Chương 19
Mua Thiên Tử Tiếu xong, Ngụy Anh thấy một tu sĩ Lam gia mang mạt ngạch có hoa văn mây cuốn đi về phía hắn. Ngụy Anh cẩn thận nhìn, là Lam Vong Cơ.
“Thật sự là ‘Hữu phỉ quân tử, chung không thể huyên hề‘*…” Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ đi về phía hắn, thì thào tự nói.
* Hữu phỉ quân tử, chung không thể huyên hề: câu này Evil chịu nha, nửa đầu đọc hiểu, nửa sau không hiểu, bạn nào hiểu comment giúp Evil nha!
“Ngụy Anh, sao ngươi lại ở đây?” Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh đang cầm Thiên Tử Tiếu, hỏi. Bọn họ tách ra mấy tháng, khuôn mặt tươi cười của người trước mặt này thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của y, Vân Mộng lại truyền tin nói hắn sau khi về từ Cô Tô liền mất tích, không ngờ hôm nay sẽ gặp hắn ở Thải Y Trấn.
“Có mỹ nhân ở, gặp sẽ không quên; một ngày không thấy, tương tư như cuồng. Ta tới gặp mỹ nhân làm ta tương tư như cuồng!” Ngụy Anh trêu đùa Lam Vong Cơ, đôi mắt hoa đào kia khiến Lam Vong Cơ không quên được đang hiện lên một tia trêu tức.
“Nhàm chán.” Lam Vong Cơ nhìn ánh mắt trêu tức của Ngụy Vô Tiện, có chút giận dỗi, bước qua người Ngụy Anh đi về phía trước.
“Giận sao? Lam Trạm, ngươi đừng giận nha!” Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ rời đi thì chạy theo sau.
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua Ngụy Anh đi theo bên người y, ánh mắt hơi động một chút, nhấp môi, cước bộ không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Lam Trạm~~ Đừng nóng giận~~ Nhìn ta một cái đi mà~~~” Ngụy Anh đi sau Lam Vong Cơ, vừa đi một bên dỗ ngọt y.
“Bộ dạng ngươi làm nũng thật đẹp!” Ngụy Vô Tiện ở thức hải nhìn Ngụy Anh trước mặt Lam Vong Cơ làm nũng, cười nhạo nói.
Ngụy Anh không để ý Ngụy Vô Tiện đang cười nhạo mình trong thức hải, tiếp tục đi theo Lam Vong Cơ.
“Lam Trạm, ta chỉ đùa một chút thôi, không đến mức làm ngươi giận chứ…” Ngụy Anh bất đắc dĩ nói, tính tình của Lam Vong Cơ sao lại dễ giận vậy chứ?
“Chơi vui sao? Xứng đáng!” Ngụy Vô Tiện trào phúng nhìn Ngụy Anh đang lo lắng.
“Ngươi câm miệng!” Ngụy Anh nhỏ giọng than thở.
“Lam Trạm!” Ngụy Anh dừng lại, hô to một tiếng. Lam Vong Cơ cũng dừng bước, nhưng không có quay đầu lại nhìn hắn.
“Lam Vong Cơ, rốt cục ngươi giận cái gì, chúng ta là bằng hữu, ta chỉ đùa một chút thì có sao đâu!” Ngụy Anh có chút giận, Lam Vong Cơ thật khó dỗ cho hết giận.
“Không phải!” Lam Vong Cơ không quay đầu, trả lời.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Ngụy Anh bước nhanh đến trước mặt Lam Vong Cơ, hỏi.
Lam Vong Cơ không đáp lời, y chỉ nhìn chằm chằm Ngụy Anh.
Nếu có Lam Hi Thần ở đây, nhất định hắn sẽ hiểu được ý trong mắt Lam Vong Cơ, buồn thay người ở đây là Ngụy Anh. Ngụy Anh không hiểu ý của Lam Vong Cơ là gì, hắn tự giễu cười.
“Lam Nhị công tử nói rất đúng, chúng ta không phải bằng hữu, chúng ta cũng… không quen. Vậy Ngụy mỗ không quấy rầy Lam Nhị công tử nữa.” Ngụy Anh không biết vì sao lại nói những lời này, trong lòng hắn đặc biệt khó chịu, hốc mắt có chút ê ẩm.
Ngụy Anh xoay người sang chỗ khác, uống một ngụm lớn Thiên Tử Tiếu trong tay, sau đó ném bình rượu cùng số rượu còn lại ra ngoài giống như ném rác, trong mắt Lam Vong Cơ thì bóng dáng đó có chút cô tịch.
“Ngụy Anh…” Lam Vong Cơ nhìn bóng lưng Ngụy Anh, không biết nên làm gì, y giận Ngụy Anh trêu đùa y, y càng giận mình vui vẻ vì bị Ngụy Anh trêu đùa, lại không biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
“Ngụy Vô Tiện, ta có chút khổ sở…” Thanh âm của Ngụy Anh như tiếng thì thầm, hắn cúi đầu nói.
“Sao vậy? Bị tiểu cũ kỹ chọc giận sao?” Ngụy Vô Tiện cười hỏi, quan hệ giữa hắn và Lam Vong Cơ từ lúc bắt đầu liền không thể thành bằng hữu, nên hắn cũng không kinh ngạc với câu trả lời của Lam Vong Cơ.
“Một hồi ngươi đi gặp Lam Khải Nhân đi.” Ngữ khí của Ngụy Anh có chút hạ xuống, lưu loát vươn tay kéo xuống dây cột tóc đỏ tươi.
“Được, ngươi nghỉ ngơi một hồi đi.” Ngụy Vô Tiện tiếp nhận thân thể, lấy từ túi càn khôn ra một cây trâm gỗ, đem tóc búi lại gọn gàng.