Chương 38
“Vì sao?” Lam Vong Cơ cố áp chế thanh âm của mình, tận lực làm cho thanh âm thật bình tĩnh, có điều chút run rẩy lẫn vào trọng giọng nói đã bán đứng tâm tình hiện tại của y.
Nguỵ Anh nghe thấy thanh âm có chút không bình thường của Lam Vong Cơ mới phản ứng kịp rằng lúc nãy hắn đã nói cái gì, những lời vừa rồi chẳng khác nào hắn đang ở trong tim của Lam Vong Cơ cắm dao cả.
“Lam Trạm, ngươi đừng nghĩ lung tung, ta không có ý gì hết!” Nguỵ Anh đột nhiên có chút sốt ruột, hắn rất muốn giải thích, hắn sợ Lam Trạm nghĩ lung tung.
Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Anh gấp gáp giải thích, trong lòng khó chịu. Quả nhiên hết thảy đều là ảo tưởng của y, chẳng lẽ những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này sẽ trở thành hồi ức đẹp nhất trong đời của y sao?
Cũng đâu có gì bất ngờ, Nguỵ Anh phong lưu phóng khoáng, nhiều người thích hắn, nhiều người sùng bái hắn như vậy, tội gì lại cùng y đi trên con đường này đâu?
“Lam Trạm, ngươi nghe ta nói, ta nói chờ chuyện của Ôn thị bình ổn lại, chúng ta thành thân.” Nguỵ Anh sốt ruột rống lớn, không chỉ khiến Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, liền chính hắn cũng bị lời của mình làm sửng sốt. Hắn vừa nói cái gì vậy trời? Hắn nói hắn sẽ thành thân với Lam Vong Cơ hả?
“Ngươi có thể để ý một chút cảm thụ của ta hay không?” Tiếng la thống khổ của Nguỵ Vô Tiện từ thức hải truyền tới tai Nguỵ Anh, ai có thể nói cho hắn biết tại sao hắn vừa tu luyện xong sẽ bị nhồi một miệng cẩu lương như vậy chứ, hắn nhớ Lam Trạm của hắn.
Trong đầu Lam Vong Cơ hiện giờ chỉ còn một câu, là Nguỵ Anh nói muốn thành thân với y. Cái loại tâm tình vui sướng này thật khó có thể nói thành lời, nếu không phải y đã mặc niệm gia quy vô số lần chắc hiện giờ y đã cười ra tiếng rồi.
“Lam Trạm.” Nguỵ Anh nhìn Lam Vong Cơ đang ngẩn người thì bất mãn lên tiếng.
“Ừ, Nguỵ Anh, nghe lời ngươi.” Lam Vong Cơ vui vẻ ôm chặt Nguỵ ANh, y hiện giờ đã vui đến sắp điên rồi.
“Lam Trạm, ngươi thật tốt, ta có thể tâm ý tương thông với ngươi lúc này thực sự rất tốt.” Gương mặt Nguỵ Anh mang cười, nói.
“Nguỵ Anh, ngươi quá phận!” Nguỵ Vô Tiện ở thức hải tức giận kêu to, những lời ban nãy của Nguỵ Anh chính là nói cho hắn nghe, càng quá phận chính là đang chê cười hắn.
“Ừ, rất tốt.” Lam Vong Cơ cũng không biết ý tứ trong lời nói của Nguỵ Anh, y chỉ cười đáp lại thôi.
“Ha ha ha ha…” Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn Nguỵ Anh cười to vô cùng vui vẻ mà không hề có lý do.
“Lam Trạm, ta cảm thấy ta rất may mắn, so với Nguỵ Vô Tiện đến chế cũng không biết Lam Trạm của hắn thích hắn thì ta giỏi hơn nhiều.” Nguỵ Anh vui vẻ nói.
“Nguỵ Anh, ngươi có ý gì?” Lam Vong Cơ nghe những lời này, chớp mắt đã bắt được trọng điểm. Cái gì là đến chết cũng không biết Lam Trạm của hắn thích hắn? Ai chết? Lam Trạm của ai?
“Hả?” Nguỵ Anh ão não, là mình nhất thời kích động lỡ miệng nên mới khiến Lam Trạm kích động đến vậy.
“Xứng đáng! Cho ngươi cười ta!” Nguỵ Vô Tiện ở thức hải trào phúng nói. Cười nhạo hắn? Gặp báo ứng rồi!
“Nguỵ Anh, cái gì là đến chết cũng không biết Lam Trạm của hắn thích hắn?” Lam Vong Cơ nhìn thẳng vài mắt Nguỵ Anh, hỏi.
Nguỵ Ahh có miệng cũng không biết nên giải thích thế nào, nói thêm mấy năm nữa hắn chết sao? Hay là nói… Rốt cục nên nói sao đây? Đây là lần đâu Nguỵ Anh thực sự hận cái miệng rộng này của mình.
“Thì… Nguỵ Vô Tiện nói, hắn đến chết cũng không nghe được ngươi nói ngươi thích hắn.” Nguỵ Anh cũng không biết nên giải thích ra sao, cũng không biết Lam Vong Cơ có hiểu những gì của hắn nói hay không.
“Nguỵ Vô Tiện? Là người hôm qua?” Lam Vong Cơ cố gắng từ những lời của Nguỵ Anh tìm ra những điểm mấu chốt.
“Phải rồi, là ta trong tương lai.” Nguỵ Anh gật đầu, chuyện này giấu không được nữa, vậy thì khai thật là tốt nhất.
“Chết như thế nào? Chết khi nào?” Lam Vong Cơ thất Nguỵ Anh thừa nhận, sốt ruột hỏi.
“Chuyện này… Ta không biết, hắn chưa nói cho ta nghe.” Nguỵ Anh hơi chột dạ trả lời.
“Lừa đảo!” Nguỵ Vô Tiện ở thức hải lăn lội la lớn. “Nguỵ Anh ngươi chính là tên lừa đảo!”
“Không thể nói!” Chuyện của tiểu Tiện Tiện cùng đại Tiện Tiện không có quan hệ. Đại Tiện Tiện lại tiếp tục ăn cơm chó của mình.
Yêu cả nhà!!!!