Chương 14: Cô đơn
– Vì cô đơn. Ba mẹ có bao giờ ở nhà với con không? Ba có bao giờ hỏi xem hôm nay con thế nào, việc học ở trường có tốt không? Mẹ có bao giờ hỏi con đã ăn chưa, ngủ có ngon không, hôm nay ở trường có gì vui không? Thậm chí mẹ còn không nấu cho con được một bữa cơm. Từ xưa đến giờ ba mẹ lúc nào cũng chỉ quan tâm đến công việc, có bao giờ ba mẹ quan tâm đến con không? Từ nhỏ đến lớn chỉ có chị hai là người yêu con nhất mà thôi. Vậy mà cũng chính vì sự tham lam của ba mẹ đã đẩy chị hai ra khỏi cái nhà này. Chính ba mẹ đã cướp mất người mà con yêu quý nhất. Ở nhà lớn để làm gì? Ăn ngon mặc đẹp để làm gì? Ba mẹ nghĩ con cần những thứ đó sao? Thứ con cần chính là sự quan tâm, là tình yêu thương của ba và mẹ.
Câu trả lời khiến ông Phong và bà Châu há hốc. Không ai có thể ngờ đứa con trai duy nhất của ông bà lại thiếu thốn tình thương đến thế. Ông bà cứ nghĩ chỉ cần kiếm được thật nhiều tiền thì cuộc sống của con cái sẽ được hạnh phúc. Nhưng ông bà lại quên mất rằng, hạnh phúc thật sự không xuất phát từ đồng tiền mà là từ trái tim. Vậy ra bao nhiêu năm qua, các con của họ đã cô đơn, lạc lõng đến thế. Bà Châu thẫn thờ nhìn đứa con trai bé bỏng, nước mắt bỗng lăn dài. Ông Phong lặng lẽ cúi đầu. Không khí u uất bao trùm căn biệt thự rộng lớn.
Một tuần sau, ông bà Phong – Châu tạm gác lại mọi công việc, đưa Minh Trần vào trung tâm cai nghiện. Khúc mắc với gia đình đã được gỡ bỏ, kết quả học tập cũng đã được bảo lưu, chỉ còn nỗi đau trong tim là vẫn còn thấy nhói. Anh không muốn tiếp tục sống cuộc sống tối tăm ấy nữa, anh muốn một lần nữa được thấy ánh mặt trời, được trở lại là anh của ngày xưa, hiền lành và chăm chỉ.
Mẹ nói với anh khi nào anh cai nghiện trở về mẹ sẽ nghỉ việc ở công ty và bù đắp cho anh những tháng ngày xa cách. Ba cũng hứa sẽ thay đổi, sẽ quan tâm đến anh hơn, ba còn nói khi anh trở về, ba sẽ cùng anh đi câu cá, cùng anh chơi thể thao. Nghe được những lời ấy trái tim lạnh lẽo bao năm qua của anh bỗng cảm thấy ấm áp hẳn. Anh hi vọng sau khi rũ bỏ sự nghiện ngập, cuộc sống của anh sẽ tốt đẹp và hạnh phúc hơn.
Sau khi Minh Trần vào trại cai nghiện, Phú Tài không cần phải chọc tức anh nữa nên đã thẳng tay đá Linh Linh ra khỏi cuộc sống của mình. Linh Linh ức nghẹn nhưng không thể làm gì Phú Tài cũng không thể đòi quay lại với Minh Trần nên cứ liên tục dùng thuốc để giải sầu. Có đôi lần cô nàng còn qua đêm với mấy anh trai lạ để thoả mãn.
Sống sa đoạ là thế nhưng trong thâm tâm cô vẫn còn luyến tiếc Minh Trần, thế nên cô quyết tâm làm lại cuộc đời. Vậy mà chưa kịp từ bỏ thì tai hoạ lại đến, trong một lần không khống chế được cơn nghiện cô đã chơi thuốc quá liều dẫn đến sốc thuốc suýt mất mạng. Sau lần ấy, gia đình cô quyết định đưa cô đi cai nghiện. Vì cả gia đình cô hầu như định cư ở nước ngoài, chỉ có anh trai và cô còn ở lại Việt Nam, anh trai thì khá là bận rộn nên gia đình quyết định sau khi cô cai nghiện thì sẽ đưa cô sang nước ngoài để dễ bề quản lí.
Ngày Minh Trần ra khỏi trung tâm cai nghiện là ngày mà Linh Linh phải vào trong đấy. Cả hai gặp nhau trước cổng trung tâm, môi khẽ nở nụ cười, Linh Linh bảo:
– Mừng anh trở lại.
– Anh không nghĩ là em đến để đón anh. Em định vào trong ấy sao?
Linh Linh có chút ngượng ngùng, khẽ gật đầu. Minh Trần hỏi tiếp:
– Em đến đây một mình thôi sao?
– Không. Anh hai đưa em đến, mà anh ấy về rồi.
Đoạn, cô có hơi ngập ngừng rồi nói tiếp:
– Anh… Em… xin lỗi! Đáng ra em nên giữ lấy anh. Em và hắn chia tay rồi.
Anh nghe qua có vẻ chua xót quá. Anh khẽ vỗ vỗ vai cô, nhẹ nhàng bảo:
– Không sao đâu. Chuyện qua rồi, anh cũng không muốn nhắc lại. Em vào trong này cố gắng cai nghiện cho tốt rồi bắt đầu lại. Còn cả tương lai phía trước em à.
– Cảm ơn anh. Sau khi em cai nghiện xong… có lẽ sẽ không thể gặp anh nữa…
– Em định đi đâu à?
– Em sang Ý với ba mẹ…. Anh! Sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn chứ?
Mặc dù vết thương mà Linh Linh để lại vẫn chưa lành hẳn nhưng anh vẫn mỉm cười chấp nhận. Anh bảo cô ráng sống tốt, sau này nếu có gặp lại hi vọng cả hai đều vui vẻ và hạnh phúc. Sau đó anh rời đi và bắt đầu lại cuộc đời của mình.
Đúng như những gì đã hứa, bà Châu đã nghỉ việc ở công ty để lùi về hậu phương, chăm lo vun vén cho gia đình. Lần trở về này của Minh Trần có lẽ là lần trở về hạnh phúc nhất. Anh được cùng ba mẹ ăn bữa cơm do chính tay mẹ nấu, được ba quan tâm, hỏi han, chỉ tiếc là… mâm cơm ấy vẫn còn thiếu chị hai. Dù ông Phong và bà Châu đã rất cố gắng nhưng Minh Trần vẫn cảm thấy có sự trống trải trong tim mình.
Vài tháng sau, bà Châu bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm công việc nội trợ, bà vẫn thích được ra bên ngoài để thoả sức vẫy vùng như người đàn ông hơn. Bà không than vãn, không kêu ca với bất cứ ai trong nhà nhưng Minh Trần có thể nhận ra điều đó. Chính vì vậy mà anh đã khuyên mẹ nên đi làm trở lại, hãy làm những gì mà mẹ muốn, sống cuộc đời mà mẹ ước ao. Anh giờ đây đã trưởng thành hơn rồi, anh cũng đã có thể tập quen với cô đơn. Mấy tháng qua, anh đã rất hạnh phúc khi được ở gần bên ba mẹ nhưng anh không muốn chỉ vì bản thân mình mà ba mẹ phải sống một cuộc sống gượng ép. Miễn cưỡng không hạnh phúc. Cuối cùng, anh lại trở về chung cư của mình, mẹ lại tiếp tục đến công ty, gia đình lại xa cách nhưng hơn ai hết anh biết được tình cảm của gia đình anh giờ đây đã khác trước, xa mặt nhưng không cách lòng.
Vì đã quá quen với cô đơn nên anh xem đó là một chuyện thường tình. Anh bắt đầu quay trở lại học tập, thôi lêu lõng, ăn chơi. Anh cũng không la cà hay tụ tập với bạn bè nữa. Đi học rồi về nhà, khi nào có bài tập nhóm thì anh sẽ “cộng sinh” để giải quyết, còn không thì say goodbye. Thời gian rãnh thì anh mang giấy ra vẽ vời hoặc là đi đâu đó một mình, lâu lâu anh mới ghé qua biệt thự để thăm ba mẹ. Cuộc sống vô vị và tẻ nhạt của anh bắt đầu từ dạo ấy…
Quay trở lại hiện tại, Thuỳ My nghe mà xót xa thay cho hoàn cảnh của Minh Trần. Cô không ngờ là người yêu của mình đã phải trải qua những tháng ngày chua cay đến thế. Thảo nào anh mới trở nên lạnh lùng như vậy. Bây giờ cô mới thấu rằng dù giàu hay nghèo, ai cũng có nỗi đau của riêng mình, thậm chí nỗi đau của người giàu lắm lúc còn chát đắng hơn cả người nghèo. Cô nhìn anh với ánh mắt yêu thương:
– Em không ngờ anh của quá khứ lại khổ sở và cô đơn đến vậy, nhưng may mắn là anh đã mạnh mẽ vượt qua.
Minh Trần cười cười, hỏi:
– Em thấy anh có giỏi không?
– Giỏi gì mà giỏi, anh hư quá hư, tệ quá tệ luôn á. Đúng là không có đầu óc mà. Sau này không được để cho đàn bà con gái dụ dỗ vào tệ nạn nữa, nghe chưa cái anh kia?
Minh Trần nhìn Thuỳ My âu yếm rồi nói nhỏ vào tai cô:
– Anh sẽ không dễ dàng bị dụ nữa đâu. Mà nếu có thì cũng chỉ để cho một mình em dụ thôi. Chỉ cần em chịu dụ thì anh sẽ nghe theo.
Thuỳ My bất giác đỏ mặt, tủm tỉm cười rồi lấy ly nước trên bàn hút lấy hút để. Minh Trần véo má cô người yêu nhỏ:
– Người yêu của tôi sao mà đáng yêu quá vậy nè?
– Đừng có nịnh tui, tui hông có dễ dụ như ai kia đâu.
– Vâng, vâng…
– Mà thôi, anh mau đứng dậy đi, cùng em ra chợ, hôm nay em sẽ mua cái gì đó ngon ngon, xịn xịn để nấu cho anh một bữa hoành tráng lệ luôn.
Minh Trần nghe vậy liền hí hứng:
– Em đãi phải không?
– Đương nhiên.
Nhưng khi anh người yêu đang hào hứng xuất phát thì Thuỳ My lại sững lại một lúc, điệu bộ giống như vừa nhớ ra điều gì. Lát sau, cô mới níu lấy vạt áo anh người yêu mà thỏ thẻ:
– Anh ơi! Anh cũng biết đó, bây giờ là cuối tháng nên “bệnh” của em lại tái phát, vì thế hôm nay chúng ta chỉ ăn trứng cuộn với rau muống xào được không anh?
Mà có điều này lạ lắm, Minh Trần nghe người yêu bị bệnh mà mặt mày trông rất là thản nhiên, không chút lo lắng lại còn cười toe toét nói với cô:
– Em bệnh thì kệ em chứ, liên quan gì đến anh mà phải bắt anh ăn đồ ăn giống em. Anh đang bị thiếu đạm trầm trọng đây vì thế anh muốn ăn thịt cá cơ, không thích ăn trứng với rau đâu. Em mà không mua thịt cho anh là anh thịt em luôn đó.
Không biết là anh nói thật hay là đang chọc tức cô nữa đây? Cô liếc anh:
– Đồ độc ác, tham lam, xấu xa, đáng ghét.
Anh tỏ vẻ bất ngờ:
– Người yêu tôi đây sao? Nói yêu người ta mà chửi người ta độc ác, tham lam, xấu xa, đáng ghét. Yêu mà như vậy đó hả?
– Ừ, vậy không yêu nữa, cũng không đi chợ, không nấu ăn gì nữa, nhà ai nấy về, cơm ai nấy ăn. Giải tán.
Minh Trần quá hiểu cái thái độ này đi chứ. Anh cười cười, nắm tay bạn gái rồi ngọt ngào:
– Ờ thì anh xấu xa, anh đáng ghét, người yêu bị viêm màng túi cấp tính mà anh cũng không biết, anh còn đòi ăn thịt, ăn cá. Là tại anh, anh sai nên anh sẽ tình nguyện chữa túi cho người yêu suốt cuộc đời luôn nha! Chịu hăm?
Thuỳ My lại liếc anh một cái rồi tủm tỉm cười bỏ ra xe trước. Minh Trần lẽo đẽo theo sau:
– Nè, sao không trả lời anh? Không trả lời là chịu phải không?
Vậy là ngày hôm đó, có người bỏ công đi chợ, có người lặng lẽ theo sau để trả tiền. Tối hôm ấy, cô bạn gái vì chiều lòng bạn trai mà phải hì hục nấu nướng suốt buổi, toát cả mồ hôi.