Chương 57 - Người học trò xưa
Bên trong, Duật Hàn cảm thấy quang cảnh thật lạ khi chẳng có ai ngoài một mình Sở Tư Hạ vợ anh, bọn chúng chắc chắn đang chơi trò chốn tìm để quan sát tình hình mà chưa ra mặt vội.
Còn Tư Hạ, cô không ngừng dãy dụa, bản thân đang bị trói ở một góc. Một đêm bị bọn người đó nhốt lại nên Sở Tư Hạ trông có vẻ phờ phạc hẳn đi. Đôi mắt quần thâm hiện lên rõ ràng, môi thì nhợt nhạt. Giọng nói thì khàn khàn, chứng tỏ cô đã cầu cứu lớn tiếng mà chẳng có bóng người đến đây.
Thật xót xa làm sao khi anh trông thấy vợ với bộ dạng như thế. Tư Hạ sau khi nghe thấy tiếng mở cửa nên cùng ngước lên xem ai đang đến, hai người nhìn nhau, cô dường như vô cùng ngạc nhiên, mắt cũng vì thế mà dưng dưng chuẩn bị khóc vì bất ngờ và xúc động.
– Duật Hàn…anh đến rồi. Cuối cùng anh đến rồi…đêm qua em sợ lắm…
Ngôn Duật Hàn không khỏi kích động, lũ khốn nạn đó dám làm cô thành ra thế này. Giờ đây anh chỉ muốn ôm vợ vào lòng an ủi và vỗ về rằng mọi chuyện đã qua, anh đã đến rồi không làm cô phải lo nữa.
– Đúng, anh đến rồi. Tiểu Hạ à, xin lỗi vì bây giờ anh mới đến.
* Xoẹt.
Chưa để anh chạm được vào cô, một thứ gì đó lao nhanh tới khiến Ngôn Duật Hàn giật mình lùi về sau. Chả mấy chốc sau lưng anh lại vang lên tiếng nói nào đó của một người đàn ông.
– Ồ, quả nhiên ta đoán không sai. CEO của tập đoàn Firl lại chính là cửu vỹ hồ mang tên Liễu Vô Tịnh. Bấy lâu nay ngươi che dấu giỏi đấy nhưng làm sao mà qua mắt được ta?
Khi nghe lời đó, anh quay lại. Quả nhiên đúng là Mặc Đông Viễn, chính hắn là kẻ đã gửi tin nhắn và hẹn anh đến đây.
Qua lời nói vừa nãy, anh cũng khó hiểu, khẽ liếc xuống quan sát bản thân xem tại tại sao lại có cảm giác kì lạ đến thế.
Cái gì thế này, đuôi của mình lại mọc lên từ bao giờ. Ngoại trừ bộ đồ và đầu tóc còn y nguyên thì anh chỉ khác là đang bị hiện nguyên hình, trên đầu còn có tai dài giống cáo. Chỉ do một mùi hương mà hắn ta cố tình lướt qua để cho mình gửi thấy lại thành ra thế này.
– Ngươi không phải người thường?
Một câu vô thức thốt ra, Mặc Đông Viễn không khỏi đắc ý mà cười. Hẳn khoanh tay ung dung gật đầu.
– Đúng, Liễu tiên sinh à ta là Hoắc Lăng Lăng, học trò của người trước kia đây.
Cách đó không xa, Sở Tư Hạ khá bất ngờ. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Mình vẫn bị trói mà đang quan sát giống như người ngoài cuộc xem xét chuyện đang xảy ra. Cô đoán chắc Duật Hàn cũng giống tâm trạng của mình, người mà anh muốn gặp ở kiếp này cũng đã xuất hiện. Là học trò khi xưa do chính tay anh nuôi lớn.
– Mặc Đông Viễn hóa ra lại chính là Hoắc Lăng Lăng ư? Hắn đã làm cách nào mà khiến anh ấy hiện nguyên hình?
Hẳn nào, anh cứ có cảm giác người này rất quen thuộc, thì ra mọi chuyện kiếp này đã có sắp đặt từ trước để cho anh có thể gặp được đồng loại lẫn người con gái của mình.
Bây giờ mọi thứ mà anh hoài nghi đã được sáng tỏ, không chỉ gặp mặt ôn lại chuyện cũ mà còn có khi anh và Đông Viễn sẽ có cuộc đấu đá.
– À, ngươi cũng âm mưu thật. Chỉ để biết rõ thân phận của ta mà lại vạch ra kế hoạch này. Lấy vợ ta ra để uy hiếp, cũng tài thật đấy.
Một tay của anh khẽ đặt ra sau, chỉ chớp nhoáng hình dạng của quay về giống như ban đầu. Loại hương mà Hoắc Lăng Lăng dùng đến chỉ có tác dụng chưa đến hai phút là nó sẽ hết hiệu quả.
Cũng may là vừa nãy anh đứng ở góc khuất cho nên mấy người đang quan sát bên ngoài cũng không trông thấy để rồi khó hiểu trước bộ dạng hồ ly của anh. Giờ đây, anh khẽ di chuyển đến điểm rõ nét nhất để bên ngoài có thể nhìn được. Lên kết thúc một cách nhanh chóng thôi, để lâu lại càng rắc rối hơn.
– Haha, quá khen. Phải làm như thế buổi gặp mặt này mới có thể thú vị chứ đúng không?
Ở ngoài nhà kho, Chương Lục đang cố gắng tập trung quan sát để chờ kí hiệu của Ngôn tổng. Quái lạ, tưởng chừng sẽ ầm ĩ một trận vậy mà từ nãy cậu cứ thấy mọi thứ thật yên ắng không giống trong tưởng tượng của mình tẹo nào.
Đột nhiên, hai ngón tay của ngài ấy khẽ vẫy, chứng tỏ bây giờ là thời cơ thích hợp để tóm gọn tên Mặc Đông Viễn.
– Ôi, ngài ấy ra kí hiệu rồi kìa. Mọi người, chúng ta vào trong thôi.
Tất cả gật đầu, mọi người bắt đầu tản ra để cùng ập vào một lúc ngăn chặn tình hình. Hình như chẳng ai để ý cũng không biết rằng, khóe môi của Đông Viễn khẽ cong lên cười khẩy. Ây chà, hắn còn chưa động tay động chân gì mà Duật Hàn lại gọi người đến rồi. Đúng thật là, không có tính kiên nhẫn nào cả. Ít ra, nếu hắn đánh thì mới có thể có bằng chứng bắt giữ. Vì để cứu vợ nhanh chóng nên mới nôn nóng đến vậy.
* Kít…cạch…
– Thôi xong rồi, chúng ta không thể vào trong được, như có cái gì đó cản chúng ta vào vậy.
Một luồng sáng màu đỏ bao phủ như tạo thành một vòng tròn cản trở khi chỉ còn một tẹo nữa là có thể đi vào bên trong. Cửa nhà kho thì đóng lại, có cái gì đó như ngăn cản không để Chương Lục lẫn cảnh sát tiến thêm được nữa. Tình hình không được ổn, cậu trợ lý bèn gọi điện xem xét bên trong ông chủ có sao không lẫn nên giải quyết như thế nào.