Chương 43
Kim Tử Hiên trên mặt một lúc xanh một lúc trắng, tức giận nhảy xuống động đầu tiên.
Đáy động rất sâu, mọi người lại không có kiếm tiên bên mình, họ chỉ có thể nhờ dây leo giảm xóc mà đi xuống, chờ mọi người đi xuống xong thì Ôn Triều mới cùng những người đi sau mới leo xuống động.
“Sao lại không có!” Tìm kiếm một lúc lâu, Ôn Triều cũng không tìm được mục tiêu của mình, hắn bực bội quát lên. “Nhanh, tìm người lấy máu đi!”
“Công tử, nàng ta đi.” Vương Linh Kiều nũng nịu ghé vào lòng Ôn Triều, chỉ tay về phía một cô nương, nói. Người Vương Linh Kiều chỉ là một tùy tùng của Kim Tử Hiên, Miên Miên.
“Đổi người khác đi?” Ôn Triều hơi không đành lòng khi nhìn thấy người đó là Miên Miên.
“Sao vậy, không đành lòng sao?” Vương Linh Kiều ở trong lòng ôn triều làm nũng làm nịu, cố gắng lấy lòng.
“Làm gì có, bỏ được bỏ được. Các ngươi bắt nàng tới đây, lấy máu.” Ôn Triều nhìn thấy Vương Linh Kiều đang nóng giận thì nhanh chóng dỗ dành, sai khiến những người khác đem Miên Miên bắt lại.
“Ôn Triều, ngươi đủ chưa? Dùng người sống đêm săn, ngươi điên rồi sao!?” Kim Tử Hiên che trước người Miên Miên, quát hỏi.
Nghe được lời của Ôn Triều, những người đứng xung quanh Miên Miên đều tránh xa ra, nhưng chỉ có Kim Tử Hiên cùng Lam Vong Cơ đứng yên không di chuyển.
“Còn không tránh ra? Muốn tạo phản sao?” Ôn Triều thấy Kim Tử Hiên cùng Lam Vong Cơ che trước người Miên Miên thì giận tím mặt, quát.
Lam Vong Cơ không nói một lời, yên lặng đứng thẳng tắp ở đó, che trước mặt Miên Miên.
“Kim Chim Công, ngươi còn không tránh ra? Chẳng lẽ ngươi vì một cái gia phó mà chịu chết sao? Ngươi có từng nghĩ tới hôn thê của ngươi, tỷ tỷ của ta không?” Giang Trừng sốt ruột nói, nếu không phải vì Kim Tử Hiên là vị hôn phu của tỷ tỷ hắn, hắn sẽ mặc kệ sống chết của người này, dù sao hắn đã khuyên, nghe hay không nghe thì tự chịu.
Giang Trừng không phát hiện là, khi hắn nói xong câu này, những người khác đứng gần hắn, bao gồm cả đệ tử của Vân Mộng Giang thị đều lặng lẽ rời xa hắn.
Đối với một người bị tổn thương, đáng sợ nhất không phải là người tổn thương hắn, cũng không phải là những kẻ khoanh tay đứng nhìn mà là những kẻ không chỉ có khoanh tay đứng nhìn mà còn cố ý vô tình thọc ngươi một đao.
Giang Trừng là người như thế, vì bảo toàn mình mà không ngần ngại hi sinh tánh mạng của người khác.
Kim Tử Hiên liếc Giang Trừng một cái, không để ý đến hắn mà tiếp tục che trước Miên Miên.
“Các ngươi giỏi lắm! Ôn Trục Lưu, đem người đến đây!” Ôn Triều thấy Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên vẫn đứng trước người Miên Miên thì quát.
Mấy ngày tiếp xúc cũng đủ để Kim Tử Hiên cùng Lam Vong Cơ biết thủ đoạn của Ôn Trục Lưu, thế nên hai người đều vô cùng cảnh giác với người này.
Trong lúc tránh né Ôn Trục Lưu, Lam Vong Cơ vô tình bị kiếm của môn sinh Ôn thị cắt qua cánh tay, máu tươi chảy vào đàm nước. Trong lúc mọi người không chú ý, hòn đảo nhỏ trong thủy đàm từ từ đi về phía bờ.
Đảo nhỏ không bị mọi người đang đánh nhau trên bờ chú ý, thẳng đến khi đến gần vài môn sinh của Ôn thị thì nó mới vươn đầu nuốt hết những người đang đứng trước mặt nó.
“Aaaa! Cái gì vậy? Ôn Trục Lưu bảo hộ ta!” Ôn Triều nhìn cái đầu cực lớn mà lại còn gần hắn thì hoảng sợ hô to.
Ôn Trục Lưu một chưởng thoát được công kích của Lam Vong Cơ cùng Kim Tử Hiên, xoay người trở về cứu Ôn Triều.
Ôn Trục Lưu cùng Ôn Triều chỉ huy môn sinh chạy về cửa động trốn thoát, bên kia, Vương Linh Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định hủy hoại dung mạo của Miên Miên.
Ngay lúc thiết sắt sắp đến gần mặt của Miên Miên, Kim Tử Hiên nhanh tay phóng một chưởng làm lệch thiết sắt nóng hổi trong tay Vương Linh Kiều.
“Công Tử, cứu ta!” Vương Linh Kiều bị dọa đến run tay hô to, vội vàng chạy đến bên người Ôn Triều.
“Kiều Kiều! Ôn Trục Lưu, mau cứu Kiều Kiều!” Ôn Triều nghe thấy thanh âm của vương linh kiều thì nhanh chóng sai khiến Ôn Trục Lưu đi cứu ả.
Ôn Trục Lưu xoay người chạy đi cứu Vương Linh Kiều, mà lúc này, Vương Linh Kiều đã chạy đến gần Lam Vong Cơ. Vì muốn kéo dài thời gian để đợi Ôn Trục Lưu đến cứu mình, ả lấy một gói thuốc bột từ trong ngực áo ra, không nhìn người trước mặt là ai mà ném bừa.
Trong lúc loạn đấu, Lam Vong Cơ không kịp phản ứng, vô tình hít vào không ít thuốc bột. Ôn Trục Lưu nhân lúc Lam Vong Cơ phân tâm vì thuốc bột mà nhanh tay cứu được Vương Linh Kiều về.
Ôn thị đi rồi, thế gia đệ tử dưới sự trợ giúp của đệ tử đến từ Ba Lăng Âu Dương thị mà rời đi từ đàm nước. Trong động giờ chỉ còn một Lam Vong Cơ vừa bị thương ở cánh tay, vừa cắn răng chịu ảnh hưởng từ gói thuốc bột của Vương Linh Kiều.