Chương 38: Vấn tội
– Chúng ta nên rời khỏi!
– Vậy còn tiểu Vũ, nàng trở lại không gặp được chúng ta thì sao?
– Ta quản không được nhiều! Giờ không đi, sợ là lát nữa không cách nào đi được..
– Nhưng..
Phan Ngọc một bên nhìn Dạ Hiên cùng đại ca Thiên Trú tranh cãi, y bất giác lên tiếng:
– Đệ đồng ý với Dạ Hiên công tử, phải lập tức đi!
Hoa Kim Tiên và Hoài Nam nhìn nhau, từ hai người xa lạ, bất tri bất giác gặp nhau, đến giờ mà vẫn chưa rời khỏi, còn xem ý kiến của nhau, thật là giật mình. Hoa Kim Tiên thì không nói, nàng là vì Mộc Tranh nên ở đây, còn Hoài Nam, hắn vốn dĩ là đệ tử chính phái, trừ yêu diệt ma, nay lại ở chốn toàn yêu thú, nhưng một chút cũng không muốn bắt ai, hắn, có lẽ là vì Phan Ngọc công tử, tam đệ của hắn.
Mọi người nhìn nhau, không ý kiến gì, vội vã cuốn gói mở tung cửa viện nhanh chóng đi khỏi. Bước chân Thiên Trú đại ca vừa bước ra cửa, kình phong nồng đượm khí thế muốn thần phục đối phương thổi bùng vạt áo hơi nhàu nát của đại hán. Hắn vung đao cản lại nhưng không cách nào chống trả, cơ thể bị đẩy lui vài bước, hắn loạn choạn chống đao xuống đất, Phan Ngọc vội đỡ lấy, xuất kích chưởng phong màu lục chống lại. Đáng tiếc không có tác dụng với chưởng lực khủng bố của đối phương.
– Sớm thế đã muốn chạy rồi sao? Người đâu bắt hết bọn chúng lại cho ta!
Từ bên ngoài, giọng nói đầy giận dữ của Lục Quan Hành Pháp điện vang lên, uy lực không nhỏ, chọc thủng màng nhĩ của đám người nhân giới nhỏ bé, người của Hành Pháp điện mặc trên người giáp bạc lập tức bao vây lấy bọn Mộc Tranh, mũi thương sắt nhọn liền chĩa về hướng bọn họ, ý chí xem bọn họ là kẻ địch bao trùm trong tròng mắt đủ loại màu sắc.
– Không được!
Phất Nương cùng Lục Nha xuất hiện ngay phía sau, chạy lại, đẩy đám người của Hành Pháp điện ra, tiến đến cho Mộc Tranh ánh nhìn yên tâm, xoay người đứng chắn trước bọn họ. Mộc Tranh mỉm cười, còn tưởng hai người trở về chỗ của mình, nào ngờ lại tới đây. Phất Nương mang hơi thở sát phạt lạnh lùng ngăn cản:
– Lục Quan, ông đang làm gì vậy? Tại sao lại bắt họ?
– Hừm, còn là vì sao nữa, Nghiêu Phong bình thường đôn hậu chất phát, nay biến thành bộ dạng yêu quái kinh tởm, còn không phải trò quỷ của đám người nhân giới xảo quyệt. Phất Nương, ngươi còn bao che cho bọn chúng, đừng trách ta không nể tình.
– Hừ, không nể tình thì sao? Ngay cả ta, ông cũng bắt nhốt? Người Thiên Sát Điện ta đưa về, còn chưa đến lượt ông ra tay. Mộc Tranh cô nương và bằng hữu của nàng là ân nhân của bọn ta, nếu như có ý đồ xấu, ngay từ đầu nàng đã không cứu ta và Lục Nha, chỉ cần bắt bọn ta, đoạt lại Ngọc hồn của nương Lục Nha là được.
Lục Quan nhướn mày, không thèm nhiều lời, đanh giọng hạ lệnh:
– Bắt luôn hai nha đầu này. Giải hết về cung Ngọc Ly. Hừm, ta là phụng lệnh của Nhạc Hồ nương nương, các ngươi còn ngoan cố làm gì.
Phất Nương và Lục Nha không tin nổi, quay đầu nhìn nhau, thấy được hồ nghi trong ánh mắt đối phương. Phất Nương vội nhìn Mộc Tranh, muốn hỏi xem ý nàng thế nào. Mộc Tranh hai tay vắt ra sau lưng, miệng hơi hừ hừ cười, thong thả thong thả xua tay:
– Đi đi đi.. Đến Thanh Khâu lâu như vậy, nha đầu ta còn chưa đến cung Ngọc Ly bái phỏng nương nương. Đi thôi nào!
Thế là cả đám cùng bị giải tới cung Ngọc Ly, à không là kéo nhau tới thăm viếng, bị bắt, nào có khó nghe như vậy. Bọn họ đây có tính gọi là tùy cơ ứng biến không nhỉ, Mộc Tranh âm thầm cười trong bụng, đời này của nàng, đúng là gặp không ít chuyện. Cho dù cả đám cùng nhau xông lên, gồm cả Phất Nương và Lục Nha, miễn cưỡng cũng có thể chạy thoát, nhưng nếu Nhạc Hồ Nương nương hạ cố đối phó, chưa kể đám trưởng lão của bọn họ xuất thủ, e là vẫn bị bắt trở lại, cả Phất Nương và Lục Nha đều khả năng cao bị trách phạt, Mộc Tranh hoàn toàn không muốn điều này xảy ra, cho nên làm người mà, biết co biết dãn đúng lúc đúng nơi, từ từ đều có cách giải quyết thôi.
Hơn nữa, nàng vừa đi vừa nhớ lại tình trạng của Hắc hồ kia. Tám phần là bị yêu khí thâm nhập, nhưng loại pháp thuật nào giúp tăng cường cấp bậc loạn tùng phèo như vậy, từ bốn đuôi lên chín đuôi, còn tổn thương thần trí, địch ta không phân, thật là kì lạ. Còn chưa kể bao nhiêu thứ từ từ hiện lại trong đầu nàng, mãng xà khổng lồ trong Tung Lâm sơn mạch, quái thú kinh tởm trấn Lăng Cách, yêu khí xâm nhập Thanh Khâu, nhất nhất đều cho thấy, dường như có thế lực tà ác nào đó đang xâm nhập nhân giới bọn họ, Mộc Tranh chớp chớp mắt dõi theo hướng đi của mọi người, không khỏi hừ lạnh trong lòng, đúng là không bớt chuyện mà.
Đương nhiên một nha đầu mất hết nguyên lực như nàng cũng không giúp đỡ gì được, nhưng, nàng không khỏi suy tư, mặc dù cơ thể như vậy, nhưng kiến thức đan dược, y học cả một bụng, gặp bệnh nhân, nhịn không được muốn nhìn thử một chút. Cứ cho là nàng tò mò đi. Mộc Tranh bất tri bất giác nghĩ ngợi, ung dung chậm chạp vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện cùng mọi người, Phất Nương lại mỉm cười vô cùng phối hợp, hết giới thiệu đông, lại giới thiệu tây, nào là động đá ngàn năm, nào là hồ nước sâu không thấy đáy, nào là núi non trùng điệp, cảnh này đến cảnh khác, đều là bức tranh thủy mặc đầy hấp dẫn, khiến đám người Hành pháp điện, muốn thúc giục cũng không dám, hồ ly giảo hoạt Phất Nương nào biết sợ hãi là gì, còn không cho bọn hắn sắc mặt, Lục Quan cũng hơi e ngại người của Thiên Sát điện, dù gì Nhạc Hồ nương nương cũng xuất thân từ đó, ngay cả đệ đệ duy nhất Ảnh Quân cũng là chấp chưởng hiện tại của Thiên Sát điện. Nghĩ đến tầng quan hệ này, bọn hắn cũng không dám manh động.
Lục Quan hừ lạnh trong lòng, nói từ kẽ răng:
– Nhanh đi!
Mộc Tranh thấy Lục Quan này nhịn không nỗi nữa rồi, cũng không muốn trêu đùa thêm, thứ cần biết nàng cũng biết rồi, bước chân vô thức nhanh hơn nhiều, một lúc cả đám đã đến trước cung Ngọc Ly. Tường vây bằng đá lưu ly màu hổ phách, diện tích rộng lớn hơn cả một tứ hợp viện, lối vào chỉ có một, được dẫn lên từ năm mươi mốt bậc thang, dưới ánh mặt trời chói chang, cung điện như một khối pha lê khổng lồ sừng sững giữa trời, Mộc Tranh ngơ ngác tặc lưỡi, cái này cũng thật quá khoa trương rồi đi.
Nhạc Hồ Nương nương một thân y phục đỏ rực màu hổ phách, trang dung vẫn còn nguyên từ lúc Hoa Nguyệt thường nhật kết thúc, ngài cùng ba nguyên lão đang họp bàn trên bục cao dành cho chủ vị chấp chưởng. Thấy đám người Mộc Tranh tiến vào, ai nấy đều ngưng lại, nghiêm nghị nhìn xuống, cả người còn phóng ra uy áp của cấp bậc xưng vương. Tuy không làm đối phương hộc máu đến chết, nhưng cũng làm hạ thấp nhuệ khí, khiến nhân giới bọn họ ai nấy mồ hôi chảy ròng ròng, mặt mày hơi nhợt nhạt hẳn, Dạ Hiên ghé vào một bên, cà lất dựa hẳn vào cột lưu ly, dường như uy áp kia không ăn nhằm gì với chàng.
Bên này, Mộc Tranh tặc lưỡi, hơi thở khó khăn, suýt nữa gục xuống, may mắn Nhạc Hồ nương nương phất tay hóa giải, hơi nhẹ liếc mắt lão nhân bên cạnh, râu tóc bạc phơ, mặt mày nghiêm nghị, tay áo rộng thùng thình, khoanh tay chằm chằm nhìn thẳng bọn người bên dưới, hoàn toàn không cho sắc mặt. Nhận thấy Nhạc Hồ nương nương ngăn lão, lão hơi nhìn lại, cảm nhận ý trách cứ, lão bèn hừ lạnh nép sang bên.
Hai vị lão nhân còn lại, thờ ơ không tham gia, tìm đến vị trí quen thuộc của mình mà ngồi xuống, chờ đợi Nhạc Hồ nương nương ra tay. Mộc Tranh mỉm cười lấy lòng, xem ra đám hồ ly này cũng chẳng ưa gì nhau đi.
Tích tắt, đồng hồ cát khổng lồ bằng lưu ly được treo trên trần nhà ngay giữa đại phòng, làm nhiệm vụ của nó, chầm chậm chảy cát xuống, xung quanh tỏa ra mùi hương dịu dàng mà ngọt lịm, vầng hào quáng màu hồng đậm phảng phát xung quanh, thời gian cứ thế trôi đi, không khí tràn ngập gượng gạo, bởi ai cũng không nói gì.
Nhận thấy bầu không khí kì dị, Lục Quan đứng một bên quả thật nhịn không nỗi, chấp tay, hơi cúi người cáo trạng:
– Nhạc Hồ nương nương, các vị nguyên lão, bằng hữu Nhân giới của Phất Nương Thiên Sát điện thân thế bí ẩn, hành tung kì lạ, thường xuyên đi khắp Thanh Khâu thăm dò, ngay trước ngày diễn ra Hoa Nguyệt thường nhật, có hồ nhân trong tộc thấy được nữ tử tên Mộc Tranh lén xuất hiện ngay Nguyệt môn, thuộc hạ cảm thấy vụ việc Nghiêu Phong hóa Hắc hồ là do nàng mưu hại.
Tất cả mọi người không hẹn cùng nhìn về phía Lục Quan, cái này cũng thật khiên cưỡng. Thân thế không bí ẩn mới là lạ, Thanh Khâu tách biệt với thế giới bên ngoài, làm sao biết được nhân giới đã chia ra các nơi thế nào, làm sao phân biệt môn phái nào, gia tộc nào, còn hành tung, đương nhiên bọn họ hay đi chỗ này chỗ nọ, chẳng lẽ ngồi không ở viện tử chờ đến ngày Mộc Tranh tắt thở sao, còn nàng xuất hiện gần chỗ tổ chức lễ hội, đương nhiên là muốn vận thử y phục mới, lượn qua lại xem chỗ nào quan sát tốt, người ham vui như nàng, đương nhiên phải thăm dò rồi. Mấy cái này làm sao chứng minh được nàng hại hồ ly kia chứ.
Phất Nương định phân trần thì Phan Ngọc bước lên một bước, chắp tay, khom lưng, cẩn trọng lên tiếng:
– Nhạc Hồ nương nương, ngài cũng biết bệnh tình của tiểu muội Mộc Tranh nguy kịch thế nào, đám tiểu bối chúng ta đương nhiên không thể ngồi một chỗ chờ đợi được, ít nhất phải cố gắng tìm kiếm chút biện pháp. Nhưng đương nhiên chúng ta sẽ không gây phiền phức cho các vị. Chúng ta là những người tu chân, xem yêu tà là kẻ thù, sao có thể tiếp tay cho kẻ thủ ác. Pháp quan cái gì cũng chưa điều tra cớ sao ngậm máu phun người.
– Phải nương nương. Mộc Tranh và Phan Ngọc công tử mặc dù lúc trước có hiểu nhầm nhưng các nàng cũng từng cứu thuộc hạ và Lục Nha, các nàng làm người ngay thẳng, thuộc hạ tin tưởng chuyện của Nghiêu Phong sẽ không phải do các nàng làm. Nương nương, thỉnh suy xét.
Dứt lời, Phất Nương và Lục Nha đã quỳ một chân xuống, khẩn thiết cần xin. Chưa chờ Nhạc Hồ nương nương hỏi đến, Lục Quan đã hừ lạnh phân bua:
– Hừm, nhân giới xưa nay âm hiểm xảo trá, từ thuở khai thiên lập địa, Hồ tộc đã chịu thiệt trong tay bọn họ bao nhiêu lần, các ngươi không còn nhớ sao? Hơn nữa, Tiểu nữ tử họ Mộc còn là một Luyện dược sư, ai biết hồ lô của ả chứa cái gì, Nghiêu Phong đã bị hạ độc lúc nào.
– Pháp quan, chuyện nào ra chuyện đó, ta không phủ nhận sự hy sinh của các bậc tiền bối. Bản thân ta nhiều năm ở ẩn giữa Nhân giới, trải đủ mọi âm hiểm, mùi vị tàn nhẫn xấu xa, ta nếm còn ít sao. Nhưng mọi người nên rõ một đạo lý, người có người xấu người tốt, yêu cũng vậy, thần cũng vậy, thiện ác không nằm ở giống loài, mà nằm ở nhân tâm. Ta nghĩ ta đủ bản lĩnh phân biệt được đâu là tốt, đâu là xấu, nếu thực sự Mộc Tranh có khả năng hãm hại, luyện độc dược lợi hại kia thì nàng đã tự mình chữa trị từ lâu rồi. Nương nương, ngài biết tình hình nàng nguy kịch thế nào.
Phất Nương cắt ngang Lục Quan, hùng hồn giãi bày, cuối cùng không quên ngước nhìn Nhạc Hồ nương nương xin một tia đồng tình từ người. Nhạc Hồ nương nương nhẹ nhìn toàn bộ những người có mặt lúc này, đám nguyên lão từ nãy đến giờ cũng chỉ ra oai phủ đầu, không thèm đếm xỉa, từ lâu chuyện trong tộc đã không muốn can dự, chỉ cần đừng đụng chạm lợi ích và tính mạng thì chuyện gì cũng dễ nói. Lục Quan hành pháp thì xưa nay ngứa mắt Thiên Sát điện, còn căm ghét Nhân giới thấu tận xương tủy, Phất Nương, Lục Nha thì như con cháu trong nhà, là nàng coi chúng từ nhỏ đến lớn, nàng khẽ thở dài trong lòng.
Còn cả loài người này, tên gọi Mộc Tranh, chứa đựng nguồn sức mạnh cổ xưa bí ẩn nào đó, ít nhiều nàng cũng đoán được, nếu nàng nghe theo Lục Quan, diệt trừ bọn họ, liệu Thanh Khâu có an tĩnh. Còn nữa, e là Nghiêu Phong hóa Hắc Hồ nào có đơn giản, đâu phải đan dược nào cũng làm được chuyện đó, chỉ có tà khí lợi hại mới biến đổi hồ ly một cách khiên cưỡng như vậy.
Nhạc Hồ nương nương âm trầm trên đài cao, một lời cũng chưa nói, bên dưới người này nói, người kia nói, tranh luận hơn thua không dừng lại, càng ngày càng to tiếng, đại hán Hồng Thiên Trú nhịn hết nỗi, vung đao toan đánh cho Lục Quan phải im miệng, bởi sự vu khống gàn rỡ không thể chấp nhận được. Phất Nương nhạy bén vội đỡ lấy một đao kia, ánh nhìn trách cứ dán chặt vào gương mặt tràn đầy tức giận của hắn, trách hắn nông nỗi, hôm nay ai động tay trước chính là bất lợi vô cùng, Lục Quan một sợi tóc cũng không thể đụng. Y có bề gì thì chính là sự sỉ nhục đối với tộc Hồ ly, ba vị nguyên lão sẽ không để yên nữa.
Nhạc Hồ để vào trong mắt, vội phất tay, một luồn khí màu hồng phấn xinh đẹp nhưng tràn đầy uy lực tách hai bên ra. Mọi người vội nhìn về phía ngài, Phất Nương thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nương nương cũng đã ra tay. Nhạc Hồ nương nương cất giọng:
– Dẫn lên!