Chương 16 - Trẫm có bệnh kín!
Nửa tháng trôi qua nói dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng không
ngắn, Tạ Nguyên Gia mỗi ngày đều luyện chữ đọc sách vẽ tranh, không hề
có thời gian nhàn rỗi, và rồi cũng tới ngày đại hôn.
Đa số mọi
người dù nhiều hay ít đều sẽ bị khủng khoảng trước hôn nhân, bất luận là nam hay nữ. Tạ Nguyên Gia biết rõ hôn sự này chỉ là vật trang trí, dùng để che mắt mà thôi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà sinh ra
khiếp đảm, lúc Lam Khấu giúp y mặc hôn phục (áo cưới), thiếu chút nữa đã tông cửa bỏ chạy.
Y cũng từng tưởng tượng mình có một hôn lễ, cùng người mình thích cùng
nhau mặc vest trông thật ưu nhã soái khí, chọn một ngày trời trong nắng
ấm, ở trong giáo đường, hoặc ở hoa điền (vườn hoa), trao nhẫn,
trao nhau nụ hôn nồng cháy, ưng thuận cùng nhau thệ hải minh sơn [1]. Y
biết mình là gay, có khi cả đời này cũng không thực hiện được nguyện
vọng, nhưng không ngờ ngày cưới của y lại diễn ra như thế này.
[1] – thệ hải minh sơn: thề non hẹn biển.
Lúc đọc sách dù sao cũng là người ngoài cuộc, tác giả chỉ dùng vài từ ngữ
ít ỏi để miêu tả buổi hôn lễ không mấy quan trọng này, nên Tạ Nguyên Gia cũng không lưu ý nhiều tới nó. Nhưng hiện tại bản thân lại là nhân vật
trong sách, mọi thứ liền trở nên khác biệt.
“Hoàng Thượng, Vương
gia tới.” Thiến Bích một đường bước nhanh tiến vào, ngữ khí lộ ra vui
sướng, hôm nay Đế Hậu đại hôn, toàn cung hỉ khí dương dương, Thiến Bích
ăn mặc như Thiện Tài Đồng Tử, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
“Hoàng thúc đã tới? Mau mời vào.” Tạ Nguyên Gia từ trong cơn ngây người thanh tỉnh lại, vội mời Phó Cảnh Hồng vào.
Lúc Phó Cảnh Hồng tiến vào, vừa đưa mắt liền nhìn thấy tiểu Hoàng đế đang
ngồi trên ghế. Y hôm nay không khoác trên mình long bào minh hoàng, mà
mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm làm nổi bậc khuôn mặt nhỏ hồng nhuận, mi
thanh mục tú rất là linh động, so với bình thường càng thêm ba phần dục
tú (rực rỡ tuấn mĩ).
“Thần chúc mừng Hoàng Thượng đại hôn.” Phó Cảnh Hồng áp xuống cảm xúc khác lạ trong lòng, mỉm cười chúc mừng Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia cho hắn đứng dậy, có chút thẹn thùng nói: “Hoàng thúc cố ý tới đây chúc mừng, trẫm, trẫm trong lòng rất vui.”
Có thể không vui sao? Ta sắp phải cưới lão bà của ngươi, hai ta vậy mà
chưa rõ rốt cuộc là ai NTR [2] ai, trong lúc nhất thời cũng chưa xác
định được ai thảm hơn ai.
[2] – NTR: là viết tắt của Netorare
nghĩa là “cắm sừng”. Đây là một thể loại truyện manga hoặc phim anime
nói về người phụ nữ của nhân vật chính bị những nhân vật khác cướp và
chiếm đoạt.
Phó Cảnh Hồng ôn hòa nhìn Tạ Nguyên Gia, khó có
khi không nói lời cay nghiệt, chỉ giống trưởng bối khai đạo [3]: “Qua
hết hôm nay, Hoàng Thượng đã thành người lớn.”
[3] – Khai đạo: Mở đường lối cho người sau theo.
Tạ Nguyên Gia cười trừ một tiếng, trên mặt có chút ngượng ngùng, thoạt nhìn giống thiếu niên ngây thơ không rành sự đời.
Vì là một bé gay ở hiện đại, nghĩ sao y chưa xem truyện tranh 18+, tiểu
thuyết cao H cho được? Cho dù chưa qua thực chiến, chỉ với đống lý
thuyết trên giấy này cũng đủ để coi là một nửa tay chơi lão luyện, nếu
muốn so kinh nghiệm, Bá vương như Phó Cảnh Hồng còn không mau quỳ xuống
để thụ giáo ta.
Phó Cảnh Hồng thấy y đỏ mặt, hiểu lầm đứa nhỏ này còn chưa hiểu chuyện nhân sinh, cũng đúng, là một hoàng tử không được sủng ái, nhất định chưa có
ai giáo thụ [4] vấn đề này cho y.
[4] – giáo thụ: dạy bảo truyền thụ học thuật.
“Hoàng Thượng không cần sầu lo, việc nam nữ chuyện thường tình, chỉ cần bầu
không khí tới, hết thảy nước chảy thành sông.” Phó Cảnh Hồng với khuôn
mặt người từng trải mỉm cười một cách thần bí, nhìn Tạ Nguyên Gia như
con sơn dương đang đợi làm thịt.
Tạ Nguyên Gia cố gắng giữ cho
mặt mình không co giật, nam chính đang tự mình chỉ dạy pháo hôi làm sao
để ngủ với nữ chính, sợ là đặt tình huống này vào bất kì cuốn sách nào
đều sẽ bị người đọc chửi rủa không thương tiếc.
“Tạ, tạ hoàng thúc chỉ điểm.” Tạ Nguyên Gia xấu hổ lông tơ dựng hết cả lên.
Phó Cảnh Hồng nhìn thúc quan bị lệch trên đầu y, nhẹ giọng nói: “Hoàng
Thượng đừng động, để thần giúp người chỉnh lại thúc quan.”
Tạ
Nguyên Gia nghe lời bất động đứng im tại chỗ, Phó Cảnh Hồng hơi cúi
người xuống giơ tay vén mái tóc dài đen nhánh lên, trên tay chỉ cảm thấy trơn mát mềm mượt, không thua kém gì tơ lụa.
Dân gian có câu
“Quý nhân thì búi tóc trên đầu phải nặng”, nếu sở hữu một mái tóc đẹp
phiêu dật mềm mượt, thì chứng tỏ mệnh cách của người này rất tốt, tiểu
Hoàng đế xuất thân cơ cực, không ngờ lại có một mái tóc rất đẹp.
Vẻ mặt hắn trở nên dịu dàng, tia thành kiến cuối cùng trong lòng đối với Tạ Nguyên Gia ngay lúc này lập tức tan biến.
Vô luận là diễn trò cũng được, thật tâm cũng được, Nguyên Gia…… Đúng là một đứa trẻ ngoan.
Mai sau, nếu thực sự có một ngày tương kiến binh nhung [5], hắn nhất định sẽ đối xử tốt với y.
[5] – tương kiến binh nhung: Gặp nhau giữa lúc binh biến.
Hắn một lần nữa đem thúc quan chỉnh lại cho tốt, sau đó Phó Cảnh Hồng lui
về sau hai bước ngó trái ngó phải, cảm thấy rất vừa lòng.
“Phong thái của Hoàng Thượng hôm nay rất tốt.” Hắn thực tâm cảm thán.
Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn hắn, đúng lúc đụng phải cặp mắt sâu không
thấy đáy của Phó Cảnh Hồng, ánh mắt vẫn như trước không nhìn rõ cảm xúc, nhưng Tạ Nguyên Gia lại mạc danh cảm thấy, nơi đó so với lần đầu gặp
mặt, dường như đã có thêm thứ gì khác.
“Đa tạ Hoàng thúc.” Tạ Nguyên Gia cung kính nói.
Phó Cảnh Hồng vừa muốn mở miệng bảo y không cần câu nệ như vậy, liền nghe
Lam Khấu đi vào vội vã nói: “Hoàng Thượng, Vương gia, giờ lành đã tới.”
“Được.” Phó Cảnh Hồng thu hồi lại lời muốn nói, xoay người bảo Lam Khấu tiến vào chỉnh trang lại.
Lam Khấu mang theo vài cung nữ tiến vào, giúp Tạ Nguyên Gia đeo xong đai
lưng ngọc bội, sau đó cùng nhau đi ra ngoài, Hoàng Hậu nương nương đang
chờ ở đại điện.
Phó Cảnh Hồng đứng tại chỗ không vội đi theo, hắn nhìn Tạ Nguyên Gia được đám cung nữ thái giám vây quanh rồi từng bước
rời xa mình, không biết vì sao đột nhiên có chút cô đơn.
Tạ
Nguyên Gia trước khi bước ra khỏi cửa, liền quay đầu nhìn lại, lát nữa ở chính điện vào thời khắc đội mũ phượng cho Hoàng Hậu, vai chính sẽ phải lòng nữ chính, mà y vào lúc này cũng chính thức kết thù cùng vai chính, về sau…… Chắc sẽ không còn khoảng thời gian ấm áp như vậy.
Y quay đầu lại nhìn về phía Phó Cảnh Hồng, vừa vặn lần nữa đối diện với ánh mắt của hắn.
Vai chính bây giờ vẫn rất đẹp trai, khí phách, vẫn là bộ dáng khiến y sùng bái nhất khi đọc sách.
Thật tốt quá.
Y mỉm cười với Phó Cảnh Hồng, xem như lấy lòng, cũng coi như làm mình thoải mái, rồi xoay người rời đi.
Phó Cảnh Hồng không đoán được tiểu Hoàng đế sẽ quay đầu nhìn lại, cũng
không ngờ nụ cười của y lại đẹp như thế. Như lần đầu gặp gỡ, là một đứa
trẻ thuần khiết mềm mỏng ấm áp, đối với mình chưa bao giờ có nửa câu oán hận, cũng không có một tia khúc mắc, trong lòng có chỗ nào đó lập tức
buông lỏng.
Hắn có chút hối hận, đáng lẽ không nên nghe theo Lễ Bộ cùng đám lão thần
chó má đó sắp xếp cuộc hôn nhân này, lại có chút hối hận khi bản thân
lại tùy tiện chọn đại một nữ tử không có thế lực tiến cung.
Nguyên Gia, nếu y biết trong lòng mình đang chôn giấu bộ mặt ác liệt nhất,
biết hắn cố tình chặt đứt con đường đăng cơ [6] của y…… Liệu có hận
hắn không?
[6] – Đăng cơ: Cơ là gốc rễ, cơ sở, nền móng. Đăng cơ là phát triển, nối dõi truyền thống (gia tộc).
Trong phút chốc, Phó Cảnh Hồng đã có ý nghĩ muốn quậy banh cái hôn sự đối với mọi người mà nói có hay không cũng chả sao này.
…………
Lúc Tạ Nguyên Gia đi vào chính điện, tất cả văn võ bá quan đều đã đến đông
đủ, y đi lên trên đại điện, vừa xoay người liền thấy Phó Cảnh Hồng không biết đã tới lúc nào, sắc mặt bình thường không có gì khác biệt.
“Vậy bắt đầu đi.” Tạ Nguyên Gia gật đầu nói, sau đó đem mọi chuyện giao lại cho người của Lễ Bộ.
Chờ đến khi Hoàng Hậu được người dẫn ra, Tạ Nguyên Gia mới được tính là lần đầu nhìn thấy “Thê tử” của y, cũng chính là nữ chính của cuốn sách.
Nữ chính thân cao vừa phải, dáng người rất đẹp, trước ngực đồi núi trập
trùng, vòng eo nhỏ nhắn một cánh tay là ôm gọn, cho dù đang mặc hỉ phục
rộng rãi cũng có thể nhìn ra được những điểm này.
Không hổ là nữ chính được độc giả hoan nghênh, bấm thả tim ️.
Tuy gay thì không yêu phụ nữ, nhưng người đẹp thì vẫn cứ thích nhìn, Tạ
Nguyên Gia chỉ đơn thuần cảm thấy dáng người của nữ chính thật làm người khác phải hâm mộ.
Nhìn người từng bước đến trước mặt mình, Tạ
Nguyên Gia đỡ lấy tay nàng từ trong tay lão ma ma, cùng nàng sóng vai
đứng trên đài cao, nhất bái thiên địa lại bái tứ phương.
Hoàng
Hậu vẫn luôn an tĩnh, thẳng đến khi Tạ Nguyên Gia cầm ngọc như ý vén
khăn hỉ rồi đội mũ phượng cho nàng, đây chính là lần đầu tiên y nhìn
thấy dung nhan của nữ chính.
Y như trong sách viết, Hàn Dao có một khuôn mặt tuyệt sắc, mi như lá liễu mắt tựa thu thủy, mũi quỳnh (mũi đẹp) môi anh đào, mặt như bạc bồn (nhỏ trái xoan), đặc biệt là khi hé môi, vốn trời sinh đôi môi hay cười, cho dù không
nói lời nào, nhìn vào cũng như đang mỉm cười dạt dào tình ý với người
đối diện.
Trách không được vai chính lại yêu nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, sợ là tất cả đàn ông đều muốn yêu nàng.
Tạ Nguyên Gia ngẫm nghĩ, Phó Cảnh Hồng chắc là đang đánh giá nữ chính, sợ
là bị mỹ mạo của nàng chấn kinh rồi, là một fanboy, thật đáng tiếc khi
không thể tận mắt chứng kiến khoảng khắc kinh điển này.
Thật đáng tiếc.
Trên thực tế, Phó Cảnh Hồng quả thật thực khiếp sợ, nhưng không phải vì Hàn Dao.
Hắn khiếp sợ, vì mình chỉ tiện tay chọn đại một nữ nhân, thế mà cũng chọn
trúng một người đẹp như vậy, Nguyên Gia hồn nhiên ngây thơ như thế, làm
sao chống đỡ được loại nữ nhân vừa nhìn là biết có dã tâm bừng bừng này?
Phó Cảnh Hồng chưa bao giờ tính toán sai, đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn bắt đầu hoài nghi chính mình.
Tạ Nguyên Gia nghiêm túc đội mũ phượng trên đầu Hàn Dao, ánh mắt chuyên
chú cùng vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt Hàn Dao lộ vẻ e lệ hơi cúi đầu, hai người thoạt nhìn như một đôi bích nhân [7].
[7] – Bích nhân: người đẹp như ngọc.
Hoạt động kế tiếp của Đế Hậu chính là cầu phúc tế thiên, sau đó mở tiệc
chiêu đãi quần thần, Tạ Nguyên Gia là Hoàng Thượng, cũng không tránh
khỏi việc phải tiếp rượu của quần thần.
Vừa nhắc đến việc uống
rượu y liền đau đầu vì vậy nên đã uống canh giải rượu trước, vào lúc các đại thần liên tiếp kính rượu liền canh thời gian dùng tay áo che lại
lén lút đổ rượu đi.
Chờ đến lúc y có thể trở về nghỉ ngơi, thì trời đã tối.
Tạ Nguyên Gia có chút say, y kêu Thiến Bích bãi giá hồi Cảnh Doanh Cung,
lại bị nhắc nhở tối nay là ngày đại hôn y cần động phòng chi dạ (đêm xuống động phòng), phải qua đêm ở Thượng Di Cung của Hoàng Hậu.
Tạ Nguyên Gia lúc này mới nhớ bản thân vừa mới thành thân, bất đắc dĩ, y đành phải đi đến Thượng Di Cung.
Hoàng Hậu đã ngồi chờ ở mép giường, bên cạnh là các cung nữ đi theo bưng mâm
ngọc chờ y vén khăn voan. Tạ Nguyên Gia phất tay kêu tất cả các nàng lui ra, chỉ còn bản thân ở lại trong phòng phát rầu.
Làm sao bây
giờ, y là gay nên không có khả năng thích phụ nữ, mặc dù y thật sự thích mấy em gái nhỏ, nhưng cũng không dám có suy nghĩ lệch lạc đối với nữ
chính, y còn yêu đời lắm.
Tạ Nguyên Gia ở một bên khổ sở đứng một hồi, sau đó nhận mệnh cầm cân tử vén khăn voan của Hàn Dao.
Ánh nến rọi trên người Hàn Dao khiến nàng càng thêm mỹ diễm động lòng
người, nàng không như những cô nương khác không dám ngẩng đầu nhìn Tạ
Nguyên Gia, ngược lại rất lớn mật dùng đôi mắt hắc bạch phân minh [8]
nhìn thẳng vào y.
[8] – mắt hắc bạch phân minh: là lòng đen
của mắt phải nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt phải ít hơn. Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác.
Tạ Nguyên Gia bị nàng nhìn đến dựng lông
tơ, y thầm nghĩ không biết có cách nào để mình không cần ngủ với nữ
chính, mà vẫn giữ được mặt mũi cho đối phương.
Trong ánh mắt sáng ngời có thần của nữ chính, não Tạ Nguyên Gia liền nhảy số, mở miệng nói bậy:
“Trẫm, trẫm có bệnh kín! Hoàng, Hoàng Hậu cứ tự nhiên!”
Hàn Dao: “……”
Tạ Nguyên Gia: “……”
Trời ạ, mình vừa nói cái quỷ gì vậy.
Hy vọng sau này nam thần có thể xem xét đến sự hy sinh của y, mà đối tốt với y một chút.