Chương 8: Tại đây là lần đầu tao thấy mày tháo khẩu trang
- Trang Chủ
- Lúm Đồng Tiền Của Báo - Sương Hạ
- Chương 8: Tại đây là lần đầu tao thấy mày tháo khẩu trang
Da cậu rất trắng, dù là con trai nhưng chắc chắn nước da cậu có thể sánh với Diệu, thậm chí là hơn.
Toàn thân trước cậu bị nắng bám lấy, đằng sau là bóng tối ôm chầm, xung quanh cậu như vầng hào quang tỏa ra tứ phía, sáng ngời.
Mấy bạn nam bên A3 vẫy vẫy tay về phía cậu, nói lớn:
“Chơi không?”
Cô thấy cậu khẽ lắc đầu, sau đó nâng bước đi vào lớp. Diệu ngồi bên cạnh không nhịn được nữa.
Hai cái con người ít nói, kiệm lời này! Nói chuyện với nhau mà cứ dùng ánh mắt biểu đạt, cứ như là sợ nói nhiều sẽ chết vậy. Diệu ôm tay Chi, lắc lắc bảo:
“Chúng mày cứ làm sao ấy nhờ! Hay là những người ít nói thường hiểu ánh mắt đối phương nói gì?”
Chi câm nín, không biết nói gì, chỉ lắc đầu qua quýt.
Dương vào lớp ngồi xuống, Đạt liền tới gần chọc ghẹo: “Tối qua chơi Free Fire cả đêm đúng không? Mắt như bị đấm ấy!”
Dương chẳng thèm đếm xỉa tới cậu ta, mở nắp tu ừng ực. Đạt bĩu môi nhìn ly trà, “Của ai vậy? Sao cứ ôm cái thứ này thế?”
“Của ai thì cũng kệ tao.”
“Cho xin hớp xem nào.”
“Cút.”
“Ơ hay.”
Đạt không phục lắm, cảm thấy tính khí của Dương lúc nào cũng như vậy cả, tuy không hay nóng nảy nhưng lại cực kỳ bất cần.
Hôm nay là thứ sáu.
Trời nóng hầm hập, ai ai cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu.
Đến tiết cuối là sinh hoạt lớp, bình thường cô Vân toàn cho lớp tan học từ tiết bốn, nhưng chẳng hiểu sao tự dưng hôm nay cô lại yêu cầu ở lại.
Tất nhiên ai cũng cằn nhằn nhưng lại chẳng có ai dám về trước.
Mười lăm phút sau cô Vân mới cầm cặp táp thong thả đi vào lớp. Cô để chiếc cặp táp lên bàn, hai tay chống xuống, dùng ngữ điệu nhã nhặn nhất để nói với học sinh. “Hôm nay, cô bảo các em ở lại, là để nói với các em một chuyện.”
Cả lớp hướng mắt về phía cô.
Cô nói nhanh lên, nhanh lên để bọn em còn về nằm điều hòa nữa! Nóng chết mất thôi.
Cô Vân nhìn quanh lớp một lượt, mỉm cười, chậm rãi nói: “Tình hình là tháng này, cô thấy thành tích học tập của lớp đã có chuyển biến xấu. Thành tích giảm sút, lớp mình là lớp chọn, thầy Hiệu trưởng phải thất vọng về chúng ta lắm.”
Cả lớp đều dỏng tai lên nghe, tập trung hoàn toàn về phía cô Vân. Cô thấy lớp nghiêm túc nghe mình nói, cũng có chút vui.
“Vậy nên, cô nghĩ chúng ta cần tăng cường học thêm.”
“Học thêm là sao hả cô?” Một đứa hỏi.
“Lớp chúng ta có 43 người, vậy chia ra sáu nhóm, mỗi nhóm bảy người, người dư còn lại vào nhóm nào cũng được. Các nhóm sẽ tập trung ở nhà nhau học, những bạn đứng đầu lớp sẽ là người kèm nhóm.”
Cả lớp nhìn nhau, “ồ” lên.
“Chi, Kim Anh, Hòa, Long, Đức, Loan, Hân, bảy bạn đứng đầu lớp, các em có kiểm soát được không?”
Cả lớp lại nhìn nhau, nhưng lần này không nói gì.
Cô Vân cười cười, “Một tuần ít nhất hai buổi, mỗi buổi ba tiếng. Thời gian tùy các em, nhưng hạn chế đi tối, có được không?”
Không ai dám phản đối, phần đông đều cảm thấy khá được. Vài đứa gật đầu.
“Vậy bây giờ cô cho các em lập nhóm, cứ thỏa thích ồn ào, bây giờ càng sôi nổi càng tốt.”
Cả lớp bắt đầu nhốn nháo, tìm xem trong bảy người giỏi nhất lớp thì có thể vào nhóm ai. Hầu hết mọi người đều muốn vào nhóm của lớp trưởng là Hòa, nhưng chỉ hai phút sau nhóm Hòa đã đủ tám người. Những nhóm còn lại chỉ cần bảy người là được.
Diệu ngay lập tức đã đăng ký vào nhóm Chi, Trường cũng nhanh nhảu vào cùng. Dung và Như dắt tay nhau ra chỗ Chi đăng ký. Chi tưởng bản thân là người bị mọi người không thích vào nhóm nhất, thì ra cô vẫn được số ít yêu quý, cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc, không kìm được mà mỉm cười.
Hiện tại nhóm cô đã có năm người, chỉ cần hai người nữa.
Trường và Dung nhìn quanh lớp, tìm kiếm đối tượng cho nhóm mình, nhưng mãi chẳng thấy ai phù hợp.
Ở góc lớp, ai đó uể oải dựa vào ghế, lười biếng lắng nghe đám bạn ý kiến, chẳng lọt tai chữ nào. Cậu ngẩng đầu, mắt díp lại, vô tình liếc thấy tấm lưng của Chi.
Dương cứ nhìn mãi, cuối cùng khiến cho đám bạn ồn ào phải chú ý, Nam đập mạnh vào bả vai cậu, giọng điệu khó tin: “Mày nhìn nó đấy à?”
Cậu nhíu mày nhìn Nam, chẳng buồn mở miệng chửi thề. Cậu thôi không nhìn cô, cụp mắt, không lâu sau lại đứng lên, bước đến bàn giáo viên.
Lũ bạn cùng đưa mắt nhìn cậu.
Khi cậu quay về, đám nhốn nháo liền chụm đầu hỏi cậu:
“Mày, mày đăng ký nhóm của đứa nào vậy?”
“Mày mà cũng tự nhấc mông lên đăng ký á?”
“Đéo tin luôn đấy.”
“Nhóm đứa nào vậy?”
Dương cau mày, khẽ lườm, khó chịu hất hàm về một phía nào đó.
Cả đám đưa mắt nhìn theo hướng ấy.
Sau đó, cả lũ chớp chớp mắt, không dám tin, quay phắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Vãi, thật luôn ấy?”
“Tao thấy nó lạ lắm, rõ ràng rất lạ!”
“… Đầu mày có nhét thứ gì kỳ lạ không thế?”
Mắt Nam mở to, tay không ngừng đập vai cậu, “Mày… mày cân nhắc nó đúng không? Tao biết ngay mà.”
Nhóm Chi thấy ồn ào, bất giác quay đầu nhìn họ. Điều này khiến họ bỗng chột dạ, chỉ có mình Dương không có bất kỳ phản ứng nào.
Bỗng đôi mắt cô chạm phải mắt cậu.
“…”
“Dương đăng ký nhóm nào à?” Trường hỏi.
“Đúng rồi, nhóm mày đấy.” Nam lập tức khai ra.
“…”
Chi sững người nhìn cậu, bỗng cảm thấy sau gáy nóng lên nhiều phần. Dương vẫn nhìn vào mắt cô, thái độ bình thường đến độ không thể bình thường hơn.
Không chút mất tự nhiên.
Trái lại với cô.
Sau đó, cô nhìn thấy đôi môi cậu mấp máy.
“… Có được không?”
Nói rất khẽ.
Đám nhốn nháo bên cạnh không hề để ý, người duy nhất nghe thấy là cô.
Không biết ma xui quỷ hờn gì, cô lại gật đầu.
Chi giật mình, hai má nóng rực, quan sát vẻ mặt của cậu.
Cô thấy cậu nhếch nửa miệng, như đang khiêu khích, hết sức gợi đòn.
“…”
“Thôi được rồi, tao sẽ đi theo mày. Nhóm cái Chi còn thiếu người không?” Nam vỗ vai cậu.
Diệu bên cạnh Chi gật đầu, cười cười. “Còn thiếu một người.”
“Vậy tao đi đăng ký.” Nói rồi cậu ta bèn xách mông lên bàn giáo viên điền tên vào nhóm Chi.
Về chỗ, cậu ta kéo Dương sang ngồi cùng nhóm Chi bàn bạc giờ giấc.
Như đề xuất: “Sáng thứ bảy, Chủ nhật có đi được không? Tao thấy hai buổi sáng là phù hợp nhất rồi.”
“Ừ.”
“Cũng được.”
“Vậy đi từ bảy giờ nhé?” Trường hỏi.
“Hay là bảy rưỡi nhỉ, bảy giờ sớm quá. Mình có cả buổi sáng mà.” Nam ý kiến.
Diệu cười tươi rói, “Bắt đầu từ mai đúng không? Mang Toán Văn Anh nhé.”
“Oke.”
“Ừ.”
“Học ở đâu?”
“Nhà Dương đi, nhà nó rộng bỏ mịa.” Nam vỗ vai Dương.
Mọi người nhìn Dương thăm dò ý kiến, thấy cậu chẳng có phản ứng gì, xem là ngầm đồng ý.
Bàn bạc xong xuôi, cô giáo cho cả lớp ra về.
Tối hôm đó, Chi nằm trên giường suy nghĩ một chút. Giờ cô mới nhận ra điều khó ở đây. Không phải dạy học những người khác là cản trở, việc đến nhà người khác phải bỏ khẩu trang mới là điều e ngại.
Cô thở dài. Chuyện gì tới cũng tới, lo lắng cũng chẳng được ích gì, muốn gạt chuyện này ra nhưng không tài nào ngừng suy nghĩ, cuối cùng đành mở nhạc ru ngủ ra mới ngủ được.
Sáng hôm sau, cô đã thức dậy từ sáu rưỡi. Lơ mơ đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi sắp xếp sách vở đến nhà Dương.
Mấy ngày trước, khi đưa cậu về nhà đã biết vị trí nhà cậu. Phát hiện ra nhà cậu và cô chỉ cách nửa cây số, vậy nên cô chỉ đi bộ.
Cô không để ý thời gian, chỉ biết mình thức dậy trước một tiếng giờ hẹn, lại không mang điện thoại theo nên không biết hiện tại là mấy giờ.
Nhưng bình thường cô là người lề mề, nghĩ bụng bây giờ đi bộ tới nhà cậu là vừa đẹp thời gian.
Chưa đầy mười phút sau, cô đã đứng trước cổng nhà cậu. Chần chừ một phút, cô mới nâng tay bấm chuông.
Hai hồi chuông vang lên.
Đợi hơn phút vẫn im lìm.
“…”
Chi xốc lại tinh thần, hít một hơi dài, chầm chậm thở ra, lần nữa bấm chuông.
Một phút sau, chiếc cửa gỗ lớn được hé, cái đầu nhỏ của Dương ngó ra.
Nhìn ra được người đứng sau cổng, cậu vào nhà lấy chìa khóa, sau đó lại đẩy cửa bước ra, lững thững đi qua cái sân bao la.
Chẳng nói chẳng rằng, cậu cụp mắt, mở khóa cổng.
Hình như cậu bị cô đánh thức, đôi mắt to díp lại, hơi chau mày, mái tóc rối bù cong queo không cố định. Cậu mặc một bộ đồ ngủ màu đen, hơi xộc xệch, để lộ đôi xương quai xanh gợi cảm. Trông dễ gần hơn bình thường rất nhiều.
Cậu mở cửa, đợi cô vào rồi cài cửa.
Cậu đi vào nhà như người mất hồn, tựa hồ như bị mộng du, hành động trong vô thức mà không phát hiện ra điều gì.
Dáng vẻ ngáo ngơ của cậu khiến cô cảm thấy buồn cười, lặng lẽ theo sau cậu.
Bước vào phòng khách, cậu không bật điện nhưng mở cửa nên phòng khá sáng. Cậu ngồi xuống, hai chân co lại đặt trên ghế, đầu gục xuống, tay ôm chân.
“…?”
Có lẽ cậu vẫn đang ngái ngủ, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của cô.
Chân tay cô lóng ngóng không biết làm gì, cô mím môi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Cô còn tưởng đã có vài người đến, nào ngờ chủ nhà còn chưa dậy.
Bảy rưỡi.
Đồng hồ trên kệ tivi bỗng rung lên.
Chi ngước mắt nhìn, vài giây sau Dương cũng nhấc đầu nhìn đồng hồ. Cậu đặt chân xuống sàn, đi đến kệ tivi tắt đồng hồ. Sau đó đi vào phòng tắm, có lẽ là đánh răng rửa mặt.
Vẫn chưa nhận ra cô.
Năm phút sau, cậu quay lại phòng khách.
Chợt phát hiện có người lạ trong nhà.
“…”
Bốn mắt nhìn nhau.
Gương mặt cậu tỉnh táo hơn, đầu tóc cũng được chải mượt, quần áo chỉnh tề.
Cô có thể nhìn ra đôi mắt bàng hoàng của cậu, không còn lại chàng ma vương bình tĩnh hời hợt, mà chỉ là một cậu nhóc ngáo ngơ chẳng nhận ra cô đã xuất hiện từ lúc nào.
Đứng hình hơn mười giây.
Cô bỗng dâng lên cảm giác chột dạ, như kẻ trộm đi ăn cướp bị người ta phát hiện vậy.
“Sao mày lại ở đây?” Cậu để lộ sự ngạc nhiên trong giọng nói, có chút lắp bắp.
“Không phải học nhóm à?” Cô cố gắng giữ sự thản nhiên nhất có thể.
“Ừa…”
Vẻ mặt cậu hết sức ngu ngơ, cô phải mím môi mới có thể nhịn cười.
Cậu ngồi chiếc ghế cũ, tay đặt lên đầu gối, vẻ mặt như vẫn không tin, hết nhìn ra ngoài rồi nhìn kệ tivi.
Cuối cùng, cậu quay thẳng mặt nhìn cô, “Ăn gì chưa?”
Cô lắc đầu.
“Ừm…” Cậu đứng dậy, bước vào bếp. “Vào đây.”
Chi đoán được gì đó, đi theo sau cậu.
Dương bật điện phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một bát cơm nguội lớn, mấy quả trứng gà, xúc xích, đậu cô ve, cà rốt, hành lá. Sơ chế nguyên liệu xong, cậu lôi chảo ra rang cơm. Cả quá trình chưa đầy mười phút, trông thành thạo chuyên nghiệp phải biết.
Cậu lấy ra hai cái tô, chia đôi thành hai phần. Lấy hai chiếc thìa, đưa cho cô một tô, khuôn mặt lạnh nhạt như thường ngày. “Ăn đi.”
“Cảm ơn.” Đang định xúc cơm lên ăn thì cô mới nhớ ra một chuyện.
Cô đeo khẩu trang!
Cô ngại!
Làm sao đây?
Cơm đã tới miệng, làm sao từ chối được chứ. Khi đám người kia đến học thì cô cũng phải bỏ khẩu trang ra thôi, bây giờ bỏ ra sớm chính là tốt nhất.
Đúng vậy, đương đầu.
Cô nhẹ nhàng tháo dây khẩu trang ra, chiếc khẩu trang tuột xuống, cô nhét vào túi quần.
“…”
Cô không dám nhìn cậu, không dám xem phản ứng chê bai của cậu.
Nhìn tô cơm nóng hổi trước mặt, cảm thấy rất thèm nhưng cô vẫn cố tiết chế, dù sao cũng là ăn cơm của một người bạn không quá thân thiết.
Chi thích cơm rang, nếu như nhà vắng người cô sẽ nói dì Tâm rang cho cô một tô cơm rang là được. Ăn hoài ăn mãi nhưng mê vẫn hoàn mê.
Cô xúc một thìa cơm lên, thổi thổi, mùi thơm xộc lên mũi, cho vào miệng.
Một từ thôi.
Nghiện.
“Có vừa miệng không?”
“Có.” Cô quay đầu nhìn cậu, miệng vẫn chóp chép nhai, gật đầu lia lịa.
Khi cô nhìn vẻ mặt của cậu, cậu không hề có bất cứ biểu cảm chê bai như cô tưởng tượng. Thái độ của cậu có chút… vui?
“Vậy thì ăn đi.” Khóe môi cậu nhếch lên, đôi mắt rủ xuống trông dịu dàng hơn nhiều.
Động tác ăn thong thả của cậu nhìn vậy mà nhanh hơn cô vài phút, cậu đứng lên rửa bát.
Khi cô ăn xong, định chờ cậu rửa xong thì mình rửa, bỗng cậu lên tiếng: “Đưa tô đây.”
“Ừ.” Cô gật đầu, bưng hai tay đưa cho cậu tô bát, Dương thấy vậy chợt bật cười. Chi không hiểu vì sao cậu cười nhưng cũng chẳng hỏi.
Nhưng một câu hỏi khác lại lóe lên.
“Muộn như vậy sao chúng nó chưa đến nhỉ?”
“Mày nghĩ chúng nó đến đúng giờ thật à? Học hành mà nghiêm túc thì chúng nó đã giỏi từ lâu rồi.”
“Ừm.” Cô nghiền ngẫm một chút. “Sao đến giờ học mày mới dậy?”
“Chúng nó chắc chắn đến muộn, ít nhất là nửa tiếng. Tao dậy sớm làm gì?”
“Ồ…”
Dương rửa bát xong xuôi, cất tô lên giá đựng trong tủ. “Mày muốn học ở đâu?”
“Đâu cũng được.”
“Vậy trong bếp được không?”
“Được.”
Nhà bếp rộng thênh thang, chiếc bàn ăn vừa lớn vừa to, đủ cho mười người ngồi.
Cô ngồi trên ghế đợi nãy giờ mà đám người kia vẫn chưa thấy ló mặt, bèn buông tiếng thở dài.
Chẳng biết cậu đã lên tầng từ lúc nào, lúc cô phát hiện ra thì cậu đã chạy xuống, lôi ra mấy quyển vở và sách giáo khoa.
Ngồi xuống ghế, cậu mở sách ra, “Giảng bài trước cho tao, được không?”
Cô gật đầu, “Được.”
“Bài này.” Cậu chỉ vào một vị trí trong sách.
Bài giảng của cô liền bắt đầu.
Trong khi cô đang giảng bài chăm chú, người nào đó lại liếc mắt nhìn lén cô, để bị cô phát hiện.
Chi nhíu mày, giọng điệu hờn giận: “Nãy giờ tao nói mày có hiểu không?”
“Có.”
“Vậy thì làm thử đi.” Cô đẩy cuốn sách giáo khoa sang gần cậu.
Dương ngoan ngoãn làm, cô cảm thấy cậu cũng dễ bảo…
Vài phút sau, cậu đẩy quyển vở cho cô, “Xem có đúng không.”
Cô gật đầu nhận lấy quyển vở, nghiêm túc xem các bước giải của cậu.
Đều đúng cả.
Còn có người nghe giảng mới một lần mà đã có thể giải tường tận như vậy sao?
Chi hài lòng, ngước mắt lên, “Đúng r-…”
Chạm phải ánh mắt của cậu.
Cô khựng lại, nhìn thấy cậu khẽ giật mình, vẻ mặt thoáng bối rối.
“Sao mày cứ nhìn tao thế? Vừa ăn cơm rang nên răng tao dính hành à?”
Cậu cụp mắt, lắc đầu. Không lâu sau lại nhìn cô, môi mấp máy:
“Tại đây là lần đầu tao thấy mày tháo khẩu trang.”