Chương 52 - Đụng phải vợ tôi
Vì anh ta nhiệt tình quá nên Giang Yên Nhiên không còn cách nào có thể
từ chối. Cô đành nói với quản gia đưa phần cơm này đến trước cho Mặc Tử
Hàng vì sợ sẽ lỡ giờ trưa.
Quản gia nghe lời Giang Yên Nhiên tiếp tục lái xe đến Mặc thị. Vừa đặt chân xuống đã thấy đoàn người ôm phần
đồ của mình nối đuôi nhau rời đi, ông khó hiểu len người vào trong thì
bị bảo vệ chặn lại.
Trước kia ông cũng thường xuyên đến đây nên
ít ai không biết ông là quản gia của nhà họ Mặc, nhưng bây giờ đến cả
mấy người tiếp tân quen mặt cũng không thấy đâu, ông ta đành phải chờ
người nhận chỉ thị từ bên trên xuống.
Chờ đợi mất một lúc lâu
Hoàng quản gia mới được phép đi thẳng lên phòng chủ tịch. Ông gõ cửa,
đến lúc nhận được sự cho phép của Mặc Tử Hàng mới bước vào. Trông thấy
ông, anh liền dừng bút hỏi:”Sao ông lại đến tận đây? Ở nhà đã xảy ra
chuyện gì sao?”
Quản gia cúi đầu chào anh một cái rồi nâng khay cơm trong tay nói:”Thiếu phu nhân đã chuẩn bị đồ ăn trưa cho cậu…”
Vừa nghe đến đó Mặc Tử Hàng đã cau mày, thẳng thừng nói luôn:”Đổ hết vào thùng rác đi”
Anh day day trán, cả buổi sáng đã vô cùng đau đầu lại còn bị Giang Yên Nhiên suốt ngày làm phiền.
Thấy Mặc Tử Hàng dường như không muốn nghe thêm nhưng Hoàng quản gia vẫn lấy hết can đảm nói một hơi thật dài và nhanh chóng nếu không sợ chưa kịp
nói hết câu đã bị anh mở cửa đá ra ngoài.
“Thật ra trưa nay thiếu phu nhân cùng tôi ra ngoài đưa cơm trưa cho cậu nhưng dọc đường gặp
chút tai nạn nên cô ấy mới để tôi đến đây một mình, hiện giờ đang ở bệnh viện rồi ạ”
Nghe đến việc Giang Yên Nhiên gặp tai nạn đang nằm
trong bệnh viện, cây bút trong tay Mặc Tử Hàng đang kí vô thức làm rách
tờ giấy bên dưới, anh khựng lại một lúc nhưng lại không biết suy nghĩ gì cuối cùng lại nói:”Cô ta có vấn đề gì đâu liên quan đến tôi?”
…
Người đàn ông này đưa cô đến bệnh viện, vô cùng ân cần đỡ cô vào trong. Giang Yên Nhiên thấy anh ta làm quá liền vùng ra nói:”Cảm ơn lòng tốt của
anh, anh đưa tôi đến đây là được rồi. Tôi bị đau tay chứ không đau chân, tôi có thể tự đi”
Anh ta cũng nhận ra bản thân mình hơi quá, cười trừ gãi đầu nói:”Ngại quá,
cũng tại tôi lo lắng hơi thái quá. Cô vào bên trong đi, tôi sẽ gọi bác
sĩ giúp cô”
Giang Yên Nhiên vào trong phòng ngồi chờ, bác sĩ
cũng nhanh chóng sau lưng anh ta xuất hiện. Lúc ông ta băng bó vết
thương trên tay cho cô, cô hơi giật mình khi vô tình nhìn thấy bảng tên
của ông ta.
Cmn không biết người này có bị vấn đề gì hay không,
vết thương nhỏ như vậy có thể gọi y tá là được rồi, còn gọi hẳn bác sĩ
chuyên khoa.
Sau đó anh ta còn muốn khám tổng quát cho cô nhưng
lần này Giang Yên Nhiên quyết liệt từ chối. Thấy anh ta bỏ đi, cô thở
phào nhẹ nhõm, cứ tưởng như vậy là đã xong, không ngờ lúc sau anh ta
quay lại, trên tay còn đem theo một tô cháo.
“Nãy giờ cũng đã qua giờ trưa rồi, tôi đoán là cô chưa ăn gì nên mua cho cô ít cháo, nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt quá”
Giang Yên Nhiên lắc đầu ngán ngẩm, cũng chẳng buồn nói. Không ngờ chuyện còn
chưa dừng lại ở đó, anh ta bưng tô cháo lên, múc cháo đưa về phía
cô:”Tay cô như vậy chắc là không cầm được, đây, để tôi giúp cô”
Cô hít một hơi thật sâu, lấy bình tĩnh để nói:”Anh này, tôi cũng không bị
gì quá nghiêm trọng. Anh đưa tôi đến bệnh viện là tốt rồi, không cần
phải thái quá lên như thế”
Anh ta bật cười, thú thật trông anh ta rất điển trai, khi cười lên rất có cảm tình. Giang Yên Nhiên muốn nói
lời khó nghe cũng không được, anh ta nói:”Ngại quá, tôi trước giờ là
người không thích mắc nợ ai nên mới làm như vậy. Nếu cô không để cho tôi làm, tôi rời khỏi đây sẽ cảm thấy rất áy náy”
Nói xong anh ta
tiếp tục chìa thìa cháo về phía cô, anh ta đã nói vậy cô cũng không tiện từ chối, đành bất lực lắc đầu một cái rồi há nhỏ miệng để anh ta đút
một miếng.
Mặc Tử Hàng và Hoàng quản gia lúc này đứng ở bên ngoài nhìn qua tấm cửa kính, nhìn người đàn ông kia đút cháo cho cô, không
hiểu vì sao trong lòng lại có chút tức giận. Lúc này anh quyết định đẩy
cửa đi thẳng vào trong, mà sự xuất hiện của anh ngay lập tức khiến Giang Yên Nhiên giật mình ngồi thẳng dậy, không hiểu sao lại đột nhiên có cảm giác như bị bắt gian tại trận.
Người đàn ông kia sau khi thấy
Mặc Tử Hàng thì đặt vội tô cháo xuống bàn, anh ta làm sao mà không biết
tiếng tăm của chủ tịch tập đoàn Mặc thị, đứng dậy chào một tiếng:”Mặc
tổng, trùng hợp như vậy. Sao anh lại có mặt ở đây?”
Mặc Tử Hàng
không thèm chào hỏi lại người kia, bước thẳng về phía Giang Yên Nhiên,
rồi trong sự ngỡ ngàng của cô túm tay cô lên quan sát, hành động cũng
không phải nhẹ nhàng gì, từ đầu đến cuối vẻ mặt anh lạnh tanh như tiền.
Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện nói:”Anh đụng phải vợ tôi”