Chương 8: Hóa miêu 3
- Trang Chủ
- Ma Đạo Tổ Sư] Truy Lăng Nguyên Sang Văn Tập - Diệp Lục Tử Thư Sinh
- Chương 8: Hóa miêu 3
Kim Lăng vẫn dùng bàn chân nhỏ xoa xoa mặt y, dụi vào cổ y, chậm rãi hạ tầm mắt, nhìn vào bên trong vạt áo hơi hở ra, trên ngực quấn vài vòng băng vải thật dày.
Tư Truy muốn gọi hắn, lại không biết nên gọi thế nào, lại như là nhớ ra điều gì, nói: “Ta còn chưa đặt tên cho ngươi nữa, ngươi ở chỗ Kim công tử có tên không?”
Kim Lăng đã đặt cho con hắc tông linh khuyển một cái tên Tiên Tử, có lẽ hắn sẽ không đặt cho nó bất kì cái tên nào tao nhã hơn được nữa.
Tư Truy dường như vô tình khảy chiếc chuông bạc, cọ cằm lên đỉnh đầu Kim Lăng, trầm tư một lát rồi chậm rãi nói: “Không thì…… gọi là A Linh đi.” (Đồng âm với A Lăng, linh nghĩa là chuông)
Kim Lăng khựng lại.
Tư Truy mỉm cười, nói: “Cũng được đấy, lúc ta tìm thấy ngươi thì ngươi đang đè lên cái chuông bạc này, gọi là A Linh đi, nghe rất hay.”
“A Linh…… A Linh……” Tư Truy lại hạ giọng lặp lại mấy lần, bỗng nhiên thống khổ nhắm mắt, đầu óc càng choáng váng hơn, lại ôm chặt hắn thêm một chút, vẻ mặt mệt mỏi, hoa mắt thì thào: “…… Thực xin lỗi.”
Kim Lăng khó hiểu: “Xin lỗi chuyện gì cơ?”
Tiếng mèo kêu bên tai vô cùng mềm mại, Tư Truy mê mang lắc đầu, lẩm bẩm một mình: “Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Kim Lăng áp lên ngực thiếu niên, càng cảm thấy ấm áp hơn. Thiếu niên kia vẫn ôm chặt hắn, nhẹ giọng thủ thỉ.
“Thực xin lỗi…… Ta không thể tìm được hắn……”
Kim Lăng ngẩn ra, bàn chân nhỏ cuộn chặt.
Tư Truy cố gắng ngồi dậy, mệt mỏi dựa vào thanh gỗ đầu giường khắc hoa mộc lan, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi yếu ớt, nhìn Kim Lăng đang nằm trong lòng mình, thì thầm: “…… Hắn đang ở đâu chứ?”
Kim Lăng đối diện với ánh mắt của y, có chút bối rối.
Y đang hỏi mình đang ở đâu à?
Mình rõ ràng đang ở trước mặt Lam Tư Truy, nhưng lại không thể nói được gì.
Tư Truy ho khan hai tiếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi cũng tái nhợt không chút huyết sắc, so với vừa nãy giọng càng khàn hơn, nghẹn ngào: “…… Tại sao hắn còn chưa trở lại? Hắn không cần Tuế Hoa nữa sao? Cả chuông bạc cũng không cần sao……”
Kim Lăng nhìn chằm chằm gương mặt y, nhất thời có chút xúc động.
Hốc mắt của Lam Tư Truy rõ ràng đỏ hoe, khóe mắt long lanh nước.
Y khóc.
Kim Lăng ngây ngẩn cả người, từ xưa tới nay, hắn cũng chưa từng thấy Lam Tư Truy khóc dù chỉ một lần. Trái tim hắn mềm nhũn, vô thức duỗi bàn chân ra, ấn miếng đệm thịt ấm áp lên má Tư Truy.
Tư Truy thấy hắn như thế, biết hắn đang an ủi mình, lắc đầu mím môi cười, không ngờ nụ cười này lại lay động khóe mắt, một giọt nước mắt lập tức rơi xuống, lăn dài trên gương mặt, chảy qua bàn chân ấm mềm của Kim Lăng.
Những giọt nước mắt nóng rực lạ thường. Lồng ngực Kim Lăng hơi đau xót, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tư Truy.
Mắt Tư Truy càng đỏ hơn, nhưng vẫn cười với hắn, coi hắn như bảo bối mà ôm ở trước mắt, cười nói: “Ngươi cũng rất ngoan, nuôi lâu như vậy, ta cũng có chút cảm tình với ngươi mất rồi. Nếu như Kim công tử trở về, ta phải trả ngươi lại cho hắn, nghĩ đến đây, ta thật sự cũng luyến tiếc lắm. Nếu như ta có thể xin hắn cho ta được tiếp tục nuôi ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Viền mắt Kim Lăng chua xót, hắn thật sự không thể nhìn Lam Tư Truy như thế này. Hắn gần như nức nở: “Lam Tư Truy, là ta, là ta đây mà.”
Tư Truy chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo khe khẽ, trong mắt nổi lên gợn sóng, cúi người chậm rãi dựa vào cổ hắn cọ cọ. Sau đó lại ôm chặt hắn, dịu dàng nói: “Ngươi đang nhớ chủ nhân của ngươi à? Thật trùng hợp, ta cũng vậy.”
Kim Lăng ngẩn ra, chỉ nghe được thanh âm bên tai càng lúc càng run rẩy, giữa cảm giác bất lực còn kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào gần như không thể nghe thấy.
“…… Ta rất nhớ hắn.”
Suốt một tháng qua, Lam Tư Truy luôn ra ngoài săn đêm, ngẫu nhiên bị thương nặng vài lần, sau khi phát ra tín hiệu đều được mấy thiếu niên buộc mạt ngạch trắng tinh cõng về. Cũng đã bị Lam Khải Nhân giáo huấn vài lần, nhưng vẫn không nghe, và vẫn ra ngoài một mình mỗi ngày.
Người khác không biết tại sao, nhưng Kim Lăng thì biết.
Chàng thiếu niên không hề thích trừ sát, nhưng lại miệt mài đi săn đêm mỗi ngày, chính là để tìm kiếm một người đã biến thành mèo là hắn.
Ai cũng không biết, là yêu thích thật lòng hay là yêu ai yêu cả đường đi, Lam Tư Truy rất thiên vị con mèo nhỏ do hắn hóa thành kia.
――――――――――――
Tuy nhiên, giấy thì không thể gói được lửa.
Khi cái lạnh mùa xuân tan đi, gió nhẹ từng cơn lướt qua. Ngụy Vô Tiện đẩy cửa, nghênh ngang đi vào, Lam Vong Cơ đi theo phía sau. Ngụy Vô Tiện híp mắt dò xét tỉ mỉ một vòng, cuối cùng nhếch môi cười, duỗi tay xách Kim Lăng trốn dưới gầm giường ra.
Lam Vong Cơ thấy vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, khẽ nhíu mày.
Ngụy Vô Tiện vuốt cằm, cười nói: “Ta đã nói tại sao gần đây Tư Truy cứ lén lén lút lút, hóa ra là bởi vì giấu giếm nuôi vật nhỏ này.” Nói xong, còn không quên trêu chọc Lam Vong Cơ: “Lam Trạm, thật ra thì y rất giống ngươi đó, cứ thích nuôi mấy loại mềm như bông này.”
Lam Vong Cơ không nói gì.
Ngụy Vô Tiện ôm Kim Lăng trong tay, hưng phấn nói: “Ôm đi chơi nào.”
Kim Lăng vừa nghe Ngụy Vô Tiện nói muốn đem hắn đi, lập tức tung lên một chưởng, dùng móng vuốt vỗ vào mặt Ngụy Vô Tiện, ra vẻ hung ác. Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy rất buồn cười, không thèm để ý mà kẹp hắn dưới cánh tay, định mang đi.
Kim Lăng giằng co dữ dội, tránh thoát khỏi tay Ngụy Vô Tiện, ngã oạch xuống đất, đứng dậy bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước đã bị Ngụy Vô Tiện xách lên lần nữa.
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói: “Ngươi đừng mơ mà chạy được nhá, ở đây với ta, ngươi……” Nói được nửa chừng đột nhiên im bặt, Ngụy Vô Tiện khựng lại, nghiêm túc cẩn thận nhìn hắn.
Nhìn hồi lâu, đột nhiên ánh mắt Ngụy Vô Tiện chợt lóe, có chút không thể tin nổi nhìn Lam Vong Cơ lẩm bẩm: “…… Lam Trạm……”
Lam Vong Cơ gật đầu. Từ lúc bước vào cửa, y đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi hạ mắt xuống, nhìn thấy cái chuông bạc kia, kinh ngạc nói: “…… Ngươi… ngươi là Kim Lăng!”
Vừa rồi hắn chỉ phát hiện ra đó không phải là con mèo bình thường, trên người hỗn tạp mùi con người và mùi yêu vật, rất là kì lạ, vì vật hắn muốn bắt đi nghiên cứu một chút. Chỉ là không nghĩ tới, kẻ xui xẻo biến thành mèo này lại là Kim Lăng.
Trong khi gian phòng đang yên lặng như tờ, Lam Tư Truy cuống quít đẩy cửa bước vào, bắt gặp Kim Lăng đang bị Ngụy Vô Tiện xách lơ lửng giữa không trung, thoáng chốc tê tâm liệt phế hô: “Ngụy tiền bối! Thủ hạ lưu tình!”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, xoay đầu: “Tư Truy?”
Tư Truy kinh hoảng, cả người đầy mồ hôi lạnh, nhìn thoáng qua bên cạnh, nhất thời lại bị dọa ra thêm một thân mồ hôi lạnh, lắp bắp: “Hàm… Hàm… Hàm Quang Quân……”
Lam Vong Cơ gật đầu không nói gì, ánh mắt đạm nhiên, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn nhã không nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
* đạm nhiên: lãnh đạm, thản nhiên, hờ hững, dửng dưng
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Tư Truy, ngươi nuôi nó à?”
Lam Tư Truy nuốt nước bọt, gian nan nói: “Vâng ạ.”
Ngụy Vô Tiện đảo mắt, giở chứng muốn trêu chọc, xách Kim Lăng đung đưa xung quanh, cười nói: “Tư Truy, không phải ta nói ngươi, ngươi đây là đang vi phạm trắng trợn gia quy nhà ngươi nha. Ngươi xem, ta với tư cách tiền bối cũng không muốn làm khó ngươi, bắt ngươi chép gia quy ta còn đau lòng hơn. Hầy, như vậy xem ra, đành phải hy sinh nó thôi.”
Ngụy Vô Tiện giơ Kim Lăng lên cao, làm bộ muốn quăng hắn đi. Kim Lăng giãy giụa muốn đá hắn, nhưng hoàn toàn không với tới.
Lam Tư Truy hoảng loạn, cũng không màng Lam Vong Cơ đang ở bên cạnh, hoàn toàn mất đi dáng vẻ ôn nhã, buột miệng thốt ra: “Ngụy tiền bối! Đừng quăng nó đi mà! Đó là A Linh của con!”
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, hiển nhiên không kịp phản ứng lại: “A Lăng……… của ngươi?”
Lam Vong Cơ cũng có chút sửng sốt.
Lam Tư Truy gật đầu, mồ hôi túa ra trên trán, vội nói: “Là của con… con… Ngụy tiền bối, con cầu xin người, người đừng đụng vào nó mà!”
Kim Lăng cảm giác tay Ngụy Vô Tiện giữ mình hơi buông lỏng, liền ra sức giãy một phát, đáp xuống mặt đất, vội vội vàng vàng nhào vào lòng Tư Truy.
Tư Truy kiểm tra một lượt, phát hiện hắn không bị thương chỗ nào, mới ôm chặt hắn trước ngực, ôn tồn nói: “Ngụy tiền bối, ta sẽ chép gia quy, bao nhiêu lần cũng được, đứng lộn ngược chép cũng được, ngài đừng quăng nó đi……”
Ngụy Vô Tiện nhìn một người một mèo sau hồi lâu, đột nhiên phụt một tiếng bật cười, khoanh tay đi qua, vỗ vai Lam Vong Cơ, nói: “Đi thôi.”
Trước khi đi, Ngụy Vô Tiện búng trán Kim Lăng một cái, sau đó chỉ ngón tay vào giữa mạt ngạch trên trán của Tư Truy, cười tủm tỉm lại gần một chút, thân thiết hỏi: “Của ngươi?”
Tư Truy không hiểu ý hắn là gì, sợ hắn lại bắt Kim Lăng đi, liền ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Dạ, của con.”
Ngụy Vô Tiện xoa đầu thiếu niên, không khỏi thở dài: “Thật là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng.”
Dứt lời, liền cùng Lam Vong Cơ rời đi.
Còn tiếp