Chương 179 - Vô Pháp Vô Thiên
Chiêu thức này của Đường Nha lập uy khá tốt, cũng khiến bọn Đỗ Quảng Trọng thật sự hiểu được lời nói để thủ hạ cạnh tranh công bằng của Sở Hưu là có ý gì.
Mọi người thật sự đứng trên cùng một vạch xuất phát, chỉ với thực lực bọn họ chưa chắc đã tranh nổi với đám sát thủ Thanh Long Hội, đám người này quả thật sinh ra chỉ vì giết người!
Trình Công Đài đã chết, những võ giả khác của Thần Vũ Tông hoặc bị giết chết hoặc chạy tán loạn, đã không làm nên trò trống gì nữa.
Sở Hưu trực tiếp vung tay lên nói: “Nghe nói Hắc Nham Đường cách đây không xa? Vậy vừa hay, để một ít người ở lại thu thập thống kê tài sản của Thần Vũ Tông, những người còn lại theo ta tới Hắc Nham Đường.”
Trong một ngày hủy diệt hai tông môn, tốc độ rợn người này của Sở Hưu quả thật khiến Đỗ Quảng Trọng không cách nào tiếp thu.
Có điều nhìn những võ giả Thanh Long Hội ra tay giết người, Đỗ Quảng Trọng không khỏi lắc đầu, đám người này thủ đoạn quả thật sắc bén.
Võ giả Quan Trung Hình Đường bọn họ thực lực cũng không yếu, trong cùng cảnh giới thực lực không cách biệt quá nhiều, nhưng xét tới năng lực chiến đấu lại yếu hơn đối phương một bậc. Đặc biệt là thủ đoạn giết người của đối phương phải nói là lấy một chọi mười, phân nửa số võ giả Thần Vũ Tông là do sát thủ Thanh Long Hội giết chết.
Thần Vũ Tông không nằm trong thành, Hắc Nham Đường lại ở trong Hắc Nham Thành.
Hắc Nham Thành có tên Hắc Nham thành là do khu vực này sản xuất một loại vật liệu đá có màu đen như mực, sau khi mài giũa trơn bóng như mặt kính, là tài liệu rất tốt để xây dựng cung điện.
Đến khi Sở Hưu tới Hắc Nham Đường, Đậu Uy Hổ đã nhận được tin Thần Vũ Tông bị diệt môn.
Thần Vũ Tông có nhiều đệ tử như vậy đương nhiên không phải ai cũng có dũng khí đi chịu chết. Một số võ giả ngay khi Sở Hưu động thủ đã tìm đường bỏ trốn. Hắc Nham Thành cách Thần Vũ Tông cũng không xa, cho nên Đậu Uy Hổ nhanh chóng nhận được tin.
Sau khi biết tin, phản ứng đầu tiên của Đậu Uy Hổ chính là trốn!
Đừng nhìn Đậu Uy Hổ dáng vẻ to cao thô kệch nhưng trên thực tế toan tính của hắn nhiều hơn bất cứ ai.
Cũng như lúc trước họp bàn ở La gia, hắn luôn miệng nói Sở Hưu không có ý tốt thế này, tới giờ tiệc mình chắc chắn sẽ không đi thế kia. Kết quả đến giờ tiệc hắn có mặt còn sớm hơn những người khác.
Giờ thấy sự tình không tốt, suy nghĩ đầu tiên của Đậu Uy Hổ chính là trốn.
Nhưng kết quả không đợi hắn đào tẩu, bên kia Sở Hưu đã diệt xong Thần Vũ Tông, không hề dừng lại trực tiếp đánh tới cửa, ngăn Đậu Uy Hổ trong đường khẩu.
Thấy mình trốn không thoát, Đậu Uy Hổ trực tiếp đổi sang vẻ mỉm cười nịnh nọt, dẫn người ra đón: “Sở đại nhân, tại hạ nghĩ kỹ rồi. Đề nghị lần trước ngài nói với các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ chúng ta quả thật là tuyệt diệu. Người khác có đáp ứng không ta không biết nhưng Hắc Nham Đường từ nay về sau sẽ theo lệnh Sở đại nhân ngài, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!”
Loại người như Đậu Uy Hổ miệng đương nhiên không có lời nào là thật.
Giờ chẳng qua hắn muốn giữ lại mạng sống dưới tay Sở Hưu mà thôi, chỉ cần cho hắn thời gian liên hợp được tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ. Đến lúc đó mọi người cùng lên tiếng phản đối Sở Hưu, kinh động tới bên tổng bộ Hình Đường, chắc chắn sẽ khiến Sở Hưu đẹp mặt!
Nhìn Đậu Uy Hổ, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười dị dạng, như đang chế nhạo lại như đang khinh thường.
“Đậu Uy Hổ, ngươi tưởng giờ mình chơi mấy trò vặt này còn nghĩa lý gì sao? Lúc trước ta mời rượu ngươi ngươi lại không uống, vậy giờ ra đây uống rượu chém đầu đi!”
Sở Hưu căn bản không phí công suy đoán những lời Đậu Uy Hổ nói là thật hay giả, dù sao hôm nay y tới đây chỉ là để giết người.
Đậu Uy Hổ biến sắc, vội vàng nói: “Sở đại nhân! Đợi đã đợi đã! Xin hãy nghe ta nói…”
Có điều lúc này Sở Hưu lại như chẳng nghe được, chỉ nói với người sau lưng: “Tàn Kiếm, người này giao cho ngươi.”
Nhạn Bất Quy gật nhẹ đầu, mặt không biểu cảm bước tới lấy thanh trọng kiếm sau lưng ra.
Bước chân phát lực, thân hình Nhạn Bất Quy lao tới, cương khí toàn thân ngưng tụ trên thân kiếm, tỏa ra một làn sương màu sắc mông lung nhưng lại không phóng thích ra ngoài.
Ầm ầm nện xuống, đám người chỉ nghe được tiếng không khí nổ vang, khí thế kiếm này của Nhạn Bất Quy như phá núi mở đường, lực phách Hoa Sơn, vô cùng mãnh liệt!
Đậu Uy Hổ thầm chửi một câu, xem ra tên Sở Hưu này thật sự định đẩy hắn vào chỗ chết.
Hắn không cách nào ngăn cản nhát kiếm thế mạnh lực trầm này của Nhạn Bất Quy, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh đó đánh xuống cho dù cơ thể hắn có mạnh mẽ hơn nữa cũng không dám đối đầu.
Cho nên Đậu Uy Hổ bộc phát cương khí dưới chân, theo bản năng định bỏ trốn.
Nhưng ngay lúc này trên thanh cự kiếm của Nhạn Bất Quy lại ầm ầm bộc phát cương khí, luồng cương khí sền sệt tối tăm mịt mờ không ngờ trực tiếp giam cầm thân thể Đậu Uy Hổ trong đó, khiến động tác của hắn đột nhiên ngừng lại.
Chỉ ngừng một khoảnh khắc thôi nhưng cũng đủ cho nhát kiếm kia đập tới.
Kiếm có thể chém có thể đâm, nhưng trọng kiếm trong tay Nhạn Bất Quy lại dùng để đập.
Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công.
Thân kiếm khổng lồ như quả chùy nặng đánh tới khiến Đậu Uy Hổ biến sắc.
Nếu tránh không khỏi vậy chỉ có cách cứng rắn chống đỡ, hai tay Đậu Uy Hổ niết thành quyền ấn đưa ngang trước người. Hắn không có binh khí, chỉ tu luyện cơ thể bản thân, nắm đấm chính là binh khí mạnh nhất của hắn!
Cương khí màu vàng nhạt ầm ầm bộc phát đánh lên thân kiếm của Nhạn Bất Quy nhưng không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì, chỉ như muối bỏ bể.
Ánh mắt Đậu Uy Hổ lộ vẻ hoảng sợ, nhưng một khắc sau đã lập tức bị nhát kiếm của Nhạn Bất Quy đập bay ra ngoài!
Chỉ trong chớp mắt hai tay hắn lập tức nứt gãy, kim thân phá toái, hoa máu nở rộ giữa không trung.
Thấy cảnh này Sở Hưu không khỏi lắc đầu, để Nhạn Bất Quy xuất thủ quá khi dễ người. Đối mặt với Đậu Uy Hổ rõ ràng là Nhạn Bất Quy hoàn toàn khắc chế đối phương.
Mặc dù Đậu Uy Hổ này chỉ ra một chiêu nhưng Sở Hưu có thể nhận ra đối phương tu luyện kim thân đã khá có thành tựu, tu vi cũng rất mạnh. Không tính cương khí chỉ riêng mặt phòng ngự binh khí thậm chí gần với Độc Cô Ấn của Sở Hưu.
Phải biết Độc Cô Ấn chính là một trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, tiêu hao cương khí cực lớn, căn bản không cách nào dùng lâu dùng dài. Nhưng Hoành Luyện Kim Thân của Đậu Uy Hổ lại có thể dùng liên tục, hắn không dùng binh khí vì bản thân cơ thể hắn đã sánh được bảo binh .
Chỉ tiếc, hôm nay hắn gặp phải Nhạn Bất Quy. Cự kiếm của Nhạn Bất Quy cũng chỉ là bảo binh nhưng lại thắng ở trọng lượng chất liệu còn lại không có uy năng gì khác, thậm chí không có cả mũi kiếm, hoàn toàn dùng lực lượng đi nện người.
Dưới lực lượng cường đại đó cho dù thân thể hắn thật sự làm bằng sắt cũng sẽ bị nện tới chia năm xể bảy!
Huống hồ Hoành Luyện Kim Thân của Đậu Uy Hổ còn chưa tới cực hạn, nội phủ vẫn là huyết nhục cực kỳ yếu ớt.
Nhạn Bất Quy mặt không chút biểu cảm, kiếm thế đơn giản tới cực hạn nhưng phối hợp với nội lực cương khí kỳ dị đó lại phát huy con đường lực lượng tới cực hạn, khiến người ta chỉ có thể cứng rắn đối đầu, thậm chí không có cơ hội né tránh.
Đậu Uy Hổ hai tay bị phế giãy dụa muốn bỏ chạy, kết cục cũng chẳng trốn nổi trọng kiếm của Nhạn Bất Quy. Lại mấy chiêu qua đi đã bị Nhạn Bất Quy đập cho thành đống thịt nát!
Có bài học thất bại của Đường Nha, lần này mọi người mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng cũng miễn cưỡng thích ứng được.
Đặc biệt là người của Thanh Long Hội, bọn họ hầu như đều có kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ cùng Nhạn Bất Quy, biết một khi Nhạn Bất Quy xuất thủ, tám chín phần mười kết cục là thịt nát xương tan.
Lúc này giữa trường, Đậu Uy Hổ đã chết, những bang chúng Hắc Nham Đường khác cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chống cự, hoặc bị giết hoặc bỏ trốn.
Sở Hưu vẫn dựa theo lệ cũ để người lại thu thập của cải cùng tài nguyên tu luyện của Hắc Nham Đường. Lúc này Đỗ Quảng Trọng lại lo lắng đi tới nói: “Đại nhân, tình hình lúc này của chúng ta không ổn.
Diệt liền hai nhà, chắc tin tức cũng đã truyền ra. Giờ chúng ta muốn diệt nhà thứ ba cũng không còn kịp nữa rồi.”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Ai nói ta muốn diệt nhà thứ ba?”
Đỗ Quảng Trọng sửng sốt: “Không ra tay tiếp đến lúc mấy tông môn võ lâm Kiến Châu Phủ liên hợp lại, kẻ gặp xui chẳng phải chúng ta à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Giết gà dọa khỉ mà thôi. Nhưng giết sạch gà thì chúng ta ăn gì đây? Ngươi ở lại đây tiếp tục xử lý, ta dẫn người tới La gia một chuyến.”
Đỗ Quảng Trọng nghi hoặc gật nhẹ đầu, tới giờ hắn vẫn không hiểu rốt cuộc Sở Hưu định làm gì.
Kiến Châu Phủ nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thời gian một ngày đã đủ truyền tin tới mấy lần.
Sở Hưu diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường thật ra mới tốn có nửa ngày, có điều thế cũng đủ cho tin tức lan truyền khắp nửa Kiến Châu Phủ rồi.
Lúc này trong La gia, lão tổ La gia nghe đệ tử trong tộc báo cáo tin tức, hai mắt trợn tròn.
Lúc trước trong Phượng Minh Lâu, đám thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ làm mất mặt Sở Hưu, không ai đáp ứng điều kiện của y. Với phân tích của lão tổ La gia đối với tính cách Sở Hưu, chuyện này chắc chắn không chấm dứt dễ dàng như vậy được.
Chỉ có điều lão tổ La gia thật sự không ngờ Sở Hưu lại làm việc điên cuồng tới vậy.
“Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!”
Ngoại trừ bốn chữ này lão tổ La gia đã không biết phải mô tả Sở Hưu ra sao nữa.
Quan Trung Hình Đường có quy củ, kết quả tên Sở Hưu này lại coi quy củ như không có gì. Chẳng lẽ y không sợ làm lớn chuyện đến tai tổng đường à?
Ngày trước Ngụy Cửu Đoan đã từng ngang nhiên che chở chuyện Sở Hưu diệt Giang gia, chuyện này tất cả các thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đều biết.
Chẳng qua đó chỉ là mình Giang gia, với quyền uy của Ngụy Cửu Đoan hoàn toàn có thể đè xuống.
Còn lần này nếu Sở Hưu ép toàn bộ Kiến Châu Phủ tới phản, vậy cho dù là Ngụy Cửu Đoan cũng chẳng đè chẳng ép nổi!
Đúng lúc này đệ tử La gia lại đột nhiên gõ cửa tiến tới nói: “Lão tổ! Sở Hưu kia dẫn người tới rồi!”
Lão tổ La gia đột nhiên trừng mắt, quanh người tỏa ra hàn khí nói: “Tên Sở Hưu kia rốt cuộc định làm gì? Diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường thì thôi, giờ còn muốn diệt cả La gia ta sao? Hắn tưởng thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ này mềm yếu mặc hắn làm gì thì làm chắc?”
Đệ tử kia sắc mặt kỳ quái thưa: “Lão tổ, Sở Hưu kia có vẻ không định động thủ. Hắn chỉ dẫn theo ba người tới đây, không trực tiếp ra tay. Giờ còn đang đợi trong phòng nghị sự.”