Chương 24
Vốn dĩ chuyện ở Cô Tô Ngụy Vô Tiện không định nói cho Ôn Tình, ngàn phòng vạn phòng lại không phòng được Ngụy Anh nói lỡ, kết quả là hai người ngồi im nghe Ôn Tình giáo dục.
“Đã rõ, Tỉnh tỷ!” Ngụy Anh giơ hai tay phụ họa nói. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được loại tình thân gia đình ấm áp này, thế nên hắn không phản đối những việc mà Ôn Tình làm cho hắn.
Hôm sau, Ngụy Anh cùng Ôn Tình đi gặp Ôn Nhược Hàn.
“Ôn Tông chủ, vãn bối là Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, con của Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân.” Ngụy Vô Tiện đối mặt Ôn Nhược Hàn, cúi đầu hành lễ.
“Đứa con của tiểu nha đầu Tàng Sắc kia đã lớn tới vậy rồi sao?” Ôn Nhược Hàn cầm chén thuốc lên, nói.
Nếu tính kĩ thì bối phận của Tàng Sắc Tán Nhân cao hơn những đồng lứa với Ôn Nhược Hàn; nhưng tính cách của nàng hoạt bát, lại đồng thời cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ôn Nhược Hàn si mê võ học, Tàng Sắc Tán Nhân tuy tuổi còn nhỏ nhưng tu vi cao thâm, giao tình giữa bọn họ cũng rất sâu.
Sau khi nghe học kết thúc, Ôn Nhược Hàn từng ngỏ lời mời Tàng Sắc Tán Nhân tới Ôn thị làm khách khanh trưởng lão, nhưng Tàng Sắc Tán Nhân lại thích Vân Mộng Giang thị Ngụy Trường Trạch nên không nhận lời của Ôn Nhược Hàn. Sau này, Tàng Sắc Tán Nhân liền cùng Ngụy Trường Trạch về Vân Mộng.
Sau đó, Tàng Sắc Tán Nhân cùng Ngụy Trường Trạch kết tóc, Ôn Nhược Hàn cũng ít liên lạc với Tàng Sắc Tán Nhân. Mấy năm sau, khi nghe được tin hai người gặp nạn lúc đi săn đêm, Ôn Nhược Hàn còn tiếc nuối hồi lâu.
“Ta cùng mẫu thân ngươi có giao tình khá tốt, đủ để nhận một tiếng Ôn thúc thúc của ngươi.” Ôn Nhược Hàn buông chén thuốc đã cạn trong tay xuống, nói.
“Ôn thúc thúc. Nếu Ôn thúc thúc có giao tình khá tốt với mẫu thân, vậy thỉnh Ôn thúc thúc thay phụ mẫu giải oan.” Sắc mặt Ngụy Vô Tiện bị thương, nói.
“Giải oan?” Ôn Nhược Hàn hỏi.
“Mấy hôm trước vãn bối ở Loạn Táng Cương tìm được di thể phụ mẫu, vãn bối đã nhờ Cô Tô Lam thị Lam Khải Nhân tiền bối hỗ trợ vấn linh, làm sáng tỏ được chuyện phụ mẫu không phải săn đêm gặp nạn, mà là bị hành hạ đến chết. Chuyện là…”
“Việc này ta nhận, ta sẽ an bày chu đáo.” Ôn Nhược Hàn nghe xong, có chút thổn thức với hai vị bằng hữu cũ. Giang gia cũng đủ tàn nhẫn.
“Sao rồi? Ôn Nhược Hàn có đồng ý giúp không?” Ôn Tình thấy Ngụy Vô Tiện bước ra, hỏi.
“Đồng ý rồi.” Sắc mặt Ngụy Vô Tiện có chút mỏi mệt, thần sắc trên mặt đều là ểu oải.
“Ngươi mau về nghỉ ngơi đi.” Ôn Tình có chút đau lòng, nói: “Không sao đâu, chúng ta đều bên cạnh ngươi.”
“Ừm, Tỉnh tỷ, có các ngươi bên cạnh thực sự rất tốt!” Ngụy Vô Tiện dùng sức ôm lại Ôn Tình.
Gần đây Lam Vong Cơ luôn loay hoay ở đầu đường Vân Mộng, y từng hỏi qua rất nhiều người quen biết Ngụy Anh để hỏi thăm những thói quen sở thích của hắn.
Quả nhiên y không có chọn sai, mặt trời nhỏ của y vĩnh viễn đều hoạt bát sáng sủa, vừa tùy ý tiêu sái vừa chính trực thiện lương.
“Ngụy Anh, ngươi tốt lắm!” Lam Vong Cơ đứng ở đầu đường Vân Mộng nhìn một đoàn người mặc giáo phục tím của Giang thị. Y vẫn nhớ những gì Lam Hi Thần nói, không cần nói bất cứ tin tức gì của Ngụy Anh cho Giang thị; nên mấy ngày nay y vẫn tránh mặt người của Giang gia. Chậm rãi, y cũng có thể hiểu được một phần ý định của Ngụy Anh.
Hai ngày trước khi Kì Sơn Thanh Đàm Hội diễn ra, Lam Vong Cơ mới trở về Cô Tô. Y quyết tâm lúc nhìn thấy Ngụy Anh ở Thanh Đàm Hội thì sẽ nói cho hắn tâm ý của mình, chẳng sợ y bị hắn ghét bỏ thì cũng sẽ đứng sau hắn bảo hộ hắn.
Ở Kì Sơn Thanh Đàm Hội, tất cả các thế gia đều phải đến. Cho nên bách gia đều đến thành Bất Dạ Thiên của Kì Sơn Ôn thị trước một ngày.
Sau khi dùng bữa tối, Lam Vong Cơ không về phòng. Y nghĩ nếu Ngụy Anh đã đến thành Bất Dạ Thiên, nếu có thể vô tình gặp mặt thì tốt biết mấy, tựa như lần mới gặp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vậy.
– ———
A/N: Có chút vụn vặt, không biết kế tiếp viết như thế nào nên tùy tiện viết một chương. Xạ Nhật Chi Chinh chắc chắn không có, không cần nghĩ quá nhiều, Kim gia đội nồi là chuyện không cần bàn cãi, chuyện này không cần hỏi lại, không thích mời click back.
Evil: Mình trở lại rồi đây!!!! Lịch đăng vẫn như cũ, mỗi ngày 1 chương.