng cũng đã được đoàn tụ. Cả nhà bốn người mừng mừng, tủi tủi, nước mắt ngắn dài suốt một buổi mới chịu thôi. Gia đình quây quần bên nhau ở phòng khách, căn biệt thự lạnh lẽo nay bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Ông Phong nói với Minh Trần:
– Trong chuyến công tác tại Ý vừa rồi ba đã vô tình gặp được Minh Trân, khó khăn lắm ba mới thuyết phục được và đưa con bé về. Chị hai con chịu trở về là vì con đó.
Minh Trần khẽ cười, nắm tay chị hai thật chặt. Minh Trân xoa đầu em trai:
– Mới mấy năm không gặp mà em trai của chị đã lớn quá rồi, lại còn đẹp trai nữa, chắc được nhiều cô theo lắm đây.
– Chị nói quá, em cũng bình thường thôi, có chị mới là người đẹp ra đó. Lúc đầu gặp chị em còn tưởng là tiên nữ vừa mới giáng thế không đó.
– Ôi cái thằng này bây giờ còn được cái dẻo miệng nữa.
Minh Trần gãi đầu, cười cười. Minh Trân nhìn anh âu yếm: “Đứa em trai nhỏ bé của mình bây giờ đã trưởng thành rồi và dường như thằng bé đã bớt lạnh lùng hơn trước. Thật mừng vì cuối cùng nó cũng chịu mở lòng với mọi người.”
Minh Trần hỏi chị gái:
– Chị! Rốt cuộc là những năm qua chị đã đi đâu và sống như thế nào?
Minh Trân cười nhạt, cúi đầu im lặng. Thấy vậy bà Châu mới lên tiếng:
– Đúng rồi đó, con hãy nói cho cả nhà biết về cuộc sống của con mấy năm qua đi!
Minh Trân nhìn ba mẹ, hỏi:
– Ba mẹ vẫn còn quan tâm đến cuộc sống của con sao?
Bà Châu ôn tồn:
– Con gái à, có ba mẹ nào mà không thương con? Không quan tâm đến con? Trong suốt thời gian con bỏ đi, ba mẹ đã ân hận rất nhiều và chúng ta cũng đã phải trả giá cho việc làm của mình rồi…
Ông Phong tiếp lời:
– Chuyện năm đó tất cả là lỗi của ba, là ba đã sai khi đối xử như vậy với đứa con gái duy nhất của mình. Ba đã sai rồi con à. Ba biết là con vẫn còn rất giận ba vì chuyện đó, con không tha thứ cho ba cũng được nhưng mong con hãy nói cho cả nhà biết là những năm tháng qua con đã trải qua những chuyện gì, cuộc sống của con ra sao?
Nghe ba nói, Minh Trân bất giác xúc động, những vết thương trong lòng cứ ngỡ đã lành bỗng dưng nhói đau khôn tả. Cô cố ngăn dòng cảm xúc của mình, cố không cho nước mắt rơi nhưng sao không thể… Thấy chị hai xúc động, Minh Trần choàng tay ôm lấy chị, nhẹ nhàng an ủi:
– Nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi! Không sao… không sao… đã có em bên cạnh chị rồi.
Minh Trân oà khóc nức nở trong vòng tay em trai. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu dồn nén bỗng tuôn trào trong phút giây. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới chậm rãi nói:
– Thật ra thì… con không còn giận hay oán trách gì ba mẹ nữa. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Mấy năm qua con đã sống rất tốt, con cũng đã biết công ty gia đình mình đã từng phá sản, biết ba mẹ khó khăn thế nào để gầy dựng lại cơ ngơi. Tuy con ở xa nhưng vẫn luôn hướng về gia đình mình. Chuyện của Minh Trần con cũng biết…
Nói đoạn, cô quay sang Minh Trần:
– Em trai của chị đã phải chịu khổ rồi. Chắc em đã cô đơn lắm có phải không? Chị xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh lúc em cần chị nhất.
– Không đâu chị, chị không cần phải xin lỗi gì cả. Tất cả những chuyện xảy ra với em đều do em cả thôi, tất cả đều là chọn lựa của em. Cũng chính những khó khăn ấy đã khiến em trưởng thành hơn, chị à. Còn chị thì sao? Chị đã trải qua những chuyện gì?
Minh Trân thở dài, đưa mắt nhìn về xa xăm…
Mười bảy năm trước…
Trong buổi lễ khai giảng của một trường quốc tế danh tiếng, cái tên Diệp Minh Trân được xướng lên cho danh hiệu thủ khoa đầu vào khối mười. Cả hội trường vỗ tay rầm rầm, tiếng hò reo khắp nơi. (Nhận giấy khen thủ khoa mà tính đâu là bả đi nhận vương miện hoa hậu không hà.) Tuy mới vào trường nhưng Minh Trân đã trở thành cái tên được săn đuổi. bởi cô là một nữ sinh vô cùng nổi bật, không chỉ học lực xuất sắc mà nhan sắc cũng thuộc hàng hoa khôi. Tài năng, xinh đẹp lại là con gái duy nhất của gia đình tài phiệt tiếng tăm lẫy lừng thế nên cô nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ. Nhưng đằng sau những ánh hào quang lấp lánh ấy lại là một cuộc sống không mấy vui tươi…
Vì là con gái đầu lòng nên ba cưng cô như trứng, cô muốn gì ba cũng chiều nhưng đổi lại cô phải học hành chăm chỉ và phải đạt thành tích xuất sắc. Ba cô bảo cô là bảo bối, là công chúa, là niềm tự hào của ông. Chính vì bản thân được kì vọng quá lớn nên Minh Trân không bao giờ dám phạm bất cứ một sai lầm nào. Lúc nào cũng phải cố hết sức mình để làm hài lòng người cha đáng kính. Cho đến khi em trai cô chào đời cô mới cảm thấy áp lực được giảm xuống vì một phần kì vọng của ba đã được chuyển sang cho cậu quý tử.
Nhưng rồi vài năm sau đó, ông Phong và bà Châu bắt đầu mở rộng công ty nên họ trở nên bận rộn hơn. Vì thế mà thời gian dành cho chị em cô cũng dần mất đi. Ban đầu Minh Trân cảm thấy có chút hụt hẫng, có chút cô đơn nhưng nghĩ lại đó lại là một sự tự do. Bây giờ ba mẹ không còn thời gian để quản chuyện học hành của cô nữa, chỉ cần cuối năm đạt thành tích tốt khiến họ tự hào là được, còn quá trình ra sao thì không cần biết. Nhưng cô chỉ thương cho đứa em trai bé bỏng của mình mà thôi, mới có mấy tuổi đầu mà đã không được gần gũi ba mẹ. Thế nên ngoài giờ học Minh Trân luôn dành hết thời gian của mình cho em trai, cô muốn dùng tình yêu của mình để bù đấp những thiếu hụt tình cảm của ba mẹ trong trái tim thằng bé. Nhưng dù cô có cố gắng bao nhiêu thì sự thiếu hụt ấy vẫn không được lấp đầy, em trai cô càng lớn càng trở nên lạnh lùng…
Khi Minh Trân vừa vào cấp ba, chú tài xế phụ trách đưa đón chị em cô đi học xin nghỉ việc vì một số việc riêng. Ông Phong lập tức thuê người mới, người được thuê lần này là một thanh niên trẻ tuổi, thoạt nhìn khá là đẹp trai, phong độ. Đó là Anh Nhật, hai mươi mốt tuổi, người sẽ làm tài xế mới kiêm luôn vệ sĩ cho chị em cô. Anh Nhật là một người trầm tính, ít nói nhưng lại rất có trách nhiệm. Từ ngày có anh vào làm việc Minh Trần trở nên vui tươi hẳn vì anh lúc nào cũng sẵn sàng chơi với cậu. Điều đó làm Minh Trân cũng đỡ lo lắng cho em trai nên có thể chú tâm nhiều hơn vào bài vở.
Một hôm, Anh Nhật đến trường đón Minh Trân, mọi hôm cô gặp anh đều vui vẻ chào hỏi nhưng hôm nay lại lầm lũi lên xe, không nói tiếng nào, anh cũng không dám hỏi. Xe đi được một lúc Minh Trân mới lên tiếng:
– Anh có thể đi cùng em đến một nơi được không?
– Cô chủ muốn đi đâu?
Tại một bãi đất hoang ở rìa thành phố, nơi có đầy cỏ bông lau trắng xoá đang đung đưa theo gió. Minh Trân ngồi bệt xuống nền đất, nức nở khóc. Anh Nhật cũng ngồi xuống cạnh cô, im lặng chờ cô khóc xong mới ngập ngừng hỏi:
– Cô chủ… Có chuyện gì sao?
Minh Trân lấy tay lau nước mắt, nói:
– Em cảm thấy mình tệ hại lắm. Không hiểu sao dạo này đầu óc em cứ ở trên mây hay sao á, bài kiểm tra nào cũng xảy ra sơ xuất. Như vừa rồi, bài kiểm tra Toán của em lại bị sai những lỗi cơ bản mà đáng ra em không được phép sai… Em cảm thấy thất vọng về bản thân lắm…
– Ai mà không phạm sai lầm, không ai trên đời này là hoàn hảo cả. Đôi khi có một chút khiếm khuyết lại trở nên ưu tú. Đừng tự tạo áp lực cho bản thân mình nữa, chỉ cần cô chủ cố gắng hết sức thì việc gì cũng sẽ làm được. Thất bại là mẹ thành công mà. Lần này kiểm tra điểm không cao thì lần sau cố gắng hơn. Đừng buồn nữa, nhé!
– Em cũng biết vậy nhưng… em là niềm tự hào của gia đình, mọi người đều đặt kì vọng vào em, em chỉ sợ làm họ thất vọng thôi. Nhiều khi em cũng chán nản lắm, em ước mình có thể ngừng cố gắng, ước mình có thể không cần phải trở nên ưu tú, không phải sống theo ý muốn của ai và cũng chẳng cần làm ai tự hào. Em muốn có một cuộc đời tự do, muốn sống theo cảm xúc của mình, không cần gượng ép mình rập khuôn theo cái mác con ngoan trò giỏi.
– Cô chủ đừng nghĩ như vậy, cũng đừng ước như vậy. Hơn ai hết tôi hiểu rõ cái cảm giác bị người khác xem thường vì mình là đứa bất tài, vô dụng, học hành chẳng tới đâu. Không ai kì vọng ở tôi, cũng chẳng có ai tự hào về tôi thế nên tôi không muốn cố gắng, không muốn trở nên giỏi giang vì có giỏi giang cũng có ích gì cơ chứ? Đôi khi những thứ mình chán ghét lại là ước muốn của bao người.
Minh Trân quay sang nhìn Anh Nhật với ánh mắt ngỡ ngàng. Bọn họ thật trái ngược, điều người này ước muốn lại là điều chán ghét của người kia. Cô tò mò hỏi anh:
– Tại sao lại không có ai kì vọng ở anh?
Anh trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
– Tôi là trẻ mồ côi.