Chương 9
“Nhàm chán.” Sắc mặt Lam Vong Cơ lạnh băng đáp lời.
“Hở? Tên này vui đó chứ! Đâu phải ai cũng giống ngươi làm một cái tiểu cũ kỹ, làm cái gì cũng theo chuẩn mực.” Ngụy Anh cười ha ha nhìn biểu cảm của Lam Vong Cơ biến đổi.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi không nghiêm túc trừ túy được sao? Đừng làm chuyện mất mặt xấu hổ.” Giang Trừng thấy Lam Vong Cơ bị Ngụy Anh chọc giận đến thay đổi sắc mặt liền rống to, thật sự xấu hổ chết người!
Ngụy Anh nghe được lời của Giang Trừng liền quay người, cười nói: “Ta khi nào làm chuyện mất mặt xấu hổ?” Sau đó liền không tiếp tục nhìn hắn, quay lại nhìn Lam Vong Cơ. Trong mắt Ngụy Anh lóe sáng, cầm gậy trúc lên, hô: “Lam Trạm, nhìn ta, mau nhìn ta!”
Lam Vong Cơ nghe tiếng thì nhìn lại, nụ cười của thiếu niên vô cùng rực rỡ, hắn đứng dưới ánh mặt trời khiến nụ cười của hắn càng chói mắt hơn. Đột nhiên một sào trúc mang theo bọt nước bay tới y, Lam Vong Cơ có chút ão não, y vì nụ cười của hắn mà thất thần, nhanh chóng nhảy đến một chiếc thuyền gần đó, hừ lạnh: “Nhàm chán.”
Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ rời thuyền, liền chuyển cổ tay, sào trúc trong tay liền lật úp thuyền của Lam Vong Cơ vừa đứng lại. Đáy thuyền có ba con thủy quỷ dán vào, môn sinh của Lam thị nhanh chóng chế trụ.
“Ngụy công tử làm sao biết thủy quỷ ở dưới đáy thuyền của Vong Cơ?” Lam Hi Thần cười hỏi.
“Đơn giản, nước ăn không đúng. Trên thuyền chỉ có mình Lam Trạm nhưng nước lại ăn sâu hơn những thuyền khác nhiều.” Ngụy Anh cười khanh khách trả lời.
“Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị quả nhiên danh bất hư truyền.” Lam Hi Thần khen tặng.
“Lam Trạm, Lam Trạm!” Ngụy Anh bước lại gần thuyền của Lam Vong Cơ, vẻ mặt lấy lòng cười nói: “Ta không cố ý hất nước ngươi, thủy quỷ rất thông minh, nếu ta nói thì chúng sẽ chạy!”
“Ừ!” Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh đang cười dài, biểu tình bình tĩnh không có một tia biến hóa nào.
Bên thuyền có mấy bóng đen, Lam Vong Cơ thúc kiếm vào nước, một gã môn sinh bên cạnh cũng làm theo. Chốc lát sau, Tị Trần trở về, chỉ có kiếm của môn sinh kia chưa về.
“Tô Thiệp, tình huống dưới nước không rõ, tại sao ngươi lại thúc kiếm vào nước?” Một quản sự hỏi.
“Ta thấy Nhị công tử…” Tên môn sinh kia thì thào một chút liền không nói gì nữa; buồn cười, đem so mình với Lam Vong Cơ, cũng không nhìn xem người ta là ai. Tên môn sinh kia cảm nhận được ánh mắt quanh mình, sắc mặt có chút phẫn hận cùng nhục nhã.
“Cứ tiếp tục tìm như vậy thì lâu lắm!” Ngụy Anh nhìn mặt nước nói. Thủy quỷ ở dưới nước, mặt hồ lại mơ hồ không rõ, lỡ như chúng thông minh thấy bọn họ không dễ chơi rồi trốn hết thì chuyến đi này làm sao bây giờ?
“Ngụy công tử có cao kiến gì sao?” Lam Hi Thần nghe được lời của Ngụy Anh, hỏi lại.
“Không có! Ta chỉ nghĩ nếu có thứ gì đó có thể vạch ra phương hướng của tà ám thì hay biết mấy!” Ngụy Anh có chút đăm chiêu nói.
“Ngươi lại có ý nghĩ kì lạ.” Sắc mặt Giang Trừng không đẹp, nói một câu châm chọc.
Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ kinh ngạc nhìn Ngụy Anh.
“Cái gì gọi là ý nghĩ kì lạ? Năm xưa tu tiên ngự kiếm cũng từng là ý nghĩ kì lạ đâu!” Ngụy Anh cãi lại.
“Phong Tà Bàn chỉ ra phương hướng của tà ám, Chiêu Âm Kỳ thu hút tà ám ta đều làm ra được!” Thanh âm của Ngụy Vô Tiện vang lên trong đầu Ngụy Anh, quả nhiên nơi có Giang Trừng thì nơi đó không thể cho hắn dung thân!
“Thật?!” Ngụy Anh nghe lời của Ngụy Vô Tiện, hai mắt tỏa sáng hô lên.
“Thật hay giả cái gì chứ? Ngụy Vô Tiện ngươi lại phát điên gì vậy?” Giang Trừng vừa nghe được âm thanh của Ngụy Anh liền rống một tiếng, vẻ mặt Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đều thắc mắc.
“Thất thần thôi!” Ngụy Anh ngượng ngùng sờ mũi nói.
“Thật sao?” Ngụy Anh đè thấp âm thanh mà hỏi.
“Ừ, lúc sau sẽ dạy cho ngươi.” Ngụy Vô Tiện trả lời.
“Tốt quá! Ngươi có thể làm được thì đương nhiên ta cũng có thể. Vậy nên ngươi không cần giúp, tự ta làm!” Ngụy Anh vui vẻ hoa tay múa chân, thật lòng cảm khán, mình thực sự là thiên tài!
Lam Vong Cơ đứng gần Ngụy Anh nhất, lại có thính lực rất tốt, huống chi lực chú ý của y vẫn đặt trên người Ngụy Vô Tiện, tất nhiên sẽ nghe được đoạn nói chuyện vừa rồi.
Ngụy Anh đang nói chuyện với ai?