Chương 47
“Ngươi không sao chứ?” Ngụy Anh tỉnh lại muộn hơn Ngụy Vô Tiện một chốc, nguyên nhân là vì hắn cùng với Lam Vong Cơ hành lễ Chu Công.
“Ta không sao, đây là đâu?” Ngụy Anh lắc đầu, nhìn bốn phía rồi hỏi Ngụy Vô Tiện.
“Không biết. Ban nãy ta đang tu luyện thì có một thứ gì đó đánh ta hôn mê. Lúc ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi.” Ngụy Vô Tiện nghiêm túc đánh giá lại bốn phía quanh mình.
“Ngươi luôn ở thức hải, làm gì có thứ nào có thể đánh hôn mê ngươi được.” Ngụy Anh nghe vậy, khó hiểu hỏi.
“Không biết.” Ngụy Vô Tiện lắc đầu.
Từ lúc Ngụy Anh tỉnh lại, bốn phía hoang vu bắt đầu thay đổi. Lấy hai người họ làm trung tâm, bên ngoài bắt đầu phát ra từng đợt gợn sóng, cảnh sắc ở những nơi sóng đi qua cũng bắt đầu biến hóa.
“Nơi này là?” Ngụy Vô Tiện bất ngờ nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt.
“Đây là Kì Sơn Bất Dạ Thiên? Sao lại có nhiều người như vậy? Là Xạ Nhật Chi Chinh sao?” Ngụy Anh nhìn Bất Dạ Thiên lửa cháy ngùn ngụt, hỏi.
“Không phải, là Huyết Tẩy Bất Dạ Thiên. Người bọn họ vây công là ta.” Ngụy Vô Tiện nắm chặt nắm tay, mắt đã có một tia đỏ rực không bình thường.
“Ngụy Vô Tiện, tĩnh tâm! Không có gì hết, ta đi với ngươi.” Ngụy Anh cầm tay Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói. Những chuyện này hắn chưa từng trải qua, nhưng nó lại là kí ức đau lòng nhất của Ngụy Vô Tiện.
“Hảo.” Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay Ngụy Anh, hiện giờ hắn không phải chỉ có một mình.
“Lam Trạm tới.” Ngụy Anh thấy Lam Trạm mặc y phục trắng tinh như trích tiên thì kích động nói.
“Ừ, hắn đến.” Ngụy Vô Tiện bi thương nói. Quả thật, lúc ấy Lam Trạm đến, nhưng mũi kiếm của y lại chỉ về mình.
“Sao có thể như thế? Lam Trạm sao lại đối địch với ngươi?” Ngụy Anh kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ cầm Tị Trần chỉ vào Ngụy Vô Tiện.
“Cho nên, Di Lăng Lão Tổ căn bản không có khả năng đi chung đường với Hàm Quang Quân.” Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Ngụy Anh có chút khó coi, hắn thật sự không ngờ sẽ có một ngày Lam Vong Cơ sẽ chỉ kiếm về phía hắn, chẳng lẽ Lam Vong Cơ ở thế giới của Ngụy Vô Tiện căn bản không thích hắn? Hay là nói, tương lai nếu có một ngày hắn đi tới bước đường này, Lam Vong Cơ cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự sao?
Ngụy Anh không hiểu, hắn mê mang về cảm tình của chính mình với Lam Vong Cơ.
“Là hắn đưa ta về?” Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đưa chính mình đi, còn bản thân thì đã không khống chế được mình vì xác nhập Âm Hổ Phù, hắn nhỏ giọng than nhẹ. Hắn cứ ngỡ tự bản thân hắn trở về, nhưng lại không nghĩ tới Lam Vong Cơ sẽ đưa hắn đi.
“Ngụy Vô Tiện, có phải Lam Trạm điên rồi không?” Ngụy Anh khiếp sợ nhìn Lam Vong Cơ thổ lộ với Ngụy Vô Tiện đang không biết đông tây nam bắc, thần trí không rõ.
“Có thể là điên rồi.” Ngụy Vô Tiện nghe Lam Vong Cơ thông báo từng câu từng câu, nhưng đáp lại chỉ là một chữ “Cút” của hắn trong lúc thần trí không rõ. Hắn thấy Lam Vong Cơ vì hắn mà đối địch với ba mươi ba vị Trưởng lão của Cô Tô Lam Thị, nhìn thấy y vì hắn mà nhận ba mươi ba giới tiên, nhìn thấy y không thể xuống giường lại cố chấp chạy đến Loạn Táng Cương mang A Uyển về khi nghe được tin hắn đã chết.
“Ngụy Vô Tiện, Lam Trạm thực sự rất thích ngươi.” Ngụy Anh nhìn Lam Trạm nằm trên giường không thể cử động, nói.
“Thì sao? Ta đã chết rồi.” Ngụy Vô Tiện nói chuyện với ngữ khí vô cùng bình tĩnh, sắc mặt cũng thế, nhưng nếu nhìn xuống hai tay đang nắm chặt của hắn thì mới biết được là trong nội tâm, hắn không cam tâm.
“Đừng bi quan như vậy. Nếu chúng ta có thể nhìn thấu tất cả thì nhất định sẽ có biện pháp bổ cứu.” Ngụy Anh nắm tay Ngụy Vô Tiện, tỏ vẻ mình đang đứng cùng chiến tuyến với hắn để đối mặt mọi chuyện.
“Bổ cứu như thế nào? Dù ta còn sống đi chăng nữa thì những người đó sẽ buông tha cho ta sao? Có lần đầu tiên chắc chắn sẽ có lần thứ hai.” Ngụy Vô Tiện đau lòng nhìn Lam Vong Cơ đau đến hôn mê trên giường, nhẹ giọng hỏi.
Lời tác giả: Các ngươi thấy Đại Tiện Tiện ở lại hay đi cùng Tiểu Tiện Tiện về?