Chương 5: Ngại tao à?
Bầu trời trong xanh lại trở thành một màu xám xịt. Làn gió nóng hầm hập cũng trở thành cơn gió khỏe mạnh khiến cây nghiêng ngả dữ dội.
Chi không hiểu ý của Diệu là gì, im lặng nhìn Diệu.
Diệu đưa sát khuôn mặt của mình vào mặt Chi. Nhìn gần, cô càng cảm thấy Diệu xinh đẹp vô ngàn. Đôi mắt tuy sụp mí nhưng sáng rỡ, lông mày rậm, chiếc mũi cao cao, khuôn miệng rạng rỡ tươi cười cùng làn da trắng bóc.
Giống như tìm được người cùng chí hướng, Diệu kích động: “Mày cũng đu Kpop à?”
Nghe thấy từ “cũng”, Chi có thể hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Diệu.
Có lẽ Diệu cũng giống cô, rất thích các idol Kpop.
Chi gật đầu.
“Tao cũng đu nè!”
Trong lòng Chi đột nhiên dâng lên một tia hạnh phúc khó tả. Chi rất thích Kpop, mỗi khi nói về đề tài mà cô thích, cô sẽ nói rất nhiều. “Mày có biết IVE không?”
Diệu gật đầu lia lịa: “Có chứ! Tao thích Yujin nhất luôn!”
Đôi mắt to tròn của Chi cong thành hình lưỡi liềm, “Tao thì thích Wonyoung nhất!”
“Còn Blackpink thì sao?” Diệu hỏi.
“Jisoo!”
“Tao thì Lisa!”
Cả lớp đứng hình một lúc, có lẽ không ngờ Diệu và Chi lại nói về cái này trước mặt cả lớp.
Diệu vui vẻ đề nghị: “Chút nữa về add Facebook đi! Tao với mày nói chuyện! Chứ bây giờ nói không hết đâu!”
“Được.”
Lớp 7A1 có một nhóm chat trên Messenger, Chi cũng ở trong đó. Tuy nhiên cô chỉ đọc chứ không nhắn tin gì, ngoài lớp trưởng ra thì cô không add với ai cả.
Thấy đã muộn, trời càng lúc càng xám xịt, cả lớp không định ở lại nữa, quyết định thu dọn sách vở ra về.
Hạt mưa đã nhỏ dần, nhưng vẫn dày đặc.
Một số người mất kiên nhẫn, đội balo lên đầu chạy một mạch ra nhà xe.
Sân trường rất trơn, một số người đang chạy liền ngã ngửa ra đất, áo quần dính bụi đất, ướt nhẹp.
“Người anh em, mày có mang ô mà, đưa cả lũ ra nhà xe đi.” Nam nhìn Dương.
Dương rệu rã nhìn, cau mày: “Đây là ô hai người.”
“Vãi.”
“Thế này đi.” Cường nghĩ ngợi một lúc, đưa ra ý kiến. “Đưa từng đứa ra nhà xe, mỗi lượt ba đứa. Sau đó quay lại, đón mấy đứa tiếp theo. Nam là đứa đưa đón, chân mày khỏe, đi đi lại lại được. Có được không?”
“Được, được đấy.” Nam mừng quýnh, miệng ngoác ra cười.
Dương cũng gật đầu, đồng ý với ý kiến của Cường.
Lượt đầu tiên có Cường, Hải, Hòa. Tiếp theo có Hoàng, Dung, Như. Sau là Trung, Ngân, Quốc. Tiếp là Diệu, Phương, Châu. Cứ như vậy cũng gần hết lớp được đưa tới nhà xe an toàn.
Khi ô được trả về tay Dương, lớp chỉ còn mấy đứa đi bộ chưa muốn về.
Cậu không quan tâm, đang định đi cùng với Nam ở lượt cuối cùng, chợt cậu khựng lại.
Chi vẫn đứng ở hành lang, cằm đặt lên mu bàn tay đè trên lan can, đôi mi dài cứ chốc chốc lại chớp.
Cô đang làm gì vậy? Không về sao? Cậu nhớ cô đâu có đi bộ?
Thấy Dương cứ đứng im lìm, Nam sốt sắng giục: “Cái thằng này! Làm gì vậy, có đi không thế?”
Dương hoàn hồn, khẽ giật mình, cau mày nhìn Nam, gật đầu. Cậu hất hàm về phía cô, hỏi: “Nó đi bộ à?”
“Không?” Nam không hiểu ý cậu.
“Ừ.”
Chi đang ngắm nhìn mưa, những giọt mưa bắn tung tóe trên sân trường, không theo một hướng nào, tự do tự tại.
Một màn nhảy múa điên loạn.
Chợt một cái bóng đen lớn đổ về phía cô. Cô sững người, ngẩng đầu. Trước mặt cô là chiếc ô của cậu.
Chi quay người, nhìn lên khuôn mặt của Dương.
Dương cụp mắt nhìn cô, trong đôi mắt to tròn sáng rỡ là hình ảnh của cậu.
Khoảng cách rất gần.
Ở khoảng cách này, Dương có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ của cô ở cự ly gần.
Bỗng cậu muốn giật phăng chiếc kính dày cộp và lớp khẩu trang trên khuôn mặt cô.
Rất tò mò.
Không biết tại sao cô lại phải che đậy như vậy?
Ngẩn ngơ nửa phút.
Dương lấy lại bình tĩnh, mấp máy môi. “Có… Có đi cùng… không?”
Chi như đông cứng, không phản ứng lại, vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt ngây dại.
Nam đứng từ xa, hô lớn: “Dương ơi! Mày làm sao thế, có đi không hả?”
Chi và Dương quay đầu nhìn cậu ta.
Vì trời mưa nên Nam nói rất lớn: “Nhanh lên thằng kia!”
Dương bực bội cau mày, gật đầu với cậu ta. Đồng thời quay sang nhìn cô, ánh mắt như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Chi bối rối khôn tả, cụp mắt, ấp úng nói: “Có…”
Trái tim cậu bỗng mềm nhũn, hoàn toàn không biết lí do. Có thể là trước mặt cậu là một cô gái vừa nhỏ vừa gầy, phô ra hết sự mỏng manh và yếu đuối, khiến cậu không dám mạnh tay, kể cả là lời nói.
Một thân hình nhỏ gầy đến mức có thể bị gió nhấc bổng lên.
“Vậy… đi.”
“Ừ…”
Trong giai đoạn của tuổi dậy thì, những cái động chạm vô tình cũng khiến con người ta ngại ngùng. Cô đứng ra ngoài cùng, cách xa hai người họ.
Dương đi ở giữa cầm ô, liếc mắt nhìn thấy bên vai cô bị nước mưa bắn vào thấm ướt áo. Cậu chưa từng cảm thấy lúng túng như bây giờ. Nếu là người khác mà không phải cô, liệu cậu có bận tâm không? Ngày hôm nay, dường như cô và cậu đã có quá nhiều tiếp xúc, cũng đã vì cô mà khiến cậu không thể không quan tâm.
Chỉ bởi vì trông cô quá yếu ớt?
Cậu ho khẽ hai tiếng, muốn đẩy cô vào giữa đứng nhưng lại sợ cô không đủ sức cầm ô. Ngón tay Dương khẽ cử động, kéo cánh tay cô gần về phía mình hơn.
Tuy lực kéo không mạnh nhưng Chi không đề phòng, lảo đảo vịn tay vào cánh tay áo của cậu.
Cô giật mình, buông tay, ngượng nghịu đứng gọn một chỗ.
Khoảng cách giữa cô và cậu đã gần hơn, chỉ cách nhau năm centimet.
Bên cạnh Dương, Nam tíu tít nói không ngừng, than thở về việc dạo này mẹ cậu ta cứ mua sách nâng cao về cho cậu ôn tập, không để ý tới tình hình bên này.
Dương thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Chi không tham gia vào câu chuyện của họ, chỉ ngắm những giọt mưa tí tách rơi xuống nền đất.
Sau khi đưa Nam ra nhà xe, Chi lại càng bối rối hơn. Cô không biết nên cứ đứng trong ô hay bước ra nhà xe. Đang đấu tranh tư tưởng thì Dương đột ngột nói: “Không đi xe đạp đúng không?”
Chi nhìn cậu, gật đầu.
“Vậy tao đưa mày ra cổng trường.”
Chi bặm môi, lại gật đầu.
Hai người im thin thít, sóng vai cùng nhau ra cổng trường. Dương không phải người hoạt ngôn, cô lại càng không, bầu không khí trở nên ngượng ngập.
Cảm giác tồn tại của người bên cạnh rất lớn, không thể xem như vô hình được.
Ra gần xe, cô mở cửa chui vào. Cô lí lí: “Cảm ơn.”
Dương chỉ gật đầu, quay người rời đi.
Suy nghĩ vài giây, cô đột nhiên gọi cậu lại: “Nguyễn Lê Khánh Dương!”
Giống như không ngờ cô sẽ gọi cậu, vừa bất ngờ, vừa ngạc nhiên, quay người nhìn cô.
Đây là lần hiếm hoi cô nói một câu dài như vậy: “Trong xe tao… có mấy cái ô, mày đưa tao ra nhà xe cho chúng nó mượn… được không?”
Nhà Chi có bốn người nên trong xe lúc nào cũng dự trữ bốn cái ô.
Vài giây sau Dương mới gật đầu.
Quay trở lại xe, chúng bạn đang nói chuyện rôm rả, nhìn thấy hai người liền hỏi: “Sao thế? Sao lại quay lại?”
Dương chủ động nói: “Trong xe cái Chi có mấy cái ô, muốn cho chúng mày mượn.”
Cả lớp liền “ồ” lên.
Chi căng thẳng, “Tao chỉ có bốn cái thôi.”
Chi vào nhà xe, đưa cho Trường một cái. “Nhà mày xa.”
Trường bật cười, đón lấy chiếc ô. “Cảm ơn nhé!”
Suy nghĩ một chút, cô quyết định đưa chiếc ô thứ hai cho Dung và Như. “Nhà gần nhau, dùng một cái có ổn không?”
Dung cười nhe răng, “Ổn chứ!”
Như khách khí nói: “Cảm ơn nhiều nha!”
Sau đó, Chi quay sang Diệu. “Mày đi bộ, nhà cũng gần Hồng với Châu, có thể dùng chung một cái không?”
Diệu cười híp mắt, cảm kích nói: “Cảm ơn.” Sau đó lại bổ sung thêm: “Về nhớ add đấy nhé!”
Cả lớp đều không ngờ cô lại biết nhà của mọi người, chính họ còn không rõ. “Sao biết vậy?”
Chi không trả lời họ, khẽ nói: “Còn… cái này…” Chỉ còn duy nhất một cái ô.
Nam xung phong: “Để tao! Tao đưa mấy đứa còn lại về cho.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, gật đầu. “Được.”
Khóe môi Dương chợt nhếch lên, mắt cong cong, “Xong rồi à, vậy về thôi.”
Chi gật đầu nhìn cậu. Hai người lần nữa ra ngoài cổng. Dương nói: “Tao không nghĩ mày lại biết nhà chúng nó.”
Cô trả lời: “Tao từng đọc lướt qua thông tin của từng đứa.”
“Lướt qua á?”
“Ừ…?”
Dương bật cười.
Cô nhớ lại, hình như nhà Dương rất xa, cũng đi bằng ô tô riêng. Nhưng cô lại vừa thấy cậu định đi bộ.
“Mày định đi bộ về à?”
Cậu trả lời: “Ừ, sao thế?”
Cô ấp úng nói: “Vậy mày đi xe với tao không? Dù sao mày cũng giúp tao rồi…”
“Ô kê.” Cậu mỉm cười, “Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu cười, khi cậu cười, đôi lúm đồng tiền ở hai bên má xuất hiện, sâu hoắm.
Trông hòa nhã, thân thiện hơn nhiều.
“Đẹp.” Đây là điều cô nghĩ, cậu thật sự rất đẹp.
“Vậy à?”
“Hả?” Cô không hiểu.
Dương nhướng mày, cười đểu nói: “Mày thấy tao đẹp?”
Chi hoảng hốt, giật mình bịt miệng. “Tao… tao có nói à?”
“Có.”
“…”
Ngại!
Tự dưng khen người ta đẹp.
Không ngờ cô lại buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.
Cần cái lỗ chui xuống.
Tới nơi, cô mở cửa bước vào trước. Cậu gấp gọn ô ngồi bên cạnh.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Dương liền hỏi: “Ờm… cháu là ai thế?”
“Bạn cùng lớp, hôm nay xe nhà cậu ấy bị hỏng. Tiện đường, cháu cho cậu ấy đi cùng ạ.” Chi bỏ balo xuống, trả lời thay cậu.
“Vậy à? Thế sao cháu không bỏ khẩu trang ra đi?”
“…”
Bình thường cô cứ lên ô tô là tháo khẩu trang, nhưng trong xe hôm nay xuất hiện một con người khác, không thể tháo được…
Dương quay đầu nhìn cô.
“Thôi ạ, cháu… phải bảo vệ khuôn mặt chứ chú, dạo này bụi nhiều quá!”
Cậu phì cười, lưng tựa ghế, nhìn cô đầy phóng khoáng.
“Ngại tao à?”