Chương 1: Vụ án gây tranh cãi
Sau nhiều lần thay đổi luật sư, Hứa Quang Vỹ cuối cùng đã lựa chọn Cố Từ Hàm – nữ luật sư nổi tiếng làm người đại diện.
Phiên tòa bắt đầu, ánh đèn sáng dịu. Bàn ngồi của bị cáo, Hứa Quang Vỹ nhìn về phía trước với vẻ mặt căng thẳng. Bên cạnh anh, luật sư Cố đang kiểm tra lại tài liệu.
Thẩm phán Lương Vĩ, người đàn ông cao niên với mái tóc muối tiêu, đeo kính mắt tròn, mặc bộ áo choàng truyền thống của thẩm phán, trên áo có dải màu đỏ tượng trưng cho uy quyền và trách nhiệm. Sau khi ngồi xuống, ông đặt tài liệu lên bàn, nhìn quanh phòng và bắt đầu phiên tòa.
“Chào quý vị có mặt tại phiên tòa ngày hôm nay,” Thư ký tòa Mã Hi Văn bắt đầu, giọng trong trẻo rõ ràng giới thiệu hội đồng xét xử: “Thẩm phán Lương Vĩ, người sẽ chủ trì phiên tòa này.”
Mã Hi Văn hướng ánh mắt về phía bị cáo: “Mời bị cáo tự giới thiệu.”
Chàng trai trẻ có đôi mắt sếch đứng lên, giọng nói cao ngạo: “Tôi là Hứa Quang Vỹ.”
Mã Hi Văn gật đầu và quay sang phía công tố viên: “Mời nguyên đơn?”
Người đàn ông mặc bộ đồ vest lịch sự, khoác lên mình chiếc áo choàng của công tố viên đứng lên, “Tôi là An Vũ Phong, đại diện nguyên đơn Trần Lệ Hoa.”
“Mời luật sư biện hộ.” Thư ký Mã tiếp tục.
Cố Từ Hàm với mái tóc xoăn dài bồng bềnh, mặc bộ trang phục chỉnh tề vest đen thanh lịch, nhẹ nhàng đứng dậy giới thiệu: “Tôi là Cố Từ Hàm, luật sư bào chữa cho bị cáo Hứa Quang Vỹ.”
Mã Hi Văn ghi chú một vài dòng trên giấy, sau đó hỏi: “Mời nhân chứng có mặt.”
Ba người từ hàng ghế dành cho khán giả lần lượt đứng lên.
“Tôi là Trương Đông,” người đàn ông trung niên, da mặt rỗ bóng dầu tự giới thiệu.
“Lý Bạch Thần,” người đàn ông trung niên với ngoại hình “nặng ký” ngồi kế Trương Đông đứng lên. Ông có mái tóc đen bóng lưỡng, đeo kính cận hình vuông, áo sơ mi tay dài trắng đục, mặc chiếc quần tây trông quê mùa.
“Hạ Tử Băng,” người phụ nữ duy nhất trong hàng ghế nhân chứng. Đầu búi tóc, độ tuổi trung niên, vẻ mặt lạnh tanh.
Thẩm phán ghi nhận: “Phiên tòa sẽ bắt đầu.”
Mọi người trong phòng đều nhìn chăm chú về phía công tố viên An Vũ Phong, người đang chuẩn bị đọc cáo buộc chính thức.
An Vũ Phong trong trang phục truyền thống của công tố viên, bên trong là bộ vest đen nghiêm chỉnh, cà vạt đỏ và áo sơ mi trắng, anh tỏ ra vẻ tự tin và quyết đoán.
Đứng đối diện bị cáo Hứa Quang Vỹ, An Vũ Phong mở tài liệu đang cầm trên tay rồi bắt đầu: “Theo cơ quan điều tra, văn phòng công tố và bằng chứng thu thập được, chúng tôi cáo buộc Hứa Quang Vỹ về tội danh gây tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng trong tình trạng nồng độ cồn cao, không tỉnh táo dẫn đến mất kiểm soát tay lái gây tai nạn chết người, nạn nhân Trần Lệ Hoa, 76 tuổi.”
Căn phòng lập tức trở nên im lặng, không một tiếng động. Mọi người đều dồn sự chú ý vào An Vũ Phong.
An Vũ Phong tiếp tục: “Tối thứ bảy ngày 29 tháng 3, năm 2022, lúc 7 giờ 30 phút, Hứa Quang Vỹ đã điều khiển xe BMW i8 trong tình trạng không tỉnh táo, nồng độ cồn trong máu vượt mức cho phép điều khiển phương tiện giao thông, gây tai nạn nghiêm trọng làm Trần Lệ Hoa tử vong. Bà Trần đang qua đường trên vạch kẻ dành cho người đi bộ khi bị chiếc xe do Hứa Quang Vỹ điều khiển đâm phải.”
Người nhà của Trần Lệ Hoa ngồi ở hàng ghế khán giả, mắt đỏ hoe vì nước mắt đã đọng lâu. Khi nghe đến đây, tiếng nấc cụt từng đợt vang lên trong không gian căng thẳng, những giọt lệ rơi nhanh như mưa rả rích trên má họ. Nỗi đau, sự mất mát quá lớn, khiến cho ngay cả những người không quen biết Bà Trần cũng không khỏi rơi lệ. Mỗi khuôn mặt đều tràn đầy cảm giác thương xót, lòng đau đớn cho số phận của bà. Web đọc 𝑛ha𝑛h tại ( tr𝑢mtr𝑢уe 𝑛.V𝑛 )
Nhìn về phía Hứa Quang Vỹ, ánh mắt An Vũ Phong tràn đầy quả quyết: “Chúng tôi sẽ đưa ra bằng chứng và lời khai của các nhân chứng để chứng minh tội danh của bị cáo.”
Cả phòng tòa lắng nghe mỗi từ một, cảm nhận sự nghiêm trọng của vụ án. Hứa Quang Vỹ, bị cáo, giữ vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt dõi theo từng động tác của công tố viên, trong lòng anh có lẽ đang đấu tranh với nhiều loại cảm xúc khó tả.
Được thẩm phán cho phép bắt đầu sau khi công tố viên An Vũ Phong đọc cáo buộc, Cố Từ Hàm đứng lên, cầm lấy một tờ giấy có đóng mộc đỏ và giơ lên:
“Tôi muốn nhấn mạnh rằng việc lái xe dưới tác động của các chất kích thích là không chấp nhận được. Nhưng chúng ta cũng phải chắc chắn rằng mọi cáo buộc đều dựa trên những thông tin chính xác.”
“Đây là hồ sơ y tế của thân chủ tôi, Hứa Quang Vỹ. Trong đó ghi rõ anh ấy đã được kê đơn một số loại thuốc điều trị có khả năng gây ra sự sai lệch trong kết quả xét nghiệm nồng độ cồn. Bên cạnh đó, trước khi tai nạn xảy ra, anh ấy đã ăn một số thực phẩm có chứa men, mà như chúng ta đều biết, có thể tạo ra nồng độ cồn trong máu mà không cần uống rượu.”
“Sự kết hợp giữa thuốc và thực phẩm có thể đã làm tăng nồng độ cồn trong máu của anh ấy một cách không mong muốn. Chúng tôi không phủ nhận lượng cồn vượt quá mức cho phép cho dù là từ nguồn nguyên liệu nào cũng sẽ ảnh hưởng tới khả năng tập trung và tâm trạng của họ.”
Thẩm phán Lương Vĩ cầm tờ giấy, nhìn qua nhanh rồi gật đầu:
“Chúng tôi sẽ xem xét, giám định kết quả này với ý kiến tham khảo của các chuyên gia. Mời tiếp tục.”
Cố Từ Hàm tiến tới một tắm bảng trắng đặt sẵn bên cạnh và nhìn vào mọi người bằng ánh mắt thuyết phục.
“Kính thưa quý tòa, cho phép tôi được bước lên trình bày.”
Thẩm phán Lương Vĩ gật đầu.
Cô nâng bàn tay lên, ngón tay nhấn nhẹ vào tấm bảng trắng.
“Có ai ở đây đã từng nghe đến khả năng chuyển hóa cồn trong cơ thể con người chưa?”
Mọi người trong phòng quay đầu nhìn nhau, người lắc đầu không biết, người im lặng lắng nghe.
Cố Từ Hàm tiếp tục:
“Chúng ta đều biết, mỗi cá nhân đều mang cấu trúc cơ thể độc đáo, hệ thống sinh học phức tạp, cơ chế lọc cồn tự nhiên mà chỉ có cá nhân đó có thể kiểm soát. Hệ thống này phụ thuộc vào nhiều yếu tố, từ thể trọng cho đến di truyền. Chính những yếu tố này đã quyết định cho từng người khả năng loại trừ cồn khác nhau.”
Cố Từ Hàm bắt đầu vẽ một biểu đồ đơn giản trên bảng trắng, biểu thị sự khác biệt giữa. Cô nói tiếp:
“Hứa Quang Vỹ, như một ví dụ trong biểu đồ này, là một trong những người sở hữu khả năng loại trừ cồn nhanh chóng. Điều này đồng nghĩa, ngay cả khi có một lượng cồn nhất định trong cơ thể, hệ thống đào thải sinh học của anh ấy có thể loại trừ nó ra ngoài một cách nhanh chóng, giữ cho tâm trí tỉnh táo, không ảnh hưởng đến sự tập trung.”
Vài người dần hiểu ra một chút, nhìn chằm chằm vào biểu đồ trên tấm bảng trắng. Cố Từ Hàm nói tiếp:
“Tôi không đang bỏ qua yếu tố mạo hiểm khi lái xe dưới ảnh hưởng của cồn. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh, như trường hợp của thân chủ tôi, cơ thể có khả năng xử lý cồn nhanh chóng, giúp anh ấy vẫn hoàn toàn tỉnh táo khi lái xe.”
Cô dừng lại, nhấn nhẹ vào tấm bảng trắng để kết thúc. Mọi người dường như đã sáng tỏ hơn, chờ đợi phản ứng của công tố viên.
An Vũ Phong bắt đầu đặt câu hỏi cho bên luật sư Cố: “Nếu Hứa Quang Vỹ hoàn toàn tỉnh táo, đi đúng với tốc độ lái xe quy định, tại sao anh ấy lại không thể đề phòng được tai nạn mà lại tông vào cụ bà Trần Lệ Hoa đang đi qua đường trên vạch kẻ dành cho người đi bộ?”
Luật sư Cố điềm tĩnh trả lời: “Công tố viên An, việc lái xe an toàn không chỉ phụ thuộc vào tình trạng của tài xế mà còn liên quan đến một loạt các yếu tố khác. Vụ tai nạn xảy ra vào buổi tối, và theo báo cáo điều tra, ánh sáng tại hiện trường khá tối, điều này có thể ảnh hưởng đến tầm nhìn của bất kỳ tài xế nào. Thêm vào đó, cụ bà Trần Lệ Hoa bất ngờ băng qua đường khi tín hiệu đèn không bật dành cho người đi bộ theo lời kể của nhân chứng. Dù ở tình trạng tỉnh táo, con người vẫn có giới hạn về khả năng phản ứng, đặc biệt trong tình huống bất ngờ như vậy, đèn xe trên đường cũng có giới hạn, càng tới gần ánh sáng càng thu hẹp, không thể đề phòng các tình huống bất ngờ diễn ra ở hai bên vỉa hè thiếu ánh sáng. Sự tỉnh táo không đồng nghĩa với việc có thể dự đoán và tránh được mọi tình huống trên đường.”
Công tố viên An Vũ Phong nhấc một bên mày:
“Cô nói rằng cụ bà Trần Lệ Hoa băng qua đường mà không chờ tín hiệu đèn dành cho người đi bộ. Dựa vào đâu mà cô lại chắc chắn như vậy?”
Cố Từ Hàm gật đầu:
“Xin ngài thẩm phán cho phép mời nhân chứng Trương Đông lên bục.”
Nhân chứng Trương Đông được mời lên.
Trương Đông bước lên bục làm chứng. Sau khi tuyên thệ nói sự thật, anh bắt đầu:
“Tôi tên Trương Đông, là nhân chứng có mặt tại hiện trường vụ tai nạn tối hôm đó. Tôi khẳng định tài xế lái xe rất cẩn thận, đi đúng làn và tuân thủ quy tắc giao thông. Chiếc xe của anh ta rất đặc biệt nên tôi đã để ý từ trước.
Trước lúc xảy ra va chạm, tôi thấy rõ nạn nhân băng qua đường vội vã không quan sát hai bên, không chờ tín hiệu đèn qua đường. Tôi đã hô rất lớn để cảnh báo bà ấy. Chiếc xe phanh gấp nhưng không kịp tránh.”
An Vũ Phong nghiêm khắc hỏi:
“Anh Trương Đông, làm sao anh có thể nhìn thấy rõ vụ tai nạn trong đêm tối với ánh sáng hạn chế như lời luật sư Cố đã nói? Anh đứng cách hiện trường bao xa?”
Trương Đông bình tĩnh trả lời:
“Tôi đứng rất gần, cách chỗ xảy ra va chạm chừng 5-7 mét, khi đó đang đứng hút thuốc và nhìn chiếc xe đẹp từ xa đi tới, không ngờ bà Trần cứ thế lao qua đường dù đang đèn đỏ. Tôi nhìn thấy rõ vụ tai nạn do đèn xe LED sáng rực của chiếc BMW.”
An Vũ Phong tiếp tục đặt câu hỏi:
“Anh khẳng định Hứa Quang Vỹ lái xe rất cẩn thận, vậy tại sao nhân chứng khác có mặt tại hiện trường lại khẳng định rằng họ đã thấy Hứa Quang Vỹ xuống xe trong tình trạng lảo đảo?”
Trương Đông chợt tỏ ra lúng túng rồi liếc nhìn Cố Từ Hàm.
Cố Từ Hàm nhanh chóng giải nguy. Cô nhanh nhẹn đứng lên và đáp:
“Công tố viên An, việc xuống xe trong tình trạng lảo đảo không đồng nghĩa với việc Hứa Quang Vỹ đã lái xe trong tình trạng say xỉn. Có nhiều nguyên nhân có thể dẫn đến tình trạng lảo đảo sau một vụ tai nạn. Đó có thể là do sốc, lo âu, hoặc đơn giản là phản ứng với một sự kiện đột ngột. Nhân chứng chỉ có thể cung cấp những quan sát cá nhân của họ, nhưng họ không thể đánh giá chính xác tình trạng sức khỏe và tâm trí của Hứa Quang Vỹ vào thời điểm đó.”
Trương Đông sau khi nghe lời giải thích của Cố Từ Hàm, trở nên tự tin hơn và gật đầu tán thành.
An Vũ Phong xin phép thẩm phán cho mời một nhân chứng khác lên làm chứng.
Thẩm phán gật đầu: “Cho mời nhân chứng Lý Bạch Thần”
Lý Bạch Thần, một người đàn ông trung niên phì phiêu với vẻ mặt nghiêm túc bước lên bục, ông nhìn vào mắt mọi người và bắt đầu tự giới thiệu:
“Xin chào quan tòa, xin chào mọi người, tôi tên là Lý Bạch Thần. Hiện đang là giáo viên dạy toán tại trường trung học Đông Phong. Ngày hôm đó, tôi đang trên đường về nhà sau một buổi họp mặt với đồng nghiệp. Tôi đã chứng kiến vụ tai nạn từ đầu đến cuối. Từ khoảnh khắc cụ bà đáng thương ấy bước ra đường cho đến khi chiếc xe kia mất lái tông vào. Tôi ở rất gần hiện trường và không thể quên được khoảnh khắc đó. Hy vọng lời khai của tôi sẽ giúp quan tòa có cái nhìn rõ ràng hơn về vụ việc.”
Mắt Hứa Quang Vỹ mở to, nhìn chằm chằm vào Lý Bạch Thần khi ông ta bắt đầu lời khai của mình. Mỗi từ mà Lý Bạch Thần nói ra, dù hơi dài dòng và thừa thãi, nhưng đều khiến cho Hứa Quang Vỹ cảm thấy như có một đòn đập trực tiếp vào lòng mình. Bàn tay hắn đặt trên đùi bắt đầu run rẩy, một lớp mồ hôi xuất hiện trên trán. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự lo lắng và thấp thỏm trong đôi mắt hắn khó lòng giấu diếm.
Ánh mắt của luật sư Cố nhìn thẳng vào mắt Hứa Quang Vỹ, trong đó chứa đựng một thông điệp rõ ràng – giữ bình tĩnh.
Khi thẩm phán Lương Vĩ gật đầu cho phép luật sư biện hộ đặt câu hỏi, Cố Từ Hàm từ từ đứng dậy. Cô chỉnh lại áo vest của mình một cách tự tin, sau đó hướng về phía Lý Bạch Thần và chuẩn bị đặt câu hỏi:
“Ông Lý, vào thời điểm xảy ra tai nạn, ông đứng ở đâu và ở khoảng cách bao xa so với hiện trường?”
Lý Bạch Thần trả lời:
“Tôi đứng ở tiệm bán xiên cách đó khoảng 20 mét. Tôi đang mua thêm một chút thức ăn đem về nhà, khi nghe tiếng phanh gấp, tôi liền quay lại và chứng kiến cảnh tượng đó.”
Điểm vô lý ở đây là việc Lý Bạch Thần khẳng định trong lời khai mình đã chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối khi đứng ở khoảng cách 20 mét và còn đang quay lưng mua xiên nướng. Đang quay lưng làm sao có thể nói là chứng kiến từ đầu cho tới cuối? Chưa kể quầy xiên nướng có thể tỏa nhiều khói lan tỏa xung quanh khi đó, ảnh hưởng đến tầm nhìn của nhân chứng.
Cố Từ Hàm nhấn mạnh từng điểm trong câu trả lời của Lý Bạch Thần:
“Ông Lý, cảm ơn ông đã chia sẻ. Tôi muốn hỏi thêm một chút. Khi đang mua xiên nướng và quay lưng lại, ông đã nghe thấy tiếng phanh gấp. Nhưng tôi đang thắc mắc, từ khoảng cách 20 mét và trong tình trạng đang quay lưng về phía sau vụ tai nạn, làm thế nào ông có thể chứng kiến chi tiết toàn bộ sự việc đầu đến cuối như lời khai vừa rồi? Đặc biệt là khi ở góc độ của ông có thể bị che khuất bởi khói từ thịt xiên và khách hàng khác?”
Cố Từ Hàm nói xong, ánh mắt sắc sảo nhìn Lý Bạch Thần, chờ đợi câu trả lời từ ông ta.
Lý Bạch Thần mặc dù đã chuẩn bị lời khai từ trước, nhưng cũng lần đầu ra tòa, cảm giác có chút hồi hộp, lời khai bị lộn xộn vài chỗ.
Mặc dù bị đặt dưới sức ép từ câu hỏi chất vấn của Cố Từ Hàm, Lý Bạch Thần cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Quả thực có rất nhiều khói nhưng gió thổi sang phải, tôi chọn đứng ở vỉa hè để tránh khói trong khi chờ đợi đồ ăn. Khi nghe tiếng động cực lớn, tôi đã quay lại ngay lập tức. Dù ở khoảng cách khoảng đó, tầm nhìn của tôi không hề bị che khuất vì phía sau là đường xá, chỉ có xe qua lại nhưng khi đó khá vắng vẻ, tôi còn nhớ lúc quay lại cũng không có xe đi qua cản trở tầm nhìn. Chính mắt tôi đã thấy rõ ràng cảnh chiếc xe tông vào cụ bà.”
Cố Từ Hàm ánh mắt sắc bén nhìn Lý Bạch Thần:
“Ông Lý, tôi hoàn toàn tôn trọng lời khai của ông. Tuy nhiên, ông đã nói mình đang quay lưng và chỉ quay lại nhìn khi nghe tiếng phanh, nhưng vừa rồi ông lại nói chính mắt thấy cảnh chiếc xe tông Trần Lệ Hoa, hai lời khai mâu thuẫn. Liệu ông có thể phân biệt được ai là người bất cẩn khi đó, do tài xế không thấy người qua đường, hay chỉ là bà Trần Lệ Hoa bất ngờ băng qua đường, khiến cho tài xế không kịp phản ứng?”
Cố Từ Hàm dừng lại một chút, để lời nói của mình ngấm sâu vào tâm trí mọi người trong phòng, Lý Bạch Thần ấp úng chưa trả lời, Cố luật sư sau đó tiếp tục:
“Dựa vào những gì ông vừa miêu tả, chúng ta có thể nói rằng ông đã chứng kiến một tai nạn, nhưng không thể xác định nguyên nhân dẫn đến tai nạn đó. Ông cũng đã đề cập đến tiếng phanh gấp. Theo kết quả điều tra, dấu vết từ bánh xe và vết phanh trên mặt đường cho thấy rằng, vào thời điểm đó, Hứa Quang Vỹ vẫn đang di chuyển trên làn đường với tốc độ ổn định và không gặp tín hiệu đèn đỏ. Trần Lệ Hoa bất ngờ băng qua đường đã khiến Hứa Quang Vỹ phải phanh gấp.”
Lời của Cố Từ Hàm không chỉ làm Lý Bạch Thần lo lắng mà cả phòng xử án cũng căng thẳng. Lý Bạch Thần mở miệng ra như muốn phản bác, nhưng không thể tìm ra lời đáp thích hợp.
Cố Từ Hàm trình bày báo cáo điều tra của cảnh sát hiện trường để chứng minh rằng tai nạn đã xảy ra trong tình trạng đèn giao thông vẫn hiện xanh, cho phép xe lưu thông trên đường.
An Vũ Phong ánh mắt nghiêm túc, giọng điềm đạm nhưng quyết đoán: “Thẩm phán xin cho phép, tôi muốn mời nhân chứng thứ hai, bà Hạ Tử Băng, lên làm chứng.”
Một phụ nữ trung niên, với mái tóc dài búi cao, mặc bộ đầm đen, từ từ bước lên bục để tuyên thệ.
Sau khi tuyên thệ xong, An Vũ Phong hỏi: “Bà Hạ, xin hãy mô tả chi tiết những gì bà đã chứng kiến vào tối đó.”
Hạ Tử Băng bắt đầu: “Tôi đang dạo bộ trên vỉa hè cách vụ tai nạn không xa. Tôi nhớ rõ, đèn giao thông đang ở tín hiệu đèn xanh dành cho người đi bộ vì tôi cũng chuẩn bị đi qua đường. Bà Trần dù có hơi vội vã bước qua đường, nhưng bà ấy cũng đi đúng vạch dành cho người đi bộ, khi đó tôi cũng đang vội chạy tới để qua kịp đèn xanh. Đúng lúc đó, chiếc xe của Hứa Quang Vỹ lao đến với tốc độ cao, dù đèn đỏ đang hiển thị cho các phương tiện giao thông dừng lại. Tôi nhớ mình đã cho lời khai với cảnh sát rằng đèn đang hiện đỏ và bật tín hiệu cho người qua đường.”
Bà lắc đầu như đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, “Trước khi tôi có thể phản ứng, tiếng phanh chói tai vang lên, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Bà Trần bị hất về phía trước, tôi đã rất hoảng hốt tưởng chừng như mình chạy nhanh một chút nữa cũng đã là nạn nhân của chiếc xe đó.”
Thẩm phán Lương Vĩ: “Công tố viên An, tôi muốn anh giải thích về việc tại sao kết quả điều tra của cảnh sát lại không khớp với lời khai của nhân chứng Hạ Tử Băng. Tôi muốn biết tại sao bên cảnh sát kết luận đèn xanh cho xe, đèn đỏ cho người đi bộ và bây giờ nhân chứng lại nói điều ngược lại? Liệu có điểm nào trong báo cáo điều tra hoặc lời khai từ nhân chứng khác có thể hỗ trợ lời khai của chị Hạ không?”
An Vũ Phong: “Thẩm phán Lương Vĩ, xin được trả lời câu hỏi của ngài. Thứ nhất, việc có sự không khớp giữa kết quả điều tra của cảnh sát và lời khai của nhân chứng không phải lúc nào cũng bất thường. Có thể có nhiều nguyên nhân dẫn đến sự không khớp này, như các nhân chứng khác có thể có góc nhìn, vị trí đứng khác nhau tại hiện trường, và do đó họ có thể nhìn thấy sự việc một cách khác biệt. Khi điều tra, cảnh sát dựa vào nhiều nguồn thông tin, không chỉ riêng lời khai của một nhân chứng. Việc tổng hợp và phân tích những thông tin này có thể dẫn đến một kết luận khác so với lời khai của một người. Trả lời câu hỏi thứ hai của ngài, chúng tôi đã thu thập lời khai từ nhiều nhân chứng khác nhau tại hiện trường. Theo báo cáo điều tra, có một số nhân chứng khẳng định rằng đèn giao thông đang hiển thị đèn đỏ cho phương tiện, khớp với lời khai của nhân chứng Hạ Tử Băng. Tuy nhiên, cũng có một số nhân chứng khác cho rằng đèn đang hiện xanh. Kết luận của cảnh sát điều tra, đèn đường khi đó là màu xanh cho phương tiện giao thông.”
An Vũ Phong khựng lại. Cố Từ Hàm ngạc nhiên. Hội đồng xét xử tròn mắt nhìn nhau.
Những người ngồi ở dưới quan sát vẫn còn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Thẩm phán Lương Vĩ ngồi trên ghế cao, mắt nhìn xuống giấy tờ trên bàn và sau đó dời ánh mắt lên nhìn công tố viên An Vũ Phong. Gương mặt ông trở nên nghiêm túc, đôi mày rau nhíu lại như muốn thể hiện sự không đồng tình.
Bên dưới, An Vũ Phong đứng vững trước bục, ánh mắt của anh nhìn về phía thẩm phán có chút lúng túng, như biết mình đang bước vào vùng nước sâu. Các nhân chứng và bằng chứng được đưa ra bởi văn phòng công tố không thật sự thuyết phục, mỗi lần thẩm phán đặt câu hỏi, An Vũ Phong càng cảm thấy khó khăn trong việc đưa ra lời giải thích hợp lý.
Không khí trong phòng dường như trở nên căng thẳng. Một số luật sư và khán giả ngồi trong phòng án bắt đầu trao đổi những ánh nhìn đầy hoài nghi, họ đã bắt đầu hiểu ra điều gì đó.
Tiết tấu của phiên tòa đã thay đổi hoàn toàn. Bằng chứng và lời khai từ Hạ Tử Băng đã tạo ra một bất ngờ, việc công tố viên An sơ suất vô tình thừa nhận nạn nhân Trần Lệ Hoa đã băng qua đường khi đèn tín hiệu chưa cho phép làm cho quý tòa và các luật sư cũng trầm trồ tròn mắt vì màn tự hủy của An Vũ Phong.
Sau nhiều giờ tranh luận quyết liệt, Thẩm phán Lương Vĩ và hội đồng xét xử quyết định kết thúc phiên tòa. Ông gõ búa xuống:
“Xét thấy bên nguyên đơn đưa ra lời khai và kết quả điều tra mâu thuẫn, không đưa ra đủ bằng chứng thuyết phục để buộc tội bị cáo. Ngược lại, bên bị cáo đã cung cấp nhân chứng và bằng chứng quan trọng. Do đó, hội đồng xét xử cần thêm thời gian để xác minh và đánh giá toàn bộ thông tin được đưa ra. Chúng ta sẽ tiếp tục phiên tòa vào lần tới.”
Tiếng đập búa vừa dứt, Hứa Quang Vỹ như trút được gánh nặng. Hắn ta liếc nhìn sang luật sư Cố, đôi mắt tràn đầy sự biết ơn.
Cố Từ Hàm mỉm cười, gật đầu chúc mừng hắn.
Trong khi đó, gia đình của Trần Lệ Hoa ngồi bàng hoàng, mặt mũi tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe khóc nức nở sau khi phiên tòa một lần nữa bị kéo dài. Họ ôm chặt nhau, cảm thấy đau đớn và bất lực.