Chương 45 - Chương 45
Mặc Đình Thiệu ở bên ngoài giải quyết một số công việc đã trở
về từ sớm. Ông ngồi ở phòng bếp xem tin tức còn Mặc phu nhân
thì suốt cả ngày đều ở trong phòng dưỡng da.
Cũng đã
gần đến giờ cơm tối nên Giang Hạ Vũ cùng Giang Yên Nhiên đều
không hẹn mà cùng xuống. Giang Hạ Vũ thì hớn hở chạy lại
phía ông Mặc chào hỏi , bất chợt Giang Yên Nhiên cảm thấy có
chút tủi thân.
Cô không muốn đụng mặt bọn họ vậy nên liền đi sát vào mép tường , đến thẳng phòng bếp rồi tự tay rót
cho mình một cốc nước , không may đầu bếp trong nhà nhìn thấy
cô liền chào một tiếng :”Mặc thiếu phu nhân , cô xuống phòng
rồi ạ”
Nghe thấy lời chào , cả Mặc Đình Thiệu và Giang
Hạ Vũ đều ngẩng đầu lên nhìn , cái tên gọi đó khiến cho cả
hai đều cảm thấy ngứa tai. Mặc Đình Thiệu đang vui vẻ trò
chuyện cùng Giang Hạ Vũ thì vẻ mặt cũng quay phắt , ông cau
mày quát :”Giang tiểu thư , nếu như cô có thời gian rảnh rỗi đi
qua đi lại như vậy thì tốt nhất nên vào bếp nấu bữa tối. Mà
tôi nghĩ cô cũng đâu thể cứ ở nhà ăn không ngồi rồi như vậy
mãi , hà cớ gì bọn tôi phải lăn lộn ở ngoài để đem tiền về
nuôi dưỡng cô? Thiết nghĩ ngày mai tôi sẽ cho tất cả người hầu
trong nhà nghỉ làm hết , từ ngày mai cô sẽ bắt tay vào những
việc lau dọn nấu nướng lớn nhỏ trong nhà”
Giang Hạ Vũ
nhướn mày thích thú , kéo ghế ra ngồi xuống rồi làm bộ nói
:”Bác , Mặc gia cũng đâu phải là một căn nhà nhỏ. Nếu để Yên
Nhiên làm hết thì thật là có chút quá đáng với em ấy..”
“Quá đáng gì chứ? Nó lấy thân phận gì để ở lại Mặc gia? Cô ta
được ở lại đây ăn ngon mặc sướng , chút việc nhà đó cũng không trả đủ kinh phí cô ta ở lại đây đâu”
Giang Yên Nhiên chỉ
biết bấm hai tay vào nhau cúi đầu nghe bọn họ liên nhau xỉa xói vào lòng tự trọng của cô , nhưng đến đó Mặc Đình Thiệu vẫn
còn chưa chịu buông tha :”Tôi nói như vậy có gì sai sao? Tại sao
cô lại không nói gì , bất mãn sao?”
Giang Yên Nhiên nhẹ giọng đáp :”Không có ạ , từ ngày mai con sẽ làm hết mọi việc trong nhà”
Mặc Đình Thiệu quay đi không thèm nói gì thêm với cô nữa. Giang Yên
Nhiên liền quay đầu vào trong nói với đầu bếp đang chuẩn bị
bữa tối :”Cô rửa tay ra ngoài nghỉ đi , ở đây tôi làm cho”
Đầu bếp cảm thấy vô cùng khó xử , cô ta làm ở đây đã bao nhiêu năm , thời gian qua không phải chưa từng chứng kiến Mặc Tử Hàng
nuông chiều , cưng cô như nâng trứng , thậm chí còn sắn tay áo sơ mi tự tay vào bếp nấu ăn phục vụ Giang Yên Nhiên , vậy bây giờ
sao cô ta dám để cô đứng ở nơi đầy dầu mỡ như thế này.
“Chuyện này.. không được đâu thưa thiếu phu nhân..”
Giang Yên Nhiên nở một nụ cười trấn an :”Cô ra ngoài đi , tôi làm
được mà. Đưa tạp dề cho tôi đi , từ nay trở về sau tôi sẽ là
người nấu bữa ăn cho mọi người”
***
Giang Yên Nhiên cặm cụi trong bếp hồi lâu. Lúc
nhỏ cô là đại tiểu thư nhà họ Giang , được cha mẹ cưng chiều.
Lớn lên cô là thiếu phu nhân nhà họ Mặc , được chồng nâng như
nâng trứng. Đừng nói là vào bếp , ngay cả cái cảm giác cầm
chổi quét nhà cô cũng chưa từng thử qua , bởi vì dù ở nhà hay nhà chồng cũng đều không thiếu người giúp việc.
Giang Yên Nhiên loay hoay lên mạng tìm công thức nấu nướng , rồi cũng cố
gắng nhớ lại những lúc quan sát Mặc Tử Hàng tự tay nấu ăn cho mình , cặm cụi hồi lâu cuối cùng cũng nấu xong , không biết
là mùi vị nó thế nào nhưng trông không hề đẹp mắt..
Vì
cô vất vả khổ cực mới có thể làm ra thành quả này nên cô
không thấy đồ ăn của mình có gì là lạ , ngược lại còn thấy
ngưỡng mộ bản thân mình. Cô lần lượt bưng thức ăn ra dọn lên
bàn , thì Giang Hạ Vũ đột nhiên kêu lên :”Tử Hàng , anh cũng
ngồi lại dùng bữa tối luôn đi”
Mặc Tử Hàng đã thay một
bộ quần áo thoải mái , anh liếc nhìn đồ ăn trên bàn , lại
nhìn qua dáng vẻ chật vật của Giang Yên Nhiên trong chiếc tạp
dề , không khỏi nhíu mày.
Giang Yên Nhiên đặt đĩa đồ ăn
cuối cùng lên bàn , rồi lau vội tay vào tạp dề nhìn Mặc Tử
Hàng vừa đi xuống , cười trong sự mệt mỏi nói :”Anh xuống rồi
à , bữa tối hôm nay em nấu , anh…”
Mặc Tử Hàng lấy một
cốc nước rồi chẳng cần chờ Giang Yên Nhiên nói hết , anh đi
thẳng lên phòng rồi vứt lại một câu :”Không ăn”
Thú thật
trong lòng cô đã dấy lên một chút hi vọng nhưng cuối cùng tia hi vọng nhỏ nhoi đó liền bị anh dội một gáo nước lạnh không
thương tiếc. Cô không biết là do thức ăn cô nấu nhìn không ngon
hay do cô là người nấu nên anh mới không muốn động đũa..
Giang Yên Nhiên không hề mong muốn câu trả lời sẽ là vế thứ hai ,
nếu thật là như vậy thì đây đúng là sự thật quá đau lòng.