Chương 42 - Chương 42
Từ khi Mặc Tử Hàng tỉnh dậy, Giang Yên Nhiên chẳng gặp được anh mấy lần. Bởi vì bây giờ anh không nhớ ra cô, bên cạnh anh là những người không
thích cô, cô càng không thể đến gần anh.
Không chỉ riêng Giang
Yên Nhiên mà cả Tề Phong bây giờ cũng bị Mặc Đình Thiệu hắt hủi, anh ta
cũng bất lực không thể làm gì. Tề Phong đi theo Mặc Đình Thiệu nhiều
năm, chắc chắn không vì giữa hai người có chút xích mích mà hắt hủi,
chẳng qua là cô biết hiện giờ ông không muốn để Tề Phong tiếp xúc gần
với Mặc Tử Hàng rồi lại truyền đạt những lời lẽ không hay về Giang Hạ
Vũ.
Mặc dù cô và Mặc Tử Hàng bay hai chuyến bay khác nhau nhưng
giờ cất cánh cũng cách nhau không xa. Lúc đám người Giang Yên Nhiên bước chân xuống xe lại không ngờ cũng vô tình va phải đại gia đình nhà họ
Mặc.
Giang Yên Nhiên biết hiện giờ cứ tiếp tục đôi co, người chịu thiệt chắc chắn là cô. Nên chỉ lạnh lùng đứng xa, cúi đầu chào một cái
rồi kéo vali cùng Lâm Tịnh đi trước.
Mặc Đình Thiệu bên này hắt
ra một tiếng đầy bất mãn:”Hừ! Tại sao cô ta lại theo chúng ta tới tận
đây chứ!! Cả con bé Lâm Tịnh, từ lúc nào mà nó lại dám thất lễ với ta
như vậy!? Lũ trẻ này!!..”
Giang Hạ Vũ mới tiến lên nói:”Bác, dù
sao Lâm Tịnh và Tề Phong cũng có tình cảm với nhau nhiều năm, bây giờ Tề Phong đứng về phía Yên Nhiên, Lâm Tịnh cư xử như vậy cũng không có gì
là lạ. Người trẻ tuổi, suy nghĩ chưa chính chắn, mong bác đừng để bụng.
Con người mà, vấp ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, cứ để cho bọn họ va vấp
một chút rồi sẽ học được một bài học thôi bác ạ”
Mặc Đình Thiệu
nhìn Giang Hạ Vũ đầy hài lòng, rồi mới nhìn qua Mặc Tử Hàng:”Tử Hàng,
con xem, Hạ Vũ vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, về nước rồi mau chóng xem
tính đến chuyện kết hôn”
Mặc Tử Hàng nãy giờ đứng một bên không nói gì, hai tay đút vào túi quần
nheo mắt nhìn theo bóng dáng Giang Yên Nhiên vừa rời đi, sau khi nghe
Mặc Đình Thiệu nhắc đến tên mới để ý, nhưng dường như là cũng chẳng để
lời nói của Mặc Đình Thiệu vào tai mà bước đi thẳng.
Giang Hạ Vũ
cũng tức chết, từ lúc anh ta mất trí, cũng chẳng thắc mắc với cô ta một
câu, làm cô ta không có dịp nói điêu vài chuyện. Giang Hạ Vũ trong lòng
bực dọc nhưng cũng phải vờ như tươi rói vui vẻ đuổi theo, nhưng Mặc Tử
Hàng bước đi rất nhanh, cô ta chỉ có thể chạy ở đằng sau, thật tình
chuyện này thật khiến cho cô ta mất mặt.
Cô ta đứng lại, thở một chút rồi nói vọng theo:”Tử Hàng, anh không thể chờ em được sao?”
Giang Hạ Vũ muốn sánh vai cùng Mặc Tử Hàng, sau khi về Hoa quốc chắc chắn sẽ
có những tay săn ảnh rình rập, nếu cô cứ lẻo đẻo theo sau như thế đám
người kia sẽ cười nhạo cô mất.
Nhưng Mặc Tử Hàng nửa bước cũng không dừng lại.
…
Giang Yên Nhiên vừa đáp xuống sân bay liền đi đến Mặc gia. Cô ở Mặc gia thời
gian dài như vậy, từ lâu đã xem đây là nhà của mình, hơn nữa trên danh
nghĩa cô vẫn còn là vợ chồng với Mặc Tử Hàng, việc cô trở về đó cũng
không có gì là sai.
Ba người vừa kéo vali vào trong nhà, quản gia đã chạy ra vui vẻ đón tiếp:”Thiếu phu nhân, Tề thiếu gia, Lâm tiểu thư, mọi người đã về đến rồi ạ”
Nghe thấy tiếng chào của quản gia,
ông nội từ trên lầu chống gậy đi vội xuống:”Aigu các người thật là quá
quắt, đi lâu như vậy mà đến một cuộc điện thoại báo tin cũng không có,
nếu không phải ta chủ động gọi điện hỏi thăm, chắc các người cũng để cái thân già này đổ bệnh nằm hấp hối trên giường mới trở về”
Giang
Yên Nhiên sau lần tỉnh dậy gặp lại ông nội, người duy nhất trong gia
đình của Mặc Tử Hàng luôn vô điều kiện đứng về phía cô trong lòng là bao niềm chua sót. Cô vừa mếu máo vừa cười, dang tay chạy về phía ông
nội:”Nội, cháu sai rồi, cháu về với ông đây”
Ông nắm lấy tay cô
vỗ vỗ, bàn tay nhăn nheo trải qua biết bao sóng gió trên thương
trường:”Thôi được rồi, bình an vô sự trở về như vậy là tốt rồi, ta không trách mấy đứa nữa. Nhất là cháu đó Yên Nhiên, cháu khỏi bệnh ta rất
vui, nhưng dù cho cháu có như thế nào, ta vẫn xem cháu là cháu dâu của
ta”
Giang
Yên Nhiên đột nhiên nhớ đến Mặc Tử Hàng, rồi cũng cúi mặt xuống không
nói gì thêm. Dưới biểu cảm này của cô, ông nhận thấy điều chẳng lành,
nhìn ra phía cửa, ngoài Tề Phong và Lâm Tịnh thì không còn ai cả.
Bấy giờ ông mới lên tiếng hỏi:”Tử Hàng đâu? Thằng bé không về cùng các con sao?”
Thấy Giang Yên Nhiên không muốn trả lời vấn đề này, ông nội Mặc nhìn qua Tề
Phong và Lâm Tịnh, ý nói hai người phải trình bày chuyện này lại cho ông ngay, Tề Phong không trốn được đành đáp:”Tử Hàng ạ, cậu ấy đang về phía sau ạ”
Tề Phong vừa dứt lời thì người hầu từ bên ngoài lũ lượt
kéo hành lý vào trong, Tề Phong và Lâm Tịnh dạt ra để bọn họ đẩy vào,
sau đó bốn người cùng nhau bước vào, hai mắt ông nội Mặc hoa lên, từ lâu không thấy con cháu tập trung ở trong nhà đông đủ như thế.
Ông bà Mặc đồng thanh lên tiếng:”Bố ạ, tụi con mới về”
Giang Hạ Vũ đứng cạnh cũng theo lễ nghĩa chào hỏi:”Cháu chào ông ạ”
Ông nội Mặc trông thấy Giang Hạ Vũ liền cau mày, hảo cảm không tốt, sau đó
liền ngó lơ cô ta nhìn qua vợ chồng Mặc Đình Thiệu:”Anh chị cũng rảnh
rỗi mà hộ tống thằng bé về tận nhà nhỉ?”
Mặc Đình Thiệu biết ý tứ của ông, nếu không về đám cưới của Mặc Tử Hàng, thì đây có lẽ là lần
đầu tiên ông về thăm ông nội Mặc từ sau khi cưới Cẩm Vân.
Ông
cười nói:”Con cũng có chút công việc ở Hoa quốc, tạm thời sẽ ở lại đây
một thời gian. Tiện đưa Tử Hàng và Hạ Vũ về, để con bé lại đây chăm sóc
cho bệnh tình của Tử Hàng”
Ông hùng hổ đi về phía Tử Hàng, bóp nắn cánh tay anh, dù nghiêm khắc nhưng lại đầy lo lắng:”Tử Hàng, thằng bé bị làm sao? “
Bấy giờ Mặc phu nhân mới nói:”Bố ạ, thằng bé gặp tai nạn, hiện giờ..không còn nhận ra ai hết”
Nhắc đến vụ tai nạn, Mặc Đình Thiệu lại nhìn về phía Giang Yên Nhiên một
cách bực tức, nhìn ánh mắt đó cô biết là Mặc Đình Thiệu đang trách cứ cô là nguyên nhân dẫn đến chuyện này.
Ông nội Mặc nghe vậy liền có
chút không tin, ép Mặc Tử Hàng nhìn mình:”Tiểu tử thối! Có thật vậy
không? Cháu thật sự không nhận ra ta?!!”
Mặc Đình Thiệu kéo nhẹ
ông nội Mặc ra, tránh để ông kích động làm đau Mặc Tử Hàng, vừa trấn
an:”Bố, con đã đưa Hạ Vũ về chăm sóc cho thằng bé, sức khoẻ của nó sẽ
hồi phục nhanh thôi, bố đừng lo lắng”
Ông nội Mặc hất tay Mặc
Đình Thiệu ra, nhìn về phía Giang Yên Nhiên:”Yên Nhiên còn ở đây, tại
sao phải lôi người ngoài về chăm sóc!!”
Giang Hạ Vũ nghiến răng
trong lòng, dù gì cô ta cũng là chị ruột của Giang Yên Nhiên, lúc trước
cũng thường xuyên qua lại, cớ gì ông lại cố tình nói lớn trước mặt cô ta là người ngoài!
Mặc Đình Thiệu cũng thẳng thừng đáp lại:”Bố
không nhớ chính cô ta đã hại gia đình mình như thế nào ạ? Con đưa Hạ Vũ
về, sắp tới sẽ sắp xếp để Hạ Vũ cùng Tử Hàng kết hôn”
Ông chống
mạnh gậy xuống sàn, lạch bạch đi về phía Giang Yên Nhiên kéo tay cô lại
nói:”Các người giỏi lắm!! Bây giờ các người có quyền rồi, thích làm gì
thì làm. Phải, đây là nhà của các người, các người muốn đưa ai về thì
đưa, nhưng một khi ta còn ở đây thì vị trí của bà Mặc của Giang Yên
Nhiên không đi đâu hết! Nghe rõ chưa?!”