Chương 1: Cản đường
Kết thúc tiết cuối của buổi chiều, tiếng chuông báo hết giờ ngân vang.
Đây là âm thanh cứu tinh của các học sinh trong trường Trung học Cơ sở Chu Văn An.
Tiếng hét vui sướng áp đảo cả tiếng chuông.
“Trật tự!”
Thầy Lâm đang dạy toán trong lớp 7A1, tức giận dùng thước gõ mạnh mấy cái vào bảng.
Ngay tức khắc, cả lớp trở nên im bặt, ngồi ngay ngắn ở một chỗ.
“Tôi đã cho các anh chị tan học rồi à? Lớp học mà như cái chợ vậy?”
Sau đó, thầy còn buông một câu khiến cả lớp toát mồ hôi: “Nếu ai giải được bài này thì tôi cho lớp về.”
Cái câu đó có khác gì cây kéo cắt xoẹt vào tim đám học sinh đâu.
Thầy Trần là một người nghiêm khắc, thích lựa ngẫu nhiên học sinh để lên trả lời câu hỏi, không theo thứ tự chỗ ngồi hay họ tên, và đặc biệt, thầy giao rất nhiều bài tập về nhà.
Bây giờ là giữa tháng Bốn, không khí trời khá mát mẻ, cũng cho là dễ thở.
Cả lớp im thin thít, cúi gằm mặt để tránh lọt vào mắt của thầy, lòng thầm cầu nguyện.
“Không ai tự nguyện à? Vậy tôi gọi đấy nhé.”
Thầy nhìn quanh lớp, trông thấy một bạn nữ ngồi thẳng lưng, tay cầm bút viết cái gì đó, nhưng hình như không liên quan đến môn học.
“Nguyền Huyền Chi, lên bảng.”
Cả lớp như chút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Nghe thấy tên mình, tay đang viết bỗng dừng lại, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn thầy.
“Nguyễn Huyền Chi.” Thầy Lâm nhắc lại một lần nữa.
Có lẽ là đã xác nhận được thông tin, Chi chậm rãi đứng dậy, bước lên bục, lấy phấn trên bàn giáo viên.
Nhìn đề bài trước mặt, cô nâng tay viết một lèo, không hề dừng lại suy nghĩ một giây.
Như thể mọi đáp án đều đã có ở trong đầu cô vậy.
Giải bài xong, cô trả phấn về chỗ cũ, chà hai tay phủi bụi, nhẹ nhàng bước xuống bục, trở về chỗ ngồi.
Thầy Lâm nhìn những con số mà cô viết trên bảng, gật gù hài lòng. Tuy lớp A1 ai cũng học giỏi, nhưng chỉ có một phần là chăm chỉ, số còn lại toàn những kẻ lười nhác chủ quan. Riêng đối với những người luôn duy trì thứ hạng giống như Chi, thầy luôn dành những đãi ngộ lớn.
Thầy lại đập thước kẻ vào bảng, “Tập trung vào đây! Xem tôi chữa bài cho bạn.”
Các học sinh bên dưới thở dài chán nản, cố gắng ngồi thẳng nhìn lên bảng.
Những học sinh lớp khác đã được tan học, thấy lớp 7A1 chưa về, liền tò mò ngó vào xem. Tận mắt chứng kiến Chi giải bài chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
“Bạn làm đúng rồi, các anh các chị hiểu tôi đã chữa gì chưa? Về nhà làm hết bài tập trang 74, 75, 76. Nhớ học thuộc công thức, tiết sau tôi kiểm tra. Còn nữa, về nhớ làm đề.”
Không ai là vui khi phải làm bài tập về nhà cả, mặt ai cũng than thở khó chịu, mệt mỏi mở sách đánh dấu những gì cần làm.
Sau khi ghi chú xong, mọi ngước mắt nhìn thầy, như thể đang chờ đợi thầy nói gì đó.
Thầy nhíu mày, bất lực tuyên bố: “Tan học, nhớ làm bài.”
Chỉ cần nghe thấy hai chữ “tan học”, mọi người sẽ không quan tâm tới vế đằng sau, nhanh chóng thu cất đồ đạc vào trong balo, nhanh chân nhanh tay phi ra khỏi lớp học.
Họ không thèm để ý đến Chi – người đã cứu họ khỏi bài toán.
Thầy Lâm cũng đã ra khỏi lớp.
Chưa đầy hai phút, lớp học đã trở nên vắng tanh.
Duy nhất chỉ còn ba bạn nữ.
Hôm nay là phiên họ trực nhật, Dung bắt đầu chia việc. “Tao sẽ quét sàn, Như lau bàn học nhé, còn Chi…” Dung nhìn sang Chi, vẫn thấy cô đang ngồi im trên ghế. “Mày lau bảng với đổ rác nhé Chi.”
Chi nhìn Dung, gật đầu.
Dung sắn tay áo lên, tung tăng đi lấy chổi quét nhà. Như cầm hai cái khăn lau bảng đi ra nhà vệ sinh giặt, trước khi đi còn ngoái mặt lại nói với Chi: “Ê Chi, tao giặt khăn cho.”
Chi lại nhìn Như, cũng gật đầu. Sau đó cúi mặt viết trên nháp, thứ cô viết là đề cương cuốn tiểu thuyết mà cô đang viết.
Cô là một tác giả mạng rất được yêu thích. Nhưng ngoài cô và bạn thân của cô ra thì không ai biết điều này cả.
Cô bạn thân đó thành tích không được tốt lắm, học Suối Khoáng chứ không phải Chu Văn An cùng cô.
Trong lớp, Chi không chơi thân với ai, lúc nào cũng lủi thủi một mình. Cô trong mắt các bạn là một học sinh xuất sắc đúng nghĩa, vừa u ám vừa trầm tính ít nói, lạnh lùng kiêu ngạo.
Đồng hành với lớp gần hai năm trời nhưng chưa ai thấy cô cười cả. Thứ nhất, cô đúng là không cười. Thứ hai, cô đeo khẩu trang.
Đúng vậy, cô đeo khẩu trang. Không biết từ bao giờ, cô đã có tự ti về ngoại hình.
Mấy bạn trong lớp cũng tò mò về dung mạo của cô, nhưng lại cảm thấy nhìn chằm chằm thì thô lỗ quá nên quyết định phớt lờ.
Ba phút sau, hai cô bạn kia quay lại. Như đưa cho cô một chiếc khăn, xuống cuối lớp lau từng cái bàn một, Chi cũng đứng dậy lau bảng.
“Sao hôm nay mày chăm vậy Dung?”
Như hỏi, Dung ngơ ngác: “Chăm gì cơ?”
“Sao hôm nay nhận “việc to” thế?”
“À…” Dung kéo dài âm, như ngộ ra điều gì đó. Sau đó ngán ngẩm bảo: “Thì mày biết đấy, dạo này tao lơ đãng học không tốt lắm. Lớp có 43 đứa thì tao đứng tận 38, về bố không đấm cho mới lạ, tính kéo dài thời gian muộn muộn mới về cơ.”
“Haha, đáng đời lắm. Mà ai đứng cuối nhở? Hình như là Dương thì phải?” Như nói.
Dung quên khuấy chuyện của mình, bà tám với Như. “Nhắc mới nhớ, đúng là Dương ấy. Cậu ta không áp lực bố mẹ như tao à, sao kỳ nào cũng đứng bét hết vậy?”
“Tao thấy hồi tiểu học cậu ta học giỏi lắm, thi thành phố rồi tỉnh rồi toàn mang giải về, không phải nhì thì cũng nhất.”
“Thật luôn?”
“Ừ, tao học cùng trường với cậu ta nên biết. Nhưng lên cấp 2 thì cậu ta bắt đầu lêu lổng, buông thả bản thân, trốn học các thứ.”
“Một tháng ít nhất cũng phải nghỉ mười ngày, mà cũng hiếm khi thấy cậu ta có mặt đủ năm tiết. Thi thố cũng không thấy cậu ta có mặt. Hôm nay cũng vắng, mấy bọn chơi chung với cậu ta cũng không đi học, chắc là lại rủ nhau đá bóng đá béo đây mà.”
“Nhưng mà giáo viên cũng có làm gì được đâu, mắt nhắm mắt mở cho qua đấy thôi.”
“Học tập đứng bét nhưng nhan sắc đứng nhất nhở? Không biết có thật là học ngu không nhưng phải công nhận là đẹp trai thật.”
“Tao còn mê nữa là!”
“Tem tém lại Như ơi.”
Hai người không nói to cũng không nhỏ, đủ để Chi trên bục lau bảng nghe thấy. Nhớ đến Dương, ấn tượng của cậu đối với cô không quá sâu sắc, cô thấy cậu tuy được cái mặt nhưng học khá tệ. Cậu vào được A1 cũng chỉ vì Tiểu học đủ điểm, nhưng dần dà cậu ta càng lúc càng bất cần, đã một tuần cô không nhìn thấy mặt cậu ta.
Chi không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện này, nghĩ bụng nhanh chóng hoàn thành việc rồi về viết chương truyện tiếp theo, cô đang phân vân không biết cho nam phụ da trắng hay da đen.
Cái bảng này tương đối lớn, Chi cao hơn một mét sáu nhưng vẫn phải kiễng chân vươn tay thì mới với lên mép trên cùng của bảng.
Lau hết cái bảng cũng là hết năm phút cuộc đời.
Chẳng biết từ lúc nào, Dung và Như đã nói sang chuyện về Chi.
Dung cười ha hả: “Thật ấy! Tao mà bằng một nửa Chi thì tốt.”
“Thôi đi! Bằng một nửa Chi nhưng chắc gì mày đã chăm học.”
“Mịa mầy, mỏ hỗn thì đừng lói.”
“Mày quét xong chưa? Mày kéo thời gian mà cũng hại tao chưa xong đây này.”
“Thì ở lại với tao thì có làm sao?”
“Shit nhé.”
Chi không quan tâm, cô lặng lẽ cầm khăn đi giặt. Sau khi quay trở lại lớp, cô cầm thùng rác ở cuối lớp ra ngoài đổ.
Đổ rác xong, Chi vừa đi vừa đi vừa nghĩ quẩn quanh. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến bố cục truyện, đề tài câu chuyện tiếp theo.
Đang chìm trong biển suy nghĩ mênh mông trong thế giới riêng của mình, Chi vô tình chắn đường của một nam sinh.
Chi có thói quen cúi mặt khi đi, nên bây giờ đập vào mắt cô chính là đôi giày thể thao được thiết kế kiểu dáng buộc dây sneaker cực ngầu, phong cách hiện đại, màu sắc khỏe khoắn.Với chất da PU cao cấp phối lưới chuyên dụng tạo cảm giác thoải mái trong suốt quá trình vận động, mang lại một phong cách thật thời thượng mỗi khi xuống phố. Thiết kế tinh tế cùng đường may tỉ mỉ, chắc chắn, thích hợp trong các hoạt động thể thao, dạo chơi, picnic. Đế giày dính một chút cọng cỏ và ít đất khô.
Chi giật mình, cô cứ nhìn chăm chăm vào giày của người ta rồi đánh giá như vậy liệu có gọi là vô duyên không? Cô chầm chậm ngửa mặt, vừa hay chạm phải ánh mắt của Dương.
Dương có khuôn mặt lãng tử, phóng khoáng đẹp trai. Đường nét hài hòa, mang một vẻ đẹp ngỗ ngược tự do. Tuy vậy, sự non nớt đã lộ ra trên khuôn mặt cậu, đính chính với người nhìn rằng cậu là một thiếu niên đang lớn. Mũi cao, lông mi dài, đôi mắt đào hoa, trông có chút yêu nghiệt, giống như nam chính từ trong tiểu thuyết bước ra.
Đằng sau cậu là một tốp người nhí nhéo không ngừng.
Gần đây có một bãi sân, có lẽ họ từ bên đó đá bóng sang đây rửa mặt. Mặt cậu dính vài giọt nước chưa khô, tóc bịn rịn mồ hôi.
Dương rất cao, so với chiều cao của một học sinh lớp 7 thì cậu vượt trội hơn hẳn. Hai người đứng rất gần, Chi chỉ cao tới cằm cậu ta.
Chi mím môi, bước sang trái nhường đường. Trùng hợp thế nào, Dương cũng bước sang trái. Chi lần nữa bước sang phải, cậu cũng bước sang phải.
Dằng co một lúc, Dương quyết định đứng im để cho cô bước sang đi qua. Đi được vài bước, cô loáng thoáng nghe được giọng nói cáu kỉnh của Dương: “Mẹ kiếp! Con điên cản đường.”