Chương 194 - Lừa Gạt
Qua cầu rút ván rõ là chỉ tình cảnh của đại nhân nhà bọn họ, có điều Đỗ Quảng Trọng không dám nói, loại người thành tinh như Quỷ Thủ Vương càng không.
Đường Nha bên cạnh cười ha hả hai tiếng, còn Nhạn Bất Quy mắt nhìn trời, bộ dáng ta mặc kệ.
Sở Hưu gõ gõ bàn nói: “Có một số việc người biết càng ít càng tốt. Sau khi hợp tác cùng Quỷ Vương Tông vạn nhất bọn họ dùng điểm này ức hiếp chúng ta thì sao? Tốt nhất là xử lý cả hai bên cho an toàn.”
Nghe xong lời này, đám bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ như Đỗ Quảng Trọng lập tức phát run, nghĩ tới chuyện Sở Hưu xử lý Ngũ Tư Bình ngày trước.
May mà lúc đó bọn họ lựa chọn thần phục Sở Hưu, bằng không chắc chắn sẽ thành mục tiêu giết người diệt khẩu.
Đương nhiên Sở Hưu định lừa Quỷ Vương Tông một phen không phải chỉ vì giết người diệt khẩu, mà còn vì thứ ở trên người Quỷ Vương Tông.
Y rất hiếu kỳ, rốt cuộc trên người Quỷ Vương Tông có thứ gì mà khiến người của Kiếm Vương Thành đuổi giết cả ngàn dặm? Chẳng lẽ thứ này thật sự liên quan tới Côn Luân Ma Giáo?
Quỷ Thủ Vương cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Muốn động tay động chân vào chỗ dược liệu cũng dễ thôi, cái khó là không làm cho đám người Quỷ Vương Tông phát hiện.
Lúc trước ta lừa lão sư phụ hờ kia chẳng qua là dùng kế thay mận đổi đào, ban đầu chỉ đưa cho hắn linh dược bình thường, nhưng mấy lần cuối cùng lại xen lẫn một số dược vật thuộc tính tương khắc.
Đạo luyện đan vốn rất phức tạp, đan dược cũng có thể luyện thành độc dược.
Đặc biệt là người của Quỷ Vương Tông, công pháp bọn hắn tuy theo mạch Ma đạo nhưng lại bao hàm không ít thứ thuộc về Đạo gia, yêu cầu nghiêm ngặt về ngũ hành sinh khắc.
Nếu là theo phương diện này, ta có nắm chắc hạ thủ theo phương diện ngũ hành sinh khắc, động tay động chân vào linh dược khiến bọn họ vừa khỏi hẳn thương thế vừa ẩn tàng nguy cơ. Đến lúc đó chỉ cần dùng thuốc dẫn nguy cơ đó bùng phát là được.”
Quỷ Thủ Vương am hiểu rất nhiều thứ, trân đạo ám khí dịch dung các loại hắn đều biết một chút. Giờ xem ra cả đan đạo hắn cũng am hiểu đôi chút.
Chỉ có điều những thứ hắn nói phần lớn mọi người không hiểu, bao gồm cả Sở Hưu. Trừ giết người và tu luyện, Sở Hưu cũng lười nghiên cứu những thứ linh tinh đó.
Nhưng thân là cấp trên vốn cũng chẳng cần biết nhiều như vậy, cho nên Sở Hưu trực tiếp hỏi: “Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Quỷ Thủ Vương vô cùng tin tưởng nói: “Đối phương chỉ có một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên thụ thương mà thôi, ta tin tưởng chắc chắn đối phương không nhận ra sơ hở gì.
Chỉ có điều muốn dùng ngũ hành tương khắc mai phục dược lực trong cơ thể đối phương ta cũng cần một số linh dược vật liệu đặc thù mới được. Tìm vài thứ thì dễ chứ muốn gom đủ lại khá khó.”
Sở Hưu tùy ý khoát tay áo nói: “Nếu là ở nơi khác có lẽ sẽ rất khó nhưng đừng quên nơi này là Quan Trung Hình Đường, khách thương ba nước qua lại nhiều như vậy, có thứ gì mà không tìm được?
Ngươi viết những thứ mình cần cho ta, ta trực tiếp tới tìm bọn lão tổ La gia để bọn họ thu thập là được.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Quỷ Thủ Vương mới nhớ ra nơi này là Quan Trung, là nơi buôn bán phồn hoa nhất trong thiên hạ. Mặc dù rồng rắn lẫn lộn nhưng đa số sản vật cả ba nước đều có thể tìm thấy tại Quan Trung.
Quỷ Thủ Vương viết lại những thứ mình cần giao cho Sở Hưu. Y lập tức tới gặp lão tổ La gia phát động toàn bộ lực lượng Kiến Châu Phủ giúp Quỷ Thủ Vương thu thập những thứ này, đương nhiên đều được tiến hành âm thầm.
Sau khi nhận được những thứ mình cần, Quỷ Thủ Vương bắt đầu động tay động chân lên những linh dược Quỷ Vương Tông cần. Hắn làm cực kỳ kín kẽ, chỉ thông qua những dược vật nguyên bản này tăng thêm một chút dược liệu thuộc tính nhất định mà thôi.
Nếu dược liệu nguyên bản chỉ là linh dược thuộc tính ngũ hành thì sau khi Quỷ Thủ Vương cho thêm những thứ kia, những thảo dược này lại có thêm một thuộc tính nữa hoàn toàn tương khắc với thuộc tính gốc của thảo dược này.
Nhìn những dược liệu trông không khác gì lúc trước, Sở Hưu gật đầu nói: “Không tệ, để ta đưa cho người của Quỷ Vương Tông.”
Về phần Quỷ Vương Tông có phát hiện mình động tay động chân không, Sở Hưu lại chẳng hề lo lắng.
Không bị phát hiện thì cứ làm theo kế hoạch gốc của mình. Bị phát hiện ư, vậy Sở Hưu thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp làm nói toạc vị trí dư nghiệt Quỷ Vương Tông là được. Sau đó dẫn người của Kiếm Vương Thành cùng Quan Trung Hình Đường giết sạch đám người này.
về phần Quỷ Vương Tông có nói chuyện Sở Hưu cấu kết với bọn hắn hay không, y lại chẳng hề lo lắng.
Hắn là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, đối phương là hung đồ Ma đạo không chuyện ác nào không làm. Mọi người rốt cuộc tin ai, chuyện này còn cần phải hỏi sao?
Sau khi liên hệ với Quỷ Vương Tông, Sở Hưu ầm thầm đưa đồ tới, người của Quỷ Vương Tông mặc dù cẩn kiểm tra cẩn thận một hồi nhưng cũng không thấy có gì không đúng.
Quỷ Thủ Vuơng dù không phải đệ tử chính thức của Quỷ Vương Tông nhưng dù sao cũng từng tiếp xúc với người của Quỷ Vương Tông trong thời gian dài như vậy, còn là đệ tử trên danh nghĩa của đối phương. Tuy không hiểu rõ lắm về Quỷ Vương Tông nhưng cũng biết không ít chuyện. Hắn âm thầm giở thủ đoạn tương đương với trong nội bộ Quỷ Vương Tông xuất hiện phản đồ. Bọn Quỷ Minh cũng khó lòng phát hiện.
Mười ngày sau, bên phía Quỷ Vương Tông có linh dược sung túc để luyện chế đan dược, nhanh chóng khôi phục thương thế bản thân đồng thời liên hệ Sở Hưu, chuẩn bị ra tay với người của Kiếm Vương Thành.
Bên trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Sở Hưu đọc tin mà Quỷ Vương Tông truyền tới, ánh mắt lóe lên sát khí.
Thời gian vừa qua đám người Kiếm Vương Thành cùng Vệ Hàn Sơn giày vò y không ít lần, giờ cũng nên kết thúc?
Sở Hưu lập tức để bọn Quỷ Thủ Vương cùng Đỗ Quảng Trọng tập kết thủ hạ, có điều không phải tập kết toàn thể mà chỉ triệu tập những thủ hạ tâm phúc đáng tin cậy.
Bên phía Kiếm Vương Thành, hơn mười ngày điều tra đã khiến bọn họ mất đi kiên nhẫn. Bọn họ tốn bao công sức như vậy không ngờ lại chẳng tìm ra chút dấu vết này. Chuyện này thậm chí khiến Cố Giang Lưu nghi ngờ không biết có phải đối phương đã rời khỏi đất Quan Trung này không?
Hơn nữa bên đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ Sở Hưu không phối hợp khiến Cố Giang Lưu cực kỳ tức giận. Một võ giả Ngoại Cương cảnh nhỏ nhoi cũng dám phách lối cuồng vọng với mình như vậy, còn dám uy hiếp bản thân. Đúng là không biết tôn ti trên dưới gì.
Chỉ có điều nơi này dù sao cũng là Quan Trung, đối phương lại là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường. Cố Giang Lưu có giận đến đâu cũng chẳng làm gì được đối phương, nếu không sẽ là động tới thể diện của Quan Trung Hình Đường.
Nhưng nếu hắn phát hiện tên Sở Hưu này rời khỏi Quan Trung, bị hắn gặp phải, chắc chắn hắn sẽ khiến tên Sở Hưu này phải cầu xin mình!
Ngay lúc Cố Giang Lưu đang suy nghĩ bước kế tiếp mình phải làm gì, Vệ Hàn Sơn lại đột nhiên hưng phấn tìm tới Cố Giang Lưu nói: “Cố tiên sinh, bên phía ta phát hiện tung tích Quỷ Vương Tông!”
Cố Giang Lưu đứng bật dậy nói: “Cái gì? Ngươi nói thật chứ?”
Vệ Hàn Sơn vội vàng gật dầu nói: “Thật sự, đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông này vô cùng gian xảo, hóa ra bọn chúng chia thành từng tốp nhỏ rồi dịch dung vào thành. Mỗi thành thị chỉ có một người thôi. Trước đó chúng ta luôn tìm theo số người nhiều, đương nhiên không thấy dấu vết gì rồi.
Lần này cũng may thủ hạ ta bất ngờ nghe thấy hai tên dư nghiệt Quỷ Vương Tông nhỏ giọng nói chuyện với nhau nên mới tìm ra đối phương.
Tên thủ lĩnh Quỷ Vương Tông kia thụ thương nên nấp trong một sơn cốc nhỏ giữa Thương Châu Phủ và Kiến Châu Phủ, đợi những người khác chuẩn bị linh dược cho hắn, để hắn luyện đan dưỡng thương.
Lần này lũ Quỷ Vương Tông cùng nhau ra khỏi thành cũng do thời gian vừa qua chúng đã thu thập đủ linh dược, trở về chuẩn bị luyện chế đan dược. Nếu để chậm thêm một thời gian, lũ Quỷ Vương Tông kia chữa khỏi thương thế, chắc bọn chúng sẽ rời khỏi Quan Trung.”
Cố Giang Lưu cười ha hả nói: “Được được được! Vừa hay, lần này chúng ta có thể hốt gọn đám Quỷ Vương Tông kia rồi!”
Ngay lúc Cố Giang Lưu chuẩn bi xuất phát, Vệ Hàn Sơn đột nhiên nói: “Cố tiên sinh, lần này ta tới đây vội vàng không mang theo thủ hạ. Nơi này lại là Kiến Châu Phủ, chẳng bằng để Sở Hưu phái người giúp ngươi được không?”
Vệ Hàn Sơn nói vậy đương nhiên không phải tặng công lao cho Sở Hưu, trên thực tế chuyện này đã do Kiếm Vương Thành cầm đầu, bọn họ chỉ có nghĩa vụ, lấy đâu ra công lao?
Hắn cố ý không mang người là định ép Sở Hưu xuất thủ. Đến lúc đó đám hung đồ Ma đạo bị ép tới tuyệt cảnh, chó cùng rứt giậu, thủ hạ Sở Hưu chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề!
Cố Giang Lưu liếc mắt nhìn Vệ Hàn Sơn một chút, mặc dù hắn là người ngạo mạn nhưng dẫu sao cũng xuất thủ đại phái, đã thấy rất nhiều chuyện lục đục trong nội bộ như vậy. Chuyện này cũng không lạ gì, hắn chỉ liếc mắt một cái là thấy ý đồ của Vệ Hàn Sơn.
Có điều lúc này Cố Giang Lưu cũng không vạch trần, lý do là hắn cũng cảm thấy bẫn mãn vì thái độ vô lễ và uy hiếp của Sở Hưu.
Cho nên Cố Giang Lưu trực tiếp quay sang nói với Dương Lăng bên cạnh: “Đi gọi Sở Hưu tới đây, bảo hắn mang người đến.
Đúng rồi, bọn Lâm Khai Vân còn đang ở thành thị khác, ngươi phái người đi báo cho bọn họ một tiếng, bảo bọn họ cũng chạy tới, sau khi giết chết đám Quỷ Vương Tông ai chúng ta sẽ đi khỏi nơi này.”
Lúc trước bọn họ chia ra tìm kiếm nên Lâm Khai Vân dẫn theo hai người tới tòa thành khác, có điều Cố Giang Lưu lại không định chờ bọn họ.
Đám người Quỷ Vương Tông rất nhiều thủ đoạn kỳ quái, cực kỳ xảo trá tàn nhẫn,khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, hắn cũng chẳng có thời gian để đợi.
Lúc này Dương Lăng há to miệng nhưng cũng không nhiều lời.
Đương nhiên hắn cũng nhìn ra tính toán của Vệ Hàn Sơn, có điều hắn cũng không định quản.
Dù sao hắn cùng Sở Hưu không có giao tình gì, thậm chí trong lòng hắn còn hơi ghen tị với Sở Hưu.
Hắn theo làm tùy tùng Ngụy Cửu Đoan bao năm như vậy, Ngụy Cửu Đoan còn chẳng chịu cho hắn một vị trí tuần sát sứ. Kết quả tên Sở Hưu này vừa tới đã thành tuần sát sứ, còn được Ngụy Cửu Đoan sủng ái công khai như vậy, vì sao?