Chương 14
Bấy giờ, học sinh mới biết đạo lữ của đệ tử Cô Tô Lam thị nhất định phải là mệnh định chi nhân của họ.
“Thực sự nghĩ đến Lam gia luôn cũ kỹ lại có cái nhìn như vậy với đạo lữ nha!” Nhiếp Hoài Tang vừa lắc cây quạt trong tay vừa nói.
“Ngụy huynh, huynh có ý tưởng gì với đạo lữ tương lai không?” Một thiếu niên bên cạnh hỏi Ngụy Anh.
Nghe câu hỏi của thiếu niên, Lam Vong Cơ đứng cách đó không xa cũng quay lại nhìn hắn, chờ câu trả lời.
“Ta? Đương nhiên là lớn lên phải đẹp, ôn nhu, quan trọng nhất là làm được đồ ăn ta thích.” Ngụy Anh đắc ý nói.
“Ngụy huynh, mệnh định chi nhân của Lam gia không chú ý nam nữ, huynh có ý tưởng nào khác không?” Một người khác cũng góp vui hỏi Ngụy Anh.
“Không chú ý nam nữ sao? Ôm nam nhân làm sao thoải mái bằng ôm nữ nhân!” Giang Trừng đứng cạnh bĩu môi nói.
Từ lúc thiếu niên kia nói những lời này, Ngụy Anh liền giật mình, bởi trong đầu hắn hiện lên gương mặt của Lam Vong Cơ, không trả lời kịp.
“Giang Trừng nói rất đúng!” Ngụy Anh bị ý nghĩ của chính mình dọa, sao hắn lại có ý tưởng này với Lam Vong Cơ chứ? Hắn lung tung đáp lời Giang Trừng, nhưng hắn không nhìn thấy Lam Vong Cơ đứng ở sau bọn họ, sắc mặt y đã trắng bệch.
“Tử Hiên huynh cảm thấy vị tiên tử nào tốt nhất?” Một thiếu niên hỏi Kim Tử Hiên đang đứng cạnh hắn.
Kim Tử Hiên liếc mắt nhìn Giang Trừng cùng Ngụy Anh một cái, không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.
“Ai! Huynh đài hỏi vậy thì không đúng rồi, Tử Hiên huynh đã có vị hôn thê.” Một thiếu niên khác nói.
“Vậy sao? Vị hôn thê của Tử Hiên là vị tiên tử nào?” Tên thiếu niên kia hồn nhiên tiếp tục hỏi, Giang Trừng cùng Ngụy Anh cũng nhìn về phía Kim Tử Hiên.
“Không cần nhắc lại!” Sắc mặt Kim Tử Hiên vô cùng khó coi, đáp.
“Kim Tử Hiên! Cái gì là không cần nhắc lại?” Nét mặt Giang Trừng phẫn nộ nhìn Kim Tử Hiên.
Vì hôn thê của Kim Tử Hiên là Đại tiểu thư của Vân Mộng Giang thị, tỷ tỷ của Giang Trừng, Giang Yếm Ly.
Kim Tử Hiên là Thiếu Tông chủ của Kim Lân Đài, nói theo Ngụy Anh là một con công cao ngạo. Giang Yếm Ly tu vi tư chất không phải tốt nhất, tính tình ôn nhu, không có thanh danh bên ngoài, Kim Tử Hiên vẫn luôn không thích vị hôn thê này của mình.
“Không cần nhắc lại chính là không cần nhắc lại, ngươi nghe không rõ sao?” Kim Tử Hiên phẫn nộ nhìn Giang Trừng.
“Kim Tử Hiên, ngươi lập tức giải thích cho ta!” Ngụy Anh nhìn gương mặt thiếu đánh của Kim Tử Hiên, quát.
“Vì sao phải giải thích? Nàng có cái gì đáng cho ta nhắc tới sao?” Kim Tử Hiên cao ngạo nhìn Ngụy Anh cùng Giang Trừng.
Ngụy Anh tức giận muốn bước lên đánh Kim Tử Hiên, nhưng đột nhiên hắn lại phát hiện bản thân không nhúc nhích được, tay phải lại sắp chạm đến dây cột tóc trên đầu.
Ngụy Anh biết Ngụy Vô Tiện muốn khống chế thân thể của chính mình, tay trái nhanh chóng cầm lại tay phải, “Hôm nay ta không đánh hắn không được!” Ngụy Anh tức giận đỏ mắt nhìn Kim Tử Hiên.
Những người chung quanh khó hiểu nhìn Ngụy Anh, không biết hắn đang làm cái gì. Giang Trừng nhịn không được, hắn bước lên liền cho Kim Tử Hiên một quyền. Kim Tử Hiên không nghĩ Giang Trừng sẽ đánh hắn, vô ý trúng một quyền này.
Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng ra tay trước, không tiếp tục khống chế Ngụy Anh. Nhiều người ở đây như vậy, hắn muốn xem người đó còn có thể nói hắn đánh tan hôn ước của Giang Yếm Ly không.
Không bị Ngụy Vô Tiện quấy nhiễu, Ngụy Anh bước lên cùng Giang Trừng và Kim Tử Hiên đánh thành một đoàn.
Lực chú ý của Lam Vong Cơ lực chú ý vẫn luôn ở trên người Ngụy Anh, thấy hắn có một phút không khống chế được thân thể của mình liền lâm vào trầm tư, đến khi Ngụy Anh cùng Kim Tử Hiên đánh thành một đoàn Lam Vong Cơ mới phản ứng lại.
“Dừng tay! Vân Thâm Bất Tri Xử cấm tư đấu.” Thanh âm Lam Vong Cơ trong trẻo nhưng lạnh lùng, vừa ra tay liền tách Ngụy Vô Tiện cùng Kim Tử Hiên ra.