Chương 17
“Giữ lại một chút thể lực, lập tức sẽ đến Giám sát liêu.” Ngụy Vô Tiện biết Ngụy Anh đã đến cực hạn, ban nãy hắn cũng đã phát hiện thân thể chịu thương rất nặng.
“Thùng… Thùng… Thùng…” Ngụy Anh dùng hết khí lực toàn thân mới gõ vang đại môn Giám sát liêu.
“Ai vậy?” Ôn Tứ thúc mở cửa liền thấy một người ngất xỉu nằm ngoài cửa, nhanh chóng tìm người báo tin cho Ôn Tình sau đó đem Ngụy Anh kéo vào.
Bởi vì Ngụy Anh đã hôn mê khiến Ngụy Vô Tiện không có cách nào cảm giác được thế giới bên ngoài, chỉ có thể lo lắng ở thức hải bước tới bước lui.
“Ngươi… Tỉnh?” Ôn Ninh nhìn ánh mắt mê mang của Ngụy Anh, hỏi.
“Ngươi là ai? Đây là đâu?” Ngụy Anh nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này không phải là nơi hắn quen thuộc, hẳn là bên trong Giám sát liêu đi.
“Nơi này… là… Di Lăng… Giám… Giám sát liêu.” Ôn Ninh gập ghềnh nói.
“Ngươi là ai? Ngươi nói lắp sao?” Ngụy Anh hỏi.
“Phải… Phải… Ta đi… Ta đi tìm… Tỷ tỷ của ta.” Mặt Ôn Ninh đỏ bừng chạy ra khỏi phòng.
“Ngụy Anh, ngươi không lễ phép. Ngươi nói vậy sẽ khiến Ôn Ninh thương tâm.” Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Ninh chạy đi, có chút nén giận nói. . Truyện Kiếm Hiệp
“Ngươi quen hắn?” Ngụy Anh nhíu mày nói.
“Quen, một hồi ngươi cũng quen.” Ngụy Vô Tiện biết Ngụy Anh muốn hỏi cái gì, trực tiếp mở miệng cắt ngang lời hắn muốn nói.
“Tình tỷ…” Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Tình bước nhanh tới, kêu lên.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi sao rồi, khá hơn chút nào không? Thương thế của ngươi có phải vì Giang Trừng mà có không? Tại sao ngươi không chạy, đứng yên cho hắn đánh?” Ôn Tình nhìn Ngụy Anh đã tỉnh, vừa tức vừa giận nói.
“Cô nương… chúng ta quen biết nhau sao?” Ngụy Anh thắc mắc nhìn người đứng trước mặt, hắn không biết người này.
Ôn Tình nghe được lời nói của Ngụy Anh, nháy mắt liền phản ứng kịp, người này không phải là người đã cùng bọn họ sống chung ba năm, Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, mà là thiếu niên Ngụy Vô Tiện, là thiếu niên kinh diễm tuyệt luân.
“Ngụy Anh! Ngụy Anh! Dây cột tóc! Nhanh lên, dây cột tóc!” Ngụy Vô Tiện nghe được lời của Ôn Tình, vội vàng thúc giục Ngụy Anh.
“A? Biết!” Ngụy Anh vội vàng tháo xuống dây cột tóc, giao thân thể cho Ngụy Vô Tiện.
“Tình tỷ…” Ngụy Vô Tiện run rẩy nói hai chữ liền nghẹn ngào nói không được nữa.
“Ngụy Vô Tiện?” Ôn Tình nghi hoặc nhìn Ngụy Vô Tiện. Người này bị sao vậy, vừa rồi vẫn là bộ dáng chúng ta không biết nhau.
“Tình tỷ… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là của ta sai, là ta không có bảo vệ các ngươi!” Ngụy Vô Tiện ôm Ôn Tình khóc lớn.
“Ngụy Vô Tiện, không cần khóc! Ngươi không cần xin lỗi bất luận kẻ nào! Là chúng ta, là chúng ta liên lụy ngươi!” Ôn Tình lệ rơi đầy mặt nói, nàng không biết trước mắt là chuyện gì, nhưng lại biết, người trước mắt, là Ngụy Vô Tiện mà nàng quen biết.
Ngụy Anh ở thức hải xem mà sợ ngây người, hắn hoàn toàn không biết cái gì hết. Hắn chỉ biết mình cần ngoan ngoãn ngồi trên chiếu xem diễn.
Ngụy Vô Tiện bình phục tâm tình, chậm rãi đem tình huống của hắn nói với Ôn Tình.
“Ngươi muốn đến đó sao?” Ôn Tình biết Ngụy Vô Tiện đến Di Lăng nhất định không đơn giản chỉ là tìm nàng.
“Nơi đó có gì sao?” Ngụy Anh đột nhiên hứng thú lên, nảy ra đủ loại suy đoán với “nơi đó” trong miệng Ôn Tình.
“Lúc ta đem A Uyển giấu ở một nơi hẻo lánh, ta tìm được thi thể cha mẹ. Lúc mọi chuyện còn chưa xảy ra, ta nghĩ Ngụy Anh có quyền biết được tất cả.” Âm thanh trầm thấp của Ngụy Vô Tiện vang lên.
“Thi thể cha mẹ sao? Ở đâu?” Ngụy Anh đột nhiên không khống chế được mà hô to.
“Vậy ngươi ở đây nghỉ ngơi, chờ thương thế đỡ hơn rồi mới đi.” Ôn Tình biết nàng khuyên không được hắn, đành phải theo ý hắn.