Chương 14: Biểu muội
Trên đường, chiếc taxi màu đen đang rẽ vào cổng, dừng tại cổng an ninh của khu chung cư.
Một thiếu nữ khoảng 20 tuổi bước ra khỏi taxi, tay xách một chiếc túi thời trang, trông có vẻ đắt đỏ. Tài xế taxi mang vali xuống cho cô gái rồi chào tạm biệt.
Cô gái trẻ cao ráo, thân hình mảnh mai, tay kéo theo chiếc vali màu đỏ rực rỡ. Bộ váy liền thân cô đang mặc là xu hướng mới nhất trên mạng, tạo nên dáng vẻ quý phái khi cô kết hợp với chiếc nón vành thời thượng. Đôi mắt trong veo, to tròn, hàng mi dài, hai má ửng hồng, cách trang điểm tuy có chút quê mùa nhưng ngũ quan vẫn lộ ra vài phần kiều diễm, xinh đẹp.
“Chắc tỷ ấy quên mình rồi.” Cô tự nói thầm, tiếp tục bấm số: “Trời nắng như đổ lửa, sao tỷ ấy lại không nghe máy nhỉ?”
Bảo vệ gần đó dừng chân, nhíu mày suy nghĩ: “Cô này tự xưng là người nhà của Cố Từ Hàm? Nhưng sao tên cô ấy lại không nằm trong danh sách khách đã đăng ký?”
Anh chậm rãi bước tới: “Xin lỗi cô, cô có thể gọi cho Cố Từ Hàm và nhờ cô ấy xác nhận lại giúp tôi được không?”
Thiếu nữ nhìn lên, mặt có chút tức giận. Cô lắc lắc đầu, dường như đang cảm thấy bất lực trước tình hình.
Cô gắng gượng chịu cái nắng chói lọi, liên tục gọi điện cho người chị họ, mong rằng sẽ nhận được cuộc gọi hoặc tin nhắn xác nhận từ Cố Từ Hàm.
Chu Tiểu Phấn giận dữ: “Biểu tỷ! Sao tỷ bắt máy chậm thế? Muội đứng ngoài này chết nóng mất!”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Cố Từ Hàm: “Muội đến sớm hơn hẹn mà. Ai bảo muội không thông báo trước?”
Chu Tiểu Phấn là em họ của Cố Từ Hàm, lặn lội từ Hắc Long Giang xa xôi lên tận Bắc Kinh. Hẹn tuần sau mới tới, nhưng nay cô đã xuất hiện trước cổng chung cư.
Chu Tiểu Phấn hơi ngạc nhiên với phản ứng của chị họ: “Nhưng muội nghĩ tỷ luôn sẵn sằng đón tiếp muội.”
Chu Tiểu Phấn lên Bắc Kinh với mục đích thử vai nữ chính cho một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết mà cô yêu thích, chỉ ở lại vài hôm, nếu được nhận vai, cô sẽ ở lại lâu hơn để ghi hình.
Lý Nhã Tịnh, mẹ của Phấn Phấn và cũng là dì ruột của Cố Từ Hàm đã nhờ vả cho con gái ở nhờ tại Bắc Kinh để tiết kiệm chi phí, và vì muốn có người chông trừng cô. Dù Cố Từ Hàm ban đầu không đồng ý, nhưng sau khi dì năn nỉ mẹ cô mở lời, cô đành miễn cưỡng chấp nhận.
Cố Từ Hàm nhíu mày: “Thế thì muội nghĩ sai rồi. Tỷ ở đây cũng có cuộc sống và công việc riêng. Không phải lúc nào cũng rảnh rỗi đón tiếp muội.”
Chu Tiểu Phấn nổi nóng: “Lẽ nào tỷ quên mất muội đã lặn lội từ quê lên đây? Không phải chỉ để chờ tỷ bắt máy chậm như rùa à? Thái độ của tỷ quả thật!”
Cố Từ Hàm nâng giọng: “Chưa kể đến việc muội đến sớm, mà giờ còn thái độ với tỷ nữa à?”
Nói chuyện với cô em họ không biết điều này, Cố Từ Hàm không cần phải quá khách sáo.
Chu Tiểu Phấn chua chát: “Nếu tỷ cảm thấy phiền vì muội, thì để muội rời đi. Muội đến đây cũng vì mẹ muội bắt đến ở với tỷ, chứ không phải để đứng ngoài cổng như kẻ không mời mà tới..”
Cố Từ Hàm cắt ngang, giọng đầy chắc chắn: “Muội muốn rời đi? Được, tỷ sẽ báo với dì một tiếng.”
Chu Tiểu Phấn nghiến răng, giọng đầy cứng đầu: “Tỷ nghĩ rằng chỉ cần nói vài câu hù dọa là có thể làm muội sợ à? Muội đến đây không phải để xin lỗi hay xin ơn gì từ tỷ. Muội chỉ muốn nhắc tỷ, mọi người trong gia đình này đều có trách nhiệm với nhau. Lúc tỷ mất tích cả tháng trời, cả nhà muội đã chạy đôn chạy đáo đi kiếm khắp nơi. Bố mẹ tỷ nhập viện, mọi người thay phiên chăm sóc. Giờ tỷ lại nói như thế với muội?”
Cố Từ Hàm nhấm môi và nói rõ: “Tỷ biết và luôn biết ơn những gì gia đình muội đã làm cho tỷ. Nhưng, biết ơn không có nghĩa là tỷ phải tuân theo mọi ý muốn của muội. Sử dụng lòng biết ơn như một công cụ áp đặt không phải là cách tôn trọng mối quan hệ tỷ muội chúng ta.”
Chu Tiểu Phấn cười khẩy, giọng đầy châm chọc: “Có biểu tỷ làm luật sư có khác, cứ mở miệng ra là văn chương dạy đời. Muội đến đây vì ý muốn của mẹ, chứ không phải để nghe triết lý. Nếu tỷ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, chỉ cần nói một câu thôi, đừng dài dòng lê thê.”
Cố Từ Hàm lạnh lùng nói: “Muội có thể tìm nơi khác để ở. Tỷ còn bận nhiều việc khác.”
Chu Tiểu Phấn nắm chặt chiếc điện thoại, giận dữ: “Cái gì? Làm sao tỷ có thể?”
Trong tay cô, chiếc điện thoại reo lên những tiết tấu báo hiệu đã bị cúp máy. Cô nhấn mạnh vào nút gọi lại, nhưng Cố Từ Hàm không nhấc máy.
Bảo vệ chứng kiến hai người tranh luận từ nãy tới giờ, không biết Cố Từ Hàm đã nói gì mà khiến Chu Tiểu Phấn phùng mang trợn mắt, quơ tay dậm chân, tức tối la hét.
Khoảng hai mươi phút sau, Cố Từ Hàm thấy dì gọi đến, đầu giây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ hiền từ: “Tiểu Hàm, dì thay mặt Tiểu Phấn xin lỗi con. Dì biết là con đã gặp phiền phức với con bé.”
Cố Từ Hàm cảm thấy ngao ngán vì Chu Tiểu Phấn lại gọi điện mách lẻo với mẹ: “Dì, chuyện này không phải lỗi của dì.”
Lý Nhã Tịnh giọng đầy cầu xin: “Tiểu Phấn lên Bắc Kinh này, ngoài con ra, con bé không quen biết ai. Lúc trước, dì cũng nghĩ Tiểu Phấn có thể tự lập, nhưng dì sợ một mình ở thành phố lớn này, con bé sẽ gặp nhiều rắc rối. Cầu xin con, Tiểu Hàm, cho Tiểu Phấn một cơ hội.”
Cố Từ Hàm thở dài: “Dì cũng biết muội ấy không phải người chịu lắng nghe.”
Lý Nhã Tịnh nhanh chóng giải thích với giọng đầy âu yếm: “Tiểu Hàm, dì biết Tiểu Phấn có lúc hơi ngang bướng. Nhưng ở nhà, dù là chuyện gì, con bé cũng luôn nhắc đến con. Dù Tiểu Phấn không bao giờ thừa nhận, nhưng con bé luôn ngưỡng mộ và yêu quý con. Dì khó sinh nên đã cưng chiều nó từ nhỏ, tất cả là lỗi của dì. Dì cầu xin con, cho Tiểu Phấn một cơ hội. Con cứ việc dạy dỗ con bé, đánh nó cũng được. Chỉ cần con trông trừng nó giúp dì, dì đã ngàn lần biết ơn con.”
Giọng nói Lý Nhã Tịnh chất chứa xúc động, làm cho Cố Từ Hàm không biết nên nói gì. Trong lòng cô, một mặt muốn tự do tự tại, không vướng bận tay chân, một mặt muốn giúp Lý Nhã Tịnh. Dù sao từ nhỏ tới lớn dì ấy luôn đối xử tốt với cô, thậm chí còn có ơn với gia đình cô rất nhiều. Lý Nhã Tịnh quả thật biến cách cầu xin, khiến cô dù cảm thấy lời nói giả trân, đầy nịnh nọt, nhưng cũng khó lòng từ chối, dù gì cũng là người trong nhà.
Cố Từ Hàm đáp: “Thôi được rồi, con sẽ trông chừng Phấn Phấn. Nhưng nếu con bé còn không hiểu chuyện, con sẽ không nhẹ tay với nó.”
Với mức lương của Cố Từ Hàm, việc thuê một căn hộ riêng cho Chu Tiểu Phấn chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng nếu dì cô đã nói có thể tùy ý dạy dỗ, cô muốn biểu muội ở cùng mình ít hôm, để Phấn Phấn nếm mùi đời khi không có cha mẹ bên cạnh.
Lý Nhã Tịnh mặc dù không thích cách trả lời của Cố Từ Hàm, dù gì Phấn Phấn cũng là con gái cưng của bà. Từ nhỏ đến lớn đều được cha mẹ cưng như trứng mỏng. Cha mẹ còn chưa đánh huống chi Cố Từ Hàm lại dùng lời lẽ đe dọa. Nhưng bà cũng không còn cách nào khác, thà để Cố Từ Hàm trừng chị còn hơn để Phấn Phấn ra ngoài gặp nguy hiểm, sợ con gái mất tích giống Cố Từ Hàm hai năm trước.
Sau khi về đến nhà, Cố Từ Hàm hướng dẫn Phấn Phấn sắp xếp hành lý vào ngăn tủ. Chu Tiểu Phấn vẫn còn tức giận, tuy nhiên mẹ cô đã nói sẽ không cho một đồng nào để ra riêng, buộc cô phải nhẫn nhịn và ngoan ngoãn nghe lời Cố Từ Hàm.
Sau khi sắp xếp hành lý, Cố Từ Hàm đi tắm trước.
Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ. Cố Từ Hàm không muốn chia sẻ giường với Phấn Phấn nên xếp lại sofa thành chiếc giường mini. Đồ trang điểm và vật dụng cá nhân của Phấn Phấn, tạm thời sẽ để trên bàn đọc sách của Cố Từ Hàm cho tới khi cô kiếm được bàn mới và gương treo tường cho phòng khách.
Chu Tiểu Phấn đứng trước Cố Từ Hàm, ánh mắt tỏ ra đáng thương: “Biểu tỷ, xin lỗi tỷ chuyện buổi chiều. Muội muốn ngủ chung với tỷ. Nếu tỷ ngại thì cứ sắp xếp lại phòng làm việc để muội có chỗ ngủ, được không?”
Cố Từ Hàm nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Phấn, giọng điệu đầy quyết đoán: “Phấn Phấn, khi ở nhà người khác, muội không thể tùy tiện yêu cầu mọi thứ theo ý mình. Tỷ chưa từng thấy ai trơ trẽn như muội.”
Chu Tiểu Phấn bất ngờ, cảm giác như mình vừa bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt: “Nhưng tỷ, muội chỉ..”
Cố Từ Hàm giơ tay, giữ cho không gian giữa hai người trở nên lặng lẽ: “Đủ rồi, không có ‘nhưng’ nào ở đây.”
Chu Tiểu Phấn đứng đó, mắt đỏ hoe, cảm giác như bão táp đang nổi trong lòng: “Tỷ thật vô ơn.”
Nếu biết sớm Cố Từ Hàm vô ơn bội nghĩa, ỷ bản thân có chút bằng cấp thích dạy đời, cô đã ngăn cản cha mẹ chạy đôn đáo tìm kiếm tung tích Cố Từ Hàm, cả nhà ba người còn thay phiên chăm sóc cho cha mẹ Cố Từ Hàm. Ở nhờ còn phải ngủ sofa, nghe bảo làm luật sư lương cao mà không có nổi tiền mua căn hộ hai phòng.
Cố Từ Hàm nghiêm khắc đáp lại: “Muội ngưng trò dựa dẫm vào người khác đi, ở nhà tỷ mà còn đòi hỏi mọi thứ theo ý mình.”
Chu Tiểu Phấn giật mình, nhìn Cố Từ Hàm một cách không tin: “Tỷ không phải cha mẹ muội, đừng lên giọng dạy đời.”
Cố Từ Hàm lạnh lùng nói: “Đúng, tỷ không phải cha mẹ muội. Nhưng muội đang sống trong nhà của tỷ và nếu muốn tiếp tục ở đây, muội phải tuân theo quy định của tỷ.”
Chu Tiểu Phấn giọng điệu nặng nề chỉ trích: “Không có cha mẹ muội ngày ngày động viên chăm lo cho cha mẹ tỷ thì tỷ có thể chuyên tâm lên Bắc Kinh làm việc? Tỷ không những vô ơn còn bất hiếu!”
Cố Từ Hàm đứng thẳng lên, giọng điệu không chút lay chuyển: “Còn nói thêm một câu nào nữa, dọn đồ đi ra khỏi nhà ngay lập tức.”
Chu Tiểu Phấn nén lời, cắn môi, trong lòng tràn đầy cảm xúc phẫn nộ nhưng cũng biết bản thân đang ở thế thụ động. Cô đang ở một Bắc Kinh xa lạ, không một bóng dáng bạn bè hay người thân. Cô biết rõ, mẹ mình sẽ không đứng về phía cô, mà sẽ nghiêng về Cố Từ Hàm.
Những lời vừa rồi của Phấn Phấn dù không ảnh hưởng nghiêm trọng tới Cố Từ Hàm, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút bận tâm. Cô tự nhận thấy mình hơi ích kỷ khi chọn cuộc sống ở thành phố. Dù nhiều lần mời cha mẹ đến sống chung, nhưng họ luôn từ chối, cho rằng thành phố quá ồn ào và phức tạp, trong khi họ đã quá quen với cuộc sống yên bình ở nông thôn.
Chu Tiểu Phấn hậm hực đi tắm.
Cố Từ Hàm đi đọc sách, suy nghĩ nhiều những chuyện cá nhân sẽ khiến cô mất đi sự tập trung cần thiết cho công việc.
Trong không gian yên tĩnh, Cố Từ Hàm chọn một cuốn sách mới vừa mua. Vừa định đặt mông ngồi xuống ghế thì nghe tiếng Phấn Phấn là lên: “Ah! Nóng quá!”
Cảm nhận được sự cấp bách, Cố Từ Hàm vội vàng đặt sách xuống, chạy tới nhà tắm để xem tình hình. Hóa ra, Phấn Phấn đã không biết điều chỉnh nhiệt độ nước, cũng không thèm hỏi biểu tỷ một câu, kết quả là vùng da mỏng manh ngay vai và ngực của cô bị bỏng, đỏ tấy. Thế là Cố Từ Hàm phải đưa biểu muội đi cấp cứu.
May là Phấn Phấn không đưa mặt vào trước, độ bỏng không mấy nghiêm trọng, không thì buổi thử vai coi như bỏ, lên Bắc Kinh công cốc.
Mới ngày đầu tiên đã thế này, không biết những ngày sắp tới sẽ ra sao.
–
Phiên tòa sơ thẩm về vụ kiện giữa công ty Hirano và Longma EV cùng cựu giám đốc kỹ thuật Cao Di Hòa chính thức bắt đầu.
Theo chiến lược, luật sư Trình Vân sẽ bảo vệ cho Cao Di Hòa, còn luật sư Trương Giai Tuệ sẽ đại diện cho Lưu Đại Hùng.
Tất cả mọi người đều tập trung vào Cố Từ Hàm, với vẻ đề phòng và sắc bén, cô công bố bằng chứng đầu tiên.
Hình ảnh hợp đồng kinh doanh giữa Cao Di Hòa và Hirano hiện lên rõ ràng trên màn hình, đây là hợp đồng cam kết về việc giữ kín các thông tin nội bộ của công ty. Kế đến màn hình thị một cách chi tiết về lịch sử thao tác trên hệ thống, cho thấy đoạn chứa mã nguồn bị sao chép từ hệ thống tường lửa bởi “người dùng Cao Di Hòa”. Một tiếng sau đó, đoạn mã dài gần một trăm ngàn ký tự này đã được gửi từng phần tới hòm thư cá nhân của ông.
Trình Vân phản đối. Thẩm phán Cao Hựu Tùng cho phép Trình Vân phản biện.
Với vẻ tự tin, anh ta đứng lên và nhìn về phía bồi thẩm đoàn.
“Thưa quý tòa.” Giọng luật sư Trình Vân mềm mại nhưng rõ ràng: “Cao Di Hòa truy cập để kiểm tra và sửa lỗi, không phải để tiết lộ thông tin ra ngoài. Ông ấy kiểm tra từng chi tiết và chắc chắn không có lỗi nào xuất hiện, vì thế, không có bất kỳ cập nhật nào cần thiết. Ngoài ra, Cao Di Hòa đã sao chép mã ra khỏi hệ thống và gửi đến email cá nhân vì muốn đảm bảo an toàn và không làm ảnh hưởng đến hệ thống chính. Một số kỹ sư thường có thói quen làm việc như vậy để đảm bảo chất lượng và an toàn.”
Luật sư Trình Vân dứt khoát đứng lên, trên tay cầm một tập hồ sơ dày cộp. Trên bìa hồ sơ, biểu tượng của một công ty kiểm tra kỹ thuật nổi tiếng được in mờ ở góc dưới cùng.
“Thưa quý tòa.” Giọng nói của anh vừa quyết đoán vừa tự tin: “Đây là lịch sử gửi và nhận email của Cao Di Hòa trong khoảng thời gian quý tòa quan tâm.”
Anh mở hồ sơ, lật từng trang một cách tỉ mỉ, trên đó hiển thị chi tiết mỗi email đã gửi và nhận: “Như quý tòa có thể thấy, không có dấu hiệu nào cho thấy ông ấy đã chia sẻ đoạn mã đó với bất kỳ ai.”
Luật sư Trình Vân sau đó nêu tiếp: “Để đảm bảo tính xác thực và không thiên vị, chúng tôi đã thuê một đội kỹ thuật từ bên thứ ba – một công ty kiểm tra kỹ thuật uy tín, để kiểm tra và chứng nhận. Họ đã xác nhận rằng lịch sử email này chưa từng bị chỉnh sửa hay can thiệp.”
Kết thúc lời phát biểu, anh đặt hồ sơ trước mặt thẩm phán và ngồi xuống với vẻ mặt tự tin, chờ đợi phản hồi từ tòa.
Thẩm phán Cao Hựu Tùng xem xét hồ sơ rồi đưa cho thư ký tòa.
Thẩm phán Cao Hựu Tùng nhìn Cố Từ Hàm, giọng nói trầm thấp chậm rãi: “Luật sư Cố, sau khi nghe và xem xét chứng cứ vừa được luật sư Trình Vân đưa ra, luật sư có thể giải thích cho tòa biết liệu chứng cứ này có thể bị sai lệch hoặc bị can thiệp không?”
Cố Từ Hàm nhẹ nhàng đứng lên, giọng điệu sắc bén: “Thưa quý tòa, tôi thừa nhận rằng lịch sử email của Cao Di Hòa không cho thấy bất kỳ dấu hiệu gửi mã đi cho người thứ ba. Nhưng với công nghệ hiện nay, chúng ta đều biết việc chụp ảnh và sau đó sử dụng công nghệ OCR (Optical Character Recognition) để chuyển đổi ảnh sang ký tự văn bản là vô cùng nhanh chóng và chính xác. Cao Di Hòa hoàn toàn có thể gửi mã đến email cá nhân của mình, chụp lại và sử dụng công nghệ này để chuyển đổi mà không cần phải chép tay gần một trăm ngàn ký tự. Điều này làm cho việc truyền mã trở nên nhanh chóng, tiện lợi và ít dấu. Chúng ta đang sống trong thời đại số, nơi mà việc trao đổi thông tin có thể diễn ra bằng nhiều hình thức không chỉ qua email. Vì thế, việc chỉ dựa vào lịch sử email để kết luận Cao Di Hòa không chia sẻ thông tin ra ngoài là không đầy đủ.”
Luật sư Trình Vân phản đối, thẩm phán cho phép anh trả lời.
Luật sư Trình Vân đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh nhưng mang một chút mỉa mai: “Thưa tòa án, luật sư Cố đã đưa ra một lý thuyết thú vị về việc sử dụng OCR. Tuy nhiên, nếu Cao Di Hòa thực sự có ý định dùng công nghệ OCR để chuyển đổi mã, tại sao ông ấy lại cần gửi email cho chính mình, để lại một dấu vết rõ ràng như vậy? Thay vào đó, ông ấy hoàn toàn có thể trực tiếp chụp lại đoạn mã mà không cần phải qua bước gửi email, từ đó tránh để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Anh lắc đầu nhẹ, tiếp tục: “Nếu mục tiêu là không để lại dấu vết và tránh rắc rối, thì việc gửi email cho chính mình chính là một bước không cần thiết và tạo ra thêm rắc rối. Chúng ta cần nhìn vào bằng chứng thực sự và không đưa ra các giả định không có căn cứ.”
Cố Từ Hàm biết rõ Cao Di Hòa gửi email để tạo chứng cứ ngoại phạm, cho mọi người thấy ông ta không thực sự chia sẻ đoạn mã, dù vi phạm chính sách công ty thì đây vẫn được coi là chứng cứ xác nhận ông không có ý đồ chia sẻ cho bất cứ ai. Trình Vân quả thật cao tay, lật ngược tình thế.
Trương Giai Tuệ nhếch miệng cười, Cố Từ Hàm mắc bẫy. Trình Vân nghe danh Cố Từ Hàm đã lâu, tưởng cô giỏi giang thế nào, không ngờ lại mắc một lỗi cơ bản, để cho anh dắt mũi trên tòa.