Chương 11: Xinh đẹp tuyệt trần
Cái gì cơ?
Cậu nói cô còi, điều này cô đã nghe thấy nhiều ở miệng người lớn khi gặp cô, nhưng cô thấy cô chỉ hơi gầy chứ không đến mức “còi” như mọi người nói.
Còn lùn…
???
Cậu nói cô lùn?
Chi trố mắt, chỉ tay vào mình để xác nhận thông tin: “Mày vừa nói tao lùn á?”
“Ừm?” Dương nheo mắt cười, âm giọng cao bổng.
Cô mấp máy môi, định nói gì đó mà lại thôi, vẻ mặt cạn lời lại bất lực. Cuối cùng cô chỉ nói được mấy chữ: “Mày có chắc không?”
Cậu nhướng mày.
Chi hít một hơi thật sâu, đè thấp giọng:
“Tao cao một mét sáu hai lận đấy.”
Dương nghe xong liền trề môi, nghiêng đầu, dơ tay trước ngực ước lượng. “Một mét sáu hai cơ đấy.”
“…”
“Tao còn tưởng…” Dương thu tay về, vẫn nhìn cô chòng chọc: “Mày chưa nổi mét rưỡi.”
“…”
Hiện tại, Chi là học sinh lớp Bảy. Một mét sáu hai cũng được tính là cao ở độ tuổi này. Nhưng thiếu niên bây giờ sống trong môi trường đầy đủ nên rất cao, so với chúng bạn thì cái chiều cao này của cô quá đỗi bình thường, thậm chí còn cảm thấy cô có chút thấp.
Nhưng mà, cậu nói cô trông chưa tới mét rưỡi có phải hơi quá đáng không? Chi bức xúc cau mày, hậm hực lườm cậu.
Dương không bị thái độ của cô làm cho ảnh hưởng, ngược lại còn tràn đầy hứng thú. Cậu cụp mắt, nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu hơn, “Thôi, tao không trêu nữa. Lại đây, ăn dưa đi.”
Vì chuyện vừa nãy mà cô vẫn bực, tuy vậy vẫn về chỗ với khuôn mặt không mấy dễ gần. Nhưng dưa ngọt đấy, thôi thì tạm thời bỏ qua cho cậu vậy.
Diệu dùng dĩa xiên dưa cho vào miệng, tay kia che che trông rất duyên dáng: “Chi mét sáu hai à?”
Chi ngước mắt nhìn cô nàng, hai má căng phồng, gật đầu.
“Mày thấp hơn tao một chút, tao mét sáu lăm cơ.”
“…”
Diệu quay qua nhìn Như: “Mày mét mấy?”
“Mét sáu tư.” Như đáp.
“Tao cũng mét sáu tư.” Dung ngồi cạnh Như nheo mắt cười, vừa ăn vừa nói.
“Non.” Nam cười nhe răng, quên mất miệng đang nhai nên nước dưa chảy xuống cằm. Cậu ta vội vàng lấy tay lau, “Tao mét sáu bảy.”
“Tao cũng thế.” Trường từ tốn xiên dưa, gia nhập vào câu chuyện của họ.
Nam vỗ mạnh vào lưng Dương, giọng điệu không được thoải mái lắm: “Thằng này chỉ cao hơn tao có một centi thôi mà nhắc đến cao là lũ con gái luôn nhớ đến nó. Chả hiểu sao.”
Dương đang ăn dưa thì bị vỗ mạnh như vậy khiến cậu suýt sặc, khó chịu quay ra nhìn Nam.
Nam cười hì hì, thu tay lại, cắn miếng dưa hấu như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc đó, một cô bé lạ mặt bước xuống cầu thang đi vào phòng bếp.
Cả bọn đồng loạt quay qua nhìn.
Cô bé có làn da trắng muốt, mái tóc dài ngang lưng hơi xoăn, ngũ quan sắc sảo xinh xắn, mặc chiếc đầm ngủ dáng suông có in hình Hello Kitty màu hồng nhạt, dáng vẻ đờ đẫn như vừa mới ngủ dậy, mắt vẫn khép hờ, không hề nhận ra sự tồn tại của họ trong phòng bếp.
Cô bé mở tủ lạnh lấy ra một chai sữa, mở nắp tu một ngụm lớn, nuốt ực. Sau khi cất chai sữa vào tủ lạnh, cô bé mới quay ra nhìn họ, vẻ mặt thoáng chốc ngạc nhiên.
“Anh ơi, hết lựu rồi ạ?”
“Ừm, hết rồi.” Dương đáp lời cô bé bằng giọng nhàn nhạt.
Cô bé không rời đi ngay, nhìn lần lượt từng người, đột nhiên dừng mắt lại trên người Chi. Cô hơi sững người, cô bé cứ nhìn chằm chằm cô.
“Hôm nay có vụ gì thế anh?”
“Anh học thêm.”
“Bạn học của anh ai cũng xinh trai đẹp gái thế nhỉ.” Cô bé vẫn nhìn cô chòng chọc, bước đến gần cô hơn, chỉ ngón tay vào cô. “Nhất là chị này, như thiên thần luôn.”
Ánh mắt cô bé trở nên hào hứng hơn, đôi con ngươi như tràn ngập vạn sao nhìn cô.
“Đúng rồi, thiên thần nhà A1 đấy.” Nam trừng mắt, “Anh đến nhà em bao nhiêu lần sao không thấy em khen anh đẹp trai?”
Cô bé bĩu môi chế giễu, tay chuyển hướng chỉ vào Trường: “Anh còn chẳng đẹp bằng anh này.”
“Haha, cảm ơn em nhé.” Trường nhịn cười liếc sang Nam.
Nam tức ói máu, trề môi nhại theo: “Cảm ơn em nhé.”
Cô bé không quan tâm, tràn đầy hứng thú hỏi cô: “Chị ơi, chị học giỏi lắm phải không ạ?”
Chi không trả lời, Dung nói thay: “Hạng 1 khối.”
“Em biết ngay mà.” Cô bé cười toe, để lộ đôi má lúm sâu hoắm kia. “Những người xinh đẹp thường học rất giỏi.”
Nội tâm của Diệu, Nam: Tôi học không giỏi, lẽ nào tôi rất xấu???
Diệu xốc lại tinh thần, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Sao em lại nói như vậy?”
Cô bé chống nạnh, giọng nói chắc nịch: “Bởi vì em cũng học giỏi.”
“…”
Cô bé vẫn nhìn Chi không rời mắt: “Chị ơi, chị tên là gì thế ạ?”
“Chị tên Nguyễn Huyền Chi.” Cô vô thức bám vạt áo.
“Còn em tên là Nguyễn Lê Kiều Trúc.” Trúc híp mắt cười.
“Thôi, em đi ăn sáng đi.” Dương lên tiếng.
Cô bé quay người chạy đi. Cứ tưởng cô bé nghe lời cậu ra ngoài ăn sáng thật nhưng lại là đi lấy thêm chiếc ghế ngồi sát cạnh Chi.
Dương nhíu mày. “Anh bảo em đi ăn sáng cơ mà.”
Trúc trèo lên ghế, “Mười rưỡi rồi còn ăn sáng gì nữa anh, chốc nữa ăn trưa.”
“Đi đi cho anh chị còn học.”
“Anh chị có học đâu, còn ăn dưa hấu đây này.” Trúc vẫn cứng đầu.
“…”
“Thôi cứ kệ đi, mình có học nữa đâu.” Dung nói.
Cậu cau mày nhìn Trúc, miễn cưỡng để cô bé ở lại.
Bọn họ hàn huyên tới gần mười một giờ mới xách balo đi về.
Như hôm qua, Dương vẫn tiễn bọn cô ra tận cổng, đằng sau còn có Trúc lẽo đẽo theo cùng. Trước khi cô quay người rời đi, cậu kéo nhẹ mép tay áo của cô. Chi dừng lại, nghi hoặc đưa mắt nhìn cậu.
Nụ cười nhàn nhạt phớt nhẹ trên đôi môi đẹp đẽ, cậu nheo mắt vì nắng, đè thấp giọng: “Mày vẫn còn giận à?”
Nhớ tới chuyện kia, vốn đã nguôi giờ lại bùng lên cơn bực mình, cô lườm cậu: “Hết rồi.”
“Hết rồi mà lườm tao á?” Cậu phì cười.
Cô bặm môi, chẳng nói gì.
Đầu cậu hơi nghiêng, dịu dàng nhìn cô.
Sau vài giây im lặng, cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu hạt dẻ xinh đẹp kia. Chậm rãi thả chữ, giọng điệu như đang trách móc: “Tao còn định rót thêm cho mày bình trà cơ.”
Dương nâng một bên mày, “Hửm? Tại sao?”
“Hôm qua mày cho tao chai sữa dâu, hôm nay mày cất công đón tao.” Cô bĩu môi, “Nhưng mà tao ghét mày rồi, tao không cho nữa.”
“Buồn thế nhỉ.”
Cậu bặm môi, khéo môi hơi hướng lên, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.
“…” Cô rũ hàng lông mi cong dài xuống: “Nhưng mà… nếu mày thích thì tao vẫn cho.”
Dương khựng lại, sững sờ nhìn cô. Mười giây sau, câu chợt bật cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bạn Chi nhé.”
“Thôi, tao về đây.” Chi nở nụ cười tủm tỉm thương hiệu, gật đầu, quay lưng cất bước.
“Em chào chị Chi ạ!” Trúc vẫy tay với cô, dùng sức nói lớn.
Nghe được câu chào của Trúc, Chi ngoảnh đầu, nụ cười rạng rỡ hiện hữu trên khuôn mặt đẹp xinh của nàng thiếu nữ đang lớn. Đôi mắt sáng rỡ như có nước, long lanh đến cuốn hút.
“Chào Trúc nhé.”
Nói xong, cô quay đầu, cất bước dài.
Dương dán mắt vào tấm lưng mảnh mai của người con gái kia cho tới khi khuất bóng, ánh mắt chất chứa ẩn ý sâu xa khó nói.
Cậu cụp mắt, kéo Trúc bước vào nhà.
***
Hôm nay là thứ hai.
“Ái chà, Dương đến sớm hơn cả tao luôn cơ à?” Nam khoác balo bước vào lớp, vừa đến đã đập vào lưng Dương, xem như chào hỏi.
Nam có thói quen đập vào lưng hay vai người khác ngay từ khi còn học mẫu giáo. Mỗi lần như thế cậu ta đều nhận về ánh mắt khó chịu của đối phương. Nhưng đương sự vẫn nhở nhơ mặc kệ, không chịu sửa đổi hành vi của mình. Ai cũng biết đây là thói quen khó bỏ nên cũng chẳng có ý kiến gì nhiều.
Dương cũng như bao người “xấu số” kia, đều trả cho cậu ta đôi mắt lườm nguýt.
Tiết đầu là Âm nhạc.
Chuông reo vào lớp, mọi người về chỗ lục bục lôi sách vở ra. Diệu ngồi xuống, mắt hướng về một chỗ, nói: “Hiếm thấy nhỉ? Chi mà cũng có ngày đi muộn.”
Dương buồn ngủ ríu mắt, nghe thấy lời Diệu nói liền mở mắt nhìn về chỗ ngồi của Chi. Vị trí vẫn trống trơn, cậu liếc mắt, thấy Trường cũng đang nhìn sang bên cạnh, có lẽ cậu chàng cũng cảm thấy như Diệu.
Cậu chớp mắt, không biết là đang nghĩ gì.
Khoảng năm phút sau khi bắt đầu tiết một, Chi mới chạy hồng hộc vào lớp. Cô vịn tay vào cánh cửa, gắng gượng nói với cô giáo khi vẫn chưa ổn định nhịp thở: “Cô ơi, em xin lỗi, em đến muộn ạ.”
Giáo viên Âm nhạc gật đầu, ra ý cô vào lớp.
Chi chậm rãi bước vào lớp, bước chân không đều, khuôn mặt dính bết mồ hôi, tay ôm bên hông phải vì phải chạy trên cường độ cao.
Cô chập chững ngồi xuống, vẻ mặt rất khó coi. Trường ngồi bên cạnh liền xáp lại gần, tò mò hỏi: “Mày làm sao thế?”
Chi thở dài, kéo khóa zip balo xuống, lôi ra mấy quyển sách đặt lên bàn. “Sáng nay dậy muộn, cử động đột ngột nên bị chuột rút bắp chân.”
“Vãi, có đau lắm không?”
Chi đập đập vào chân, “Mày đoán xem.”
“Hay là mày đến phòng y tế nằm?”
“Tao có què đâu mà phải nằm.”
“Nhưng mà đau lắm, không học được đâu.” Trường nhíu mày, kiên định nói.
Chi đảo mắt, “à” lên một tiếng dài. “Hay là tao xuống phòng y tế nhỉ.”
“Đi đi.”
“Đỡ phải học.”
“…” Đây là câu nói có thể thốt ra từ miệng của đứa nổi tiếng học giỏi à?
Chi bật cười.
Trường cạn lời, “Tao không ngờ học sinh ngoan giỏi hạng 1 lại có suy nghĩ này đấy, chẳng giống mấy đứa đứng đầu bình thường gì cả.”
Giờ ra chơi, Diệu và Dung mang vở Toán đến để Chi kiểm tra bài tập về nhà mà hôm qua cô giao cho họ. Diệu chống cằm, tiện miệng hỏi: “Sao nay mày đến muộn thế?”
“Dậy muộn.”
“Tao còn tưởng mày cũng nghỉ học như cái Như cơ.” Dung rảnh rỗi cuộn mép trang giấy.
Nghe thấy lời này, Chi đưa mắt nhìn Dung, “Cái Như làm sao cơ?”
“Nó ốm.”
“Vậy à?” Chi cúi đầu, tiếp tục kiểm tra bài tập. “Mùa này dễ ốm nhỉ? Lúc mưa to lúc nắng lớn.”
“Chị tao cũng nằm vật ở nhà luôn rồi.” Dung lắc đầu ngao ngán.
“Xong rồi đấy.” Chi gấp vở, ngẩng đầu nhìn hai người họ.
Dung tùy ý ném quyển vở của mình về bàn, Diệu cẩn thận hơn, cô nàng đứng lên đặt vào ngăn bàn.
Dung kéo ngón tay của Chi, “Mày, đi vệ sinh với tao.”
Theo lực kéo của Dung, Chi đứng lên, gật đầu.
Dung quay ra nhìn Diệu, giọng hớn hở: “Đi cùng không mày?”
Diệu híp mắt cười, vui vẻ đồng ý: “Có.”
Ba người họ khoác tay bá vai ra ngoài cửa, trò chuyện rôm rả.
Bên này.
Dương nằm bò ra bàn, lấy tay làm gối. Tuy muốn ngủ nhưng không còn tí buồn ngủ nào nữa, vậy nên cậu cứ nằm đấy cho thoải mái.
“Anh, em nói thật đấy, anh thử xem đi.” Công ngồi trước bàn cậu, tay vỗ vỗ vào lưng Long, giọng điệu nài nỉ.
Long và Công là anh em sinh đôi, Long là anh, Công là em. Tuy là sinh đôi, nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn đối lập. Long từ bé đã ít nói, luôn trưng ra bộ mặt khó gần mọi lúc mọi nơi, là trapboy hàng chất lượng, học lực tốt. Công thì nói khá nhiều, vui vẻ dí dỏm, học lực không tốt bằng anh.
Trên lớp, hai người giao tiếp với nhau như những người anh em ruột thịt bình thường nhưng lại không hay chơi với nhau, Long chơi riêng lẻ, luôn tìm những thú vui ở ngoài kia, Công thì lại chơi với nhóm của Dương.
Long vốn chẳng ưa Dương, bởi ngoài mấy con số học tập ra thì cậu ta luôn đứng sau Dương. Dương có nhiều người yêu thích hơn, đẹp trai hơn, lại còn nhà giàu. Cậu ta ganh ghét đố kỵ Dương, Dương đứng hạng nhất thì cậu ta chỉ dừng lại ở hạng hai.
Nhưng ghét của nào trời trao của ấy, Dương ngồi ở tổ 1 bàn năm dãy hai thì cậu ta lại ngồi ngay trước mặt cậu, tổ 1 bàn bốn dãy hai.
Vừa ra chơi, Công đã chạy sang bàn Long ngồi, Long khó chịu lườm nguýt Công, giọng cáu kỉnh hiếm thấy: “Có mỗi cái mặt đẹp thôi mà mày nói lắm thế? Trên đời này thiếu gái đẹp chắc?”
“Nhưng mà em nói thật đấy, em đảm bảo, anh xem mặt của nó xong là hài lòng liền.”
Vài ngày trước, nhóm Dương đá bóng đi ngang qua nhà Chi, Công phát hiện mặt Chi rất đẹp, đá bóng xong liền về nhà báo lại với anh trai. Nhưng trước nay Long không cảm thấy Chi có sức thu hút, nghĩ rằng mặt Chi cũng bình thường, chẳng chút nổi bật. Cái mặc định sắc đẹp phải đi đôi với nổi bật đã đi theo cậu ta suốt từ bé tới giờ.
“Cút, tao không quan tâm.”
Công cảm thấy không thể thuyết phục được anh trai, bĩu môi: “Em kệ anh đấy, làm thế nào tùy anh. Nhưng kiểu gì anh cũng phải hối tiếc vì mất mồi ngon thôi.”
Long chẳng hề quan tâm.
Dương đột nhiên ngồi dậy, dùng chân đá mạnh vào đế giày của Công, cau mày: “Mồi ngon?”
Công quay xuống nhìn cậu, “Hả?”
“Đừng làm những trò bẩn thỉu đấy nữa.”
Câu này của Dương rõ ràng là đang ám chỉ tính trêu đùa tình cảm của Long.
Long biết cậu có ý gì, quay đầu khẽ lườm một cái rồi nhanh chóng quay lên.
Dương nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của cậu ta, nhún vai. Chợt Công lên tiếng: “Dương, mày thấy cái Chi nó thế nào?”
Cậu nhìn Công, lưng tựa hẳn vào ghế, ánh mắt hờ hững, điệu bộ lười nhác, nói chậm rãi từng chữ:
“Bé như con sóc con.”
“Không phải.” Công xua tay lia lịa, cố gắng tìm từ ngữ biểu đạt. “Ý tao là, mày thấy nó xinh không, kiểu vậy?”
Dương ngậm chặt miệng, chẳng hé răng nửa lời.
Sau vài giây chờ đợi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, Công tưởng cậu không muốn nói, định bụng quay lên thì cậu lên tiếng, âm lượng rất nhỏ.
“Xinh đẹp tuyệt trần.”