Chương 47: Đánh giết
Hứa Tử Du bước ra ngoài bụi cây. Cơ thể hắn không chút thương tích, cùng lắm chỉ có vài vết tro dính trên quần áo. Làn da bánh mật ban đầu mỗi lúc một sẫm màu hơn, khí tức rợn người của luyện thể bất giác làm Thẩm Vân Mai run rẩy.
Hắn trong mắt cô bây giờ chẳng khác gì một con quái vật. Cô không có cảm giác đang đối mặt với con người, mà rõ ràng đang đánh với yêu thú.
Rốt cuộc thể phách của hắn đã đạt tới trình độ nào rồi vậy?!
Khóe môi Thẩm Vân Mai run rẩy. Tinh thần cầu sinh đạt đỉnh điểm. Bỏ qua đau đớn truyền tới từ hai cánh tay, cô nhanh chóng nhảy lùi về sau. Năm tấm phù lục đã bay lên trước mặt, vị trí xếp thành năm góc của hình ngôi sao. Là phù trận Ngũ hành.
Khí tức giải phóng của phù trận không đơn giản, Hứa Tử Du nhanh chóng vào thế thủ.
Pháp lực của Thẩm Vân Mai thình lình tăng cao. Năm tấm phù đồng loạt giải phóng một nguồn sáng đại thịnh. Sắc trời đang tối dần nên nguồn sáng càng rực rỡ.
“Ngũ Phong Phù Trận, Khởi!” Thẩm Vân Mai quát lớn.
Xung quanh nổi lên một cơn lốc xoáy, chớp mắt đã bao trùm toàn bộ cơ thể của hai người.
Thẩm Vân Mai được vây bởi một bức tường lốc xoáy khác với chiều hướng ngược lại nhằm xua tan ảnh hưởng của lốc xoáy bên ngoài, nhưng Hứa Tử Du thì không giống thế. Cương phong sinh ra từ lốc xoáy đang cắt vào da thịt hắn.
Thiết Thể đang cầm cự trong lúc Hứa Tử Du tiếp cận Thẩm Vân Mai. Khổ nỗi cương phong quá mạnh nên mỗi bước tiến của hắn đều bị cản trở trong thời gian ngắn.
Nhân lúc Ngũ Phong Phù Trận đang cầm chân Hứa Tử Du, Thẩm Vân Mai liền dốc hết toàn bộ đan dược và liệu thương tán vào người. Bất cứ thứ gì có thể trị thương và bổ sung pháp lực, cô đều chơi tất. Không cần biết hệ quả nghiêm trọng nhường nào, trước tiên cô phải nghĩ cách thoát giết Hứa Tử Du và thoát khốn khỏi đây đã.
Thẩm Vân Mai đã lấy được nguyên dương của Hứa Tử Du, cô giờ này chẳng cần quan tâm đại bí nữa, chỉ việc bế quan trị thương rồi đột phá Tiềm Hư cảnh là xong chuyện.
Một khi vào nội môn, mọi tội lỗi của cô ở ngoại môn đều sẽ được xóa bỏ.
Lại nói, Hứa Tử Du mạnh hơn cô dự liệu nên lạc quan mà nói, nguyên dương của hắn cũng sẽ chứa đựng một nguồn năng lượng vô cùng lớn để đột phá. Tính ra thì cô vẫn lời.
Tất nhiên, tiền đề là phải sống sót đã.
“Khốn kiếp, thế mà vẫn đi được ư?!”
Mắt thấy Hứa Tử Du sắp tiếp cận cái lồng bão tố Thẩm Vân Mai dựng lên để bảo vệ bản thân, gương mặt cô liền khó coi hẳn. Sao cái đám thể tu này trâu bò quá vậy?!
“Là ngươi ép ta…”
Thẩm Vân Mai nghiến răng ken két. Cô nhanh chóng lấy ra một lá phù màu vàng rồi truyền đại lượng pháp lực vào bên trong. Theo đấy, lá phù tỏa ra vầng hào quang rực rỡ rồi bay lên trên đầu, uy năng kinh người tỏa ra bất giác tạo nên một tràng phong bạo.
Lốc xoáy của Ngũ Phong Phù Trận bị phân tán ra tứ phương, lực cản hiện giờ đã không đủ để ngăn chặn bước tiến của Hứa Tử Du. Mỗi tội, giây phút cương phong tán đi thì hắn đã ở ngay trước mặt Thẩm Vân Mai. Thật sự không đúng thời điểm một chút nào.
Khí tức của Thẩm Vân Mai tăng mạnh, pháp lực như thể đang thiêu đốt, cảnh giới chớp mắt đã đặt một chân vào Tiềm Hư. Khí áp triệt để áp bức đối thủ.
“Thiên Xích Phù, Phát—!!”
Phù bảo Thiên Xích Phù lập tức công kích. Lá bùa vàng hóa thành một ngàn thanh xích xanh lục xông thẳng về phía Hứa Tử Du, uy thế tựa một cơn sóng thần.
Mặc dù Thanh Ngưng Lục Thông Thức giúp Hứa Tử Du quan sát mọi đòn tấn công với tốc độ chậm nhưng dù thấy được chiêu thức, hắn cũng chưa chắc tránh được.
Hứa Tử Du vẫn chưa quên Thiên Xích Phù là một trong hai phù bảo đã giết chết Thanh Phong Yêu Ưng ngày hôm đó. Bản sự của hắn hiện giờ dù cao tới đâu cũng khó mà so lại sức công phá của con quái vật đấy. Vì thế, Thiên Xích Phù thực sự rất nguy hiểm.
Oành—?!
Thiên Xích Phù tấn công vào giữa người Hứa Tử Du, nội quan hắn lập tức rung chuyển.
Hứa Tử Du phun một ngụm máu tươi, cơ thể đâm gãy mấy gốc cây liền. Trong khi đó, Thiên Xích Phù tiếp tục hướng lên cao rồi hướng thẳng xuống bên dưới.
Hứa Tử Du vừa tránh những đòn hiểm vừa điều khiển Huyết Sắc Nhận được luyện từ lông vũ của Thanh Phong Yêu Ưng để phản công. May mà có tài liệu của yêu thú Tiềm Hư cảnh nên hắn mới có được thủ đoạn mạnh hơn chứ Huyết Sắc Nhận ngày trước khó mà chống đỡ nổi.
Thẩm Vân Mai biết Hứa Tử Du không bị giới hạn phạm vi tấn công nhưng cô chưa từng nghĩ Huyết Sắc Nhận của hắn có thể tấn công trực diện Thiên Xích Phù mà không vỡ nát.
“Không lẽ là đám lông vũ đó?!”
Thẩm Vân Mai đã có suy đoán, nội tâm không khỏi hối hận. Ngày hôm đó đáng lý cô không nên nói tốt cho hắn mới phải. Cớ sự ngày hôm nay quả nhiên là nghiệp chướng.
“Chết đi—?!” Thẩm Vân Mai điều khiển Thiên Xích Phù vây quanh Hứa Tử Du và Huyết Sắc Nhận nhằm thu hẹp vùng không gian công kích của hắn.
Thiên xích vây quanh không chừa một kẽ hở, phạm vi bao vây mỗi lúc một dồn ép lại.
Thiết Thể của Hứa Tử Du bị công phá nặng nề. Làn da sạm màu đã đầy rẫy thương tích.
Hắn nheo mắt nhìn đống thiên xích, ý đồ muốn tìm ra điểm đột phá. Hắn vận dụng toàn bộ giác quan, toàn cảnh xung quanh chớp mắt đã trôi chậm hơn trong nhận thức.
Con mắt hắn đảo quanh, vừa tìm kiếm vừa tụ lực vào đầu quyền.
Một lúc sau, con ngươi hắn lóe lên tinh quang: “Đây rồi!”
Oành—!!
Một quyền tung ra, thiên xích đang vây quanh cơ thể chợt mất đi quỹ đạo di chuyển, xích sau va vào xích trước, quỹ đạo hỗn loạn nhanh chóng tự hủy đi kết cấu ban đầu.
Khối cầu xoáy do Thiên Xích Phù tạo ra bị phá vỡ, dư lực tản ra xung quanh. Mười mấy gốc cây liền lập tức gãy nát. Lá cây đung đưa, người người thổ huyết.
Thẩm Vân Mai bị phản phệ, cơ thể run bần bật dựa vào gốc cây nghiêng. Máu tươi tràn khỏi khóe miệng, gương mặt tái nhợt như một tờ giấy. Ngoại thương cô vừa khỏi thì nội thương đã bắt đầu xâm chiếm thể nội. Dòng chảy pháp lực trong cơ thể yếu ớt đi trông thấy.
Thẩm Vân Mai vừa mắng vừa quan sát chiến trường. Dư lực của từ vụ nổ khiến cảnh vật xung quanh trông chẳng khác gì nghĩa địa. Cô vội tìm bóng dáng Hứa Tử Du, trong lòng không ngừng mong hắn chết đi hoặc ít nhất là trọng thương không thể cử động.
Chỉ cần có lợi thế trong tay, Thẩm Vân Mai sẽ không ngại cho Hứa Tử Du biết thế nào mới là địa ngục chân chính. Cô sẽ biến hắn thành lô đỉnh vĩnh viễn.
Ôm thương thế hướng về phía trung tâm vụ nổ, Thẩm Vân Mai liền thấy thân ảnh của Hứa Tử Du. Cánh tay còn cử động được không quên cầm liễu kiếm.
Thẩm Vân Mai chậm rãi tiếp cận, từng bước từng bước đều rất cẩn trọng.
Cô vẫn còn cảm nhận được sinh lực từ Hứa Tử Du. Hắn vẫn còn sống nhưng hắn lại không di chuyển được nữa, hai chân vẫn luôn ghì chặt trên mặt đất.
Nội tâm Thẩm Vân Mai vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng. Cô vội lao về trước, liễu kiếm nhanh chóng đâm qua vào lồng ngực Hứa Tử Du. Đường kiếm xuyên qua ngực hắn nhưng cô lại không hề có cảm giác đã đâm vào da thịt, thay vào đó là một loại chất lỏng.
Con ngươi Thẩm Vân Mai chợt co rụt lại.
Là bẫy—?!
Sau lưng cô thình lình phát lạnh, đầu ngón tay của Hứa Tử Du đã chạm vào sống lưng cô từ lúc nào không hay. Cơ thể hắn đầy rẫy vết thương nhưng đôi mắt vẫn giữ sự tỉnh táo và lạnh lùng của một người thường xuyên cận kề cái chết.
“Thiết Ma Quyền, Nhất Thốn Kình!” Hứa Tử Du tung chiêu.
Oành—?!
Mặt đất dưới chân nứt thành từng mảng lớn, uy lực một quyền lập tức xuyên phá theo đường thẳng, một hơi xuyên qua sống lưng, đánh tan thể nội rồi đục một lỗ lớn trên cơ thể của Thẩm Vân Mai. Phần ruột non chưa bị phá hủy văng ra khắp nơi trong quỹ tích tấn công, máu tươi phủ đỏ cả đất đen. Hơi thở cô dứt hẳn.
Chết. Thẩm Vân Mai chết rồi.
Đôi mắt cô mở trừng với vẻ không cam lòng, nhưng chết là chết.
Hứa Tử Du thu quyền, đôi chân bất giác khuỵu xuống mà thở từng hơi hổn hển. Ảnh thân trước người Thẩm Vân Mai nhanh chóng chìm xuống rồi dung nhập vào cái bóng dưới chân.
Cơ thể hắn run rẩy, đâu đâu cũng âm ỉ cơn đau. Hắn lết người tới chỗ thi thể của Thẩm Vân Mai rồi sử dụng Huyết Sắc Nhận để rạch lồng ngực moi tim cô ra.
Trái tim vẫn còn ấm, năng lượng tích trữ tuy không còn nhiều nhưng ít ra có vẫn hơn không. Không chút do dự, Hứa Tử Du bắt đầu cắn nuốt, ngấu nghiến từng miếng một.
Hứa Tử Du quẹt máu dính trên miệng, mỗi tội đôi tay đâu đâu cũng dính máu nên càng quẹt máu càng loang. Sau cùng, hắn thả đấy luôn, không lau chùi nữa.
Có nguồn pháp lực bổ sung từ trái tim Thẩm Vân Mai, khí sắc của Hứa Tử Du đã tốt hơn trước một chút. Mặc dù không thể nói đã khôi phục hoàn toàn nhưng ít ra nội thương đã khấm khá hơn. Một lát nữa hắn quay về dược viên ngâm linh tuyền và phục dụng đan dược thì đôi ba ngày sẽ khỏe lại ngay. May mà thời hạn nhiệm vụ lần này tương đối dư dả nên hắn không cần phải gấp gáp quay về tông môn. Lấy tình trạng bây giờ mà bị đám người Ma Trường Tô tập kích, khéo hắn phải chạy đông chạy tây, chạy bán sống bán chết.
“Sư tỷ ơi là sư tỷ, hi vọng kiếp sau ngươi có mắt nhìn người.”
Hứa Tử Du vừa nói vừa đổ hóa thi thủy xuống thi thể của cô. Trước khi đổ, hắn không quên vuốt mắt cô. Người chết cũng đã chết rồi, không cần phải chịu khổ thêm nữa.
Hóa thi thủy nhanh chóng tiêu hủy thi thể Thẩm Vân Mai thành nước thối. Hứa Tử Du quen ngửi thi khí trong Ám Vong Địa rồi nên vẻ mặt vẫn khá bình thản.
Hứa Tử Du trầm mặc trong giây lát rồi mò mẫm túi trữ vật đã cháy hơn phân nửa của Thẩm Vân Mai. Phù văn vẫn còn tồn tại nên vật chứa đựng bên trong sẽ không bị ảnh hưởng.
Phù văn tỏa kim sắc, xem chừng là loại cao cấp.
Hứa Tử Du tương đối mong đợi. Khổ nỗi, chưa kịp mở ra thì bên tai lại vọng tiếng người.
“Trung cảnh giết cận Tiềm Hư, không tệ một chút nào.”
Sống lưng Hứa Tử Du lạnh toát, không nói lời nào lập tức liền điều khiển Huyết Sắc Nhận tấn công vào nơi phát ra tiếng nói. Sát khí bùng nổ.
“Kẻ nào?!”..