Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 8 - Ta không muốn làm kẻ xấu
Tạ Nguyên Gia dám cam đoan, mình chính là người xuyên không thành hoàng
đế thảm nhất trong lịch sử, hơn nữa không có kẻ thứ hai. Ngoại trừ y,
còn có ai sau khi xuyên không thành hoàng đế, lợi thì không thấy đâu,
còn bị bắt luyện chữ suốt cả ngày, một ngày hai mươi trang? Ngày nào
cũng luyện tập với cường độ cao, tay của y luyện viết đến rút gân rồi.
Thuần Vu Nhã, người vẫn luôn ôn hòa cũng đành bó tay với sự tiến bộ ít ỏi
trong vấn đề luyện chữ của y, hắn cẩn thận suy ngẫm, đứa nhỏ này trời
sinh tướng mạo đáng yêu người gặp người thích, sao chữ viết lại xấu như
quỷ vậy? Viết chữ đẹp đối với y bộ khó lắm sao? Thật sự khó lắm sao?
“Hoàng Thượng, tư thế của người sai rồi.” Lại một ngày nắng sau giờ ngọ, Thiến Bích hầu hạ bên cạnh án thư (bàn sách), nghiêm túc mài mực cho y, đứng một bên nhìn Tạ Nguyên Gia rên rỉ luyện
chữ hơn nữa ngày, rốt cuộc không chịu được nữa phải lên tiếng nhắc nhở.
“Tư thế này không đúng sao?” Tạ Nguyên Gia nhìn bàn tay của mình, “Sai chỗ nào?”
Thiến Bích ngẫm nghĩ, buông thỏi mực trong tay xuống, đi tới nhẹ nhàng cầm
lấy cây bút lông của Tạ Nguyên Gia: “Phải là như vậy.”
Tạ Nguyên
Gia nghiêng đầu nhìn hắn chỉ dẫn, vẫn không nhìn ra mình sai ở chỗ nào, y thở dài trong lòng, quay đầu lại nhìn Thiến Bích hỏi: “Ngươi cũng biết
viết chữ sao?”
“Trước kia khi còn ở Vương phủ, Vương gia đã dạy
cho nô tài.” Thiến Bích cười tủm tỉm trả lời, “Vương gia còn từng khen
chữ viết của nô tài.”
Tạ Nguyên Gia có chút hâm mộ, y bất đắc dĩ
thở dài nói: “Trẫm cũng rất muốn viết được chữ đẹp, nhưng mà…… Nhưng mà bàn tay lại không nghe lời.”
Thiến Bích khẽ cười, vui vẻ nịnh nọt: “Hoàng Thượng thông minh như vậy, chỉ cần chăm chỉ, chữ viết nhất định sẽ đẹp thôi.”
Toàn bộ hoàng cung trên dưới, phỏng chừng cũng chỉ có Thiến Bích mới có thể
trợn mắt nói dối khen y thông minh, riêng Phó Cảnh Hồng thì đã nhiều lần lớn tiếng mắng y vụng về ngu dốt. Y cúi đầu, lại cầm bút bắt đầu nghiêm túc luyện viết, còn đang suy nghĩ làm sao hoàn thành được mục tiêu hai
mươi trang giấy, bên tai chợt vang lên thanh âm thanh thúy.
Y còn chưa kịp ngẩng đầu xem chuyện gì, liền nghe thấy giọng nói xin tha của
cung nữ đang quỳ gối: “Hoàng Thượng thứ tội! Hoàng Thượng thứ tội!”
Tạ Nguyên Gia nhìn kỹ, thì ra cung nữ kia đã làm vỡ cái chén ngọc lưu ly.
Cái chén ngọc lưu ly đó là do Phó Cảnh Hồng mấy hôm trước đưa tới, nói
là đồ tốt do Đại tướng quân mang về từ Tây Vực, là đồ hiếm thấy, đáng
tiếc Phó Cảnh Hồng lại ghét mấy món đồ vô dụng chỉ được cái mã ngoài
này, nên thuận tay ném cho y, không ngờ mới cầm được vài ngày, đã bị
tiểu cung nữ làm vỡ.
Chỉ là một cái chén thôi, y định mở miệng
nói không sao, liền thấy Lam Khấu từ phía sau bước ra, lạnh giọng nói
với cung nữ: “Đồ tiện tì vô dụng! Tay chân vụng về có chút việc cũng làm không xong, lập tức kéo ra ngoài đánh chết.”
Thanh âm nàng không lớn, nhưng lại làm Tạ Nguyên Gia rùng mình, lập tức nhớ đến đoạn cốt truyện này trong nguyên tác.
Y sở dĩ có ấn tượng sâu sắc, bởi vì đây là đoạn chuyển biến rất quan
trọng trong cốt truyện. Trong truyện còn được viết riêng cho đến hai
chương, đây chính là người đầu tiên Tạ Nguyên Gia xử tử sau khi đăng cơ, có ý nghĩa rất đặc biệt.
Kỳ thật, cái chén lưu ly này nguyên chủ cũng không thích lắm, cùng lắm là lôi cung nữ kia ra đánh một trận,
phạt một năm bổng lộc là được, không đáng bị xử chết. Nhưng ngặt nỗi lại là đồ do Nhiếp Chính Vương đưa tới, nguyên chủ không dám phạt nhẹ.
Chuyện này nếu y xử lý không tốt, sẽ làm Phó Cảnh Hồng bất mãn, đối với y sau này sẽ gây bất lợi lớn. Hơn nữa, Tạ Nguyên Gia trong sách vốn dĩ
cũng không phải hạng người lương thiện gì, y lúc còn ở tiểu viện hẻo
lánh đã từng đánh chết một lão ma ma, một cung nữ thấp kém, chết thì
chết, có sao đâu. Cuối cùng, không ai quan tâm đến tiểu cung nữ, cứ như
vậy bị loạn côn đánh chết.
Cũng bắt đầu từ đây, Tạ Nguyên Gia
liền bước đi trên con đường tàn sát, từ một thiếu niên còn chút lương
tâm, trưởng thành thành một bạo quân thực thụ.
Hiện giờ, tính cách của Tạ Nguyên Gia đã khác xa so với nhân vật pháo hôi trong sách, y đang suy xét.
Tiểu cung nữ sợ tới mức run bần bật, quỳ trên đất liên tục dập đầu, khẩn cầu Hoàng Thượng khai ân tha cho nàng một mạng, Lam Khấu căn bản không nhìn nàng, trực tiếp kêu người vào lôi ra, không chờ Tạ Nguyên Gia xử lý.
“Khoan đã.” Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu lên, bình tĩnh ngăn lại hành động thô lỗ
của hai thị vệ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người y.
Tiểu cung nữ ngậm nước mắt tuyệt vọng nhìn y, cảm thấy bản thân đã không còn đường sống. Tạ Nguyên Gia thận trọng nhìn nàng, mơ hồ nhận ra, đây
chính là em gái nhỏ ngày đó cầm ô che cho y trong trời tuyết đổ, nàng có khuôn mặt nho nhỏ tròn tròn rất đáng yêu. Y sắp xếp lại lời nói, lắc
đầu nhìn Lam Khấu nói: “Thôi bỏ đi, chỉ là một cái chén lưu ly thôi, vỡ
thì bỏ, không cần làm lớn chuyện như vậy.”
Lam Khấu khẽ nhíu mày: “Hoàng Thượng, thân phận người cao quý, cung nhân ở bên cạnh người
tuyệt đối không được phạm lỗi, nếu có lỗi thì tức kẻ này đã vô dụng, kẻ
vô dụng, không thể lưu.”
Tạ Nguyên Gia có chút kinh ngạc, thiếu
nữ trẻ trung xinh đẹp như Lam Khấu sao có thể thốt ra lời tàn nhẫn như
vậy, nhìn dáng vẻ lạnh lùng của nàng làm người khác thật không hiểu nổi. Nhưng y cẩn thận suy ngẫm lại, vì nàng là thủ hạ đắc lực kiêm sát thủ
tâm phúc nhất của nam chính, nên tâm trạng bình thường trở lại, ôn hòa
nói: “Có sao đâu? Là người, ai mà chẳng có lúc phạm lỗi, không ai sinh
ra là hoàn mỹ, bỏ đi, thả nàng ra.”
Lam Khấu nhìn Tạ Nguyên Gia
chăm chú, như muốn tìm ra điểm khác lạ trên khuôn mặt y, tuy rằng trong
lòng Tạ Nguyên Gia có chút thấp thỏm, nhưng trước sau vẫn không lùi
bước. Y đương nhiên biết, kết quả tốt nhất chính là đi theo tình tiết
trong sách, kéo tiểu cung nữ râu ria ra ngoài đánh chết, dù sao cũng
không phải mình giết, nàng chết, mình an toàn, có gì mà không được? Làm
như vậy sẽ không đắc tội Phó Cảnh Hồng.
Nhưng mà, trên đời này
không phải ai cũng làm kẻ xấu được. Có người sinh ra đã là sát thủ, bọn
họ trời sinh khiếm khuyết khả năng đồng cảm với con người, giơ tay chém
giết không chớp mắt, loại người này bị rối loạn nhân cách chống đối xã
hội [1]. Nhưng cũng có một loại người, trời sinh thiện lương dịu dàng
ngoan ngoãn, cho dù đang trong tình trạng nguy hiểm, trên cổ bị kề dao
uy hiếp, bọn họ cũng chưa chắc sẽ xuống tay làm hại người khác.
[1] – Rối loạn nhân cách chống đối xã hội (ASPD): là một rối loạn nhân cách có đặc điểm là coi thường hoặc vi phạm các quyền của người khác trong
thời gian dài, cũng như khó duy trì các mối quan hệ lâu dài. Thiếu đồng
cảm thường là một biểu hiện rõ ràng, đôi khi có thể bao gồm vi phạm pháp luật, có xu hướng lạm dụng chất kích thích, hành vi bốc đồng và hung
hãn. Tìm hiểu thêm tra google.. đam mỹ hài
Làm kẻ xấu so với người tốt càng yêu cầu phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ,
xem mạng người như cỏ rác, nhưng Tạ Nguyên Gia, lại không làm được như
vậy.
Trời sinh y ôn thiện (lương thiện thương người),
không thể lạm sát người vô tội, y không vượt qua được chướng ngại tâm lý của mình, cũng không muốn nửa đời sau đều sống trong ác mộng.
Thấy thái độ y kiên quyết, Lam Khấu trầm mặc. Nàng bất quá chỉ là cung nữ
giám thị được an bài bên cạnh Hoàng Thượng, không có tư cách thay Hoàng
Thượng quyết định, sau khi nghĩ kỹ, nàng yên lặng nhìn thoáng qua hai
thị vệ, ý bảo bọn họ buông lỏng cung nữ kia ra.
“Hoàng Thượng
nhân từ, tha cho ngươi một mạng, còn không mau tạ ơn?” mặt Lam Khấu vô
cảm nhìn thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất còn chưa biết chính mình đã bình an, lạnh nhạt nói.
Tiểu cung nữ lúc này mới phản ứng, không
ngừng quỳ lạy dập đầu, vì dùng lực mạnh nên cái trán đổ máu. Tạ Nguyên
Gia vội kêu người đứng lên, Lam Khấu lại cảm thấy việc này không thể cứ
vậy bỏ qua, cuối cùng phạt nàng một năm bổng lộc.
Phạt tiền so
với bị giết vẫn tốt hơn, Tạ Nguyên Gia không đối nghịch với Lam Khấu
nữa, chỉ vẫy tay kêu nàng lui ra, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh. Thiến Bích đứng ở một bên trước sau chỉ im lặng xem kịch, hắn mở to đôi mắt đen lúng liếng hứng thú nhìn Tạ Nguyên Gia, tựa hồ đang thưởng thức một món đồ thú vị.
Sau khi dùng cơm trưa, Tạ Nguyên Gia uống
xong một nửa chén trà liền theo lệ bắt đầu mệt rã rời, y thả cái chén
trong tay xuống, tự giác ngã xuống giường, vừa nằm liền không dậy nổi.
Lam Khấu thấy y ngủ say, phân phó Thiến Bích bảo vệ người cho tốt, xoay người biến mất khỏi tẩm điện.
Cùng lúc đó, Phó Cảnh Hồng đang xem tấu chương, giương mắt liền thấy Lam
Khấu đi vào, trên mặt có chút hậm hực. Khóe môi hắn khẽ nhếch, thoạt
nhìn tâm tình cũng không tệ lắm, mang theo một chút thích thú chính hắn
cũng nhận không ra: “Sao vậy, dẫm phải đinh à?”
Lam Khấu cắn môi, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng không chịu xử tử cung nữ kia.”
“Ồ.” Phó Cảnh Hồng buông tấu chương trong tay, trong mắt mang theo ý diễu
cợt: “Bổn vương đã sớm nói qua, thằng nhóc kia tuyệt đối không đơn giản, y sẽ không thuận theo ý muốn của ngươi.”
Lam Khấu không rõ vì
sao Vương gia có thể bình thản như vậy, có chút gấp gáp nói: “Nếu đúng
như vậy, tâm cơ người này chỉ sâu không cạn, Vương gia không phải đang
tự mình tạo thêm kẻ thù sao?”
“Thêm một kẻ thù có gì mà không
tốt?” Phó Cảnh Hồng không quan tâm, “Một mình Bổn vương chơi đùa thật
không thú vị, bồi dưỡng thêm vài kẻ thù cũng không tệ.”
Lam Khấu
cảm thấy Vương gia nhà mình điên rồi, nào có ai lại tự mình tìm khổ,
nàng còn muốn mở miệng nói chuyện, Phó Cảnh Hồng lập tức đánh gãy nàng:
“Được rồi, Bổn vương trong lòng tự rõ, thằng nhóc kia không phải đối thủ của ta, không cần phải lo lắng.”
Nói xong, tay trái hắn vuốt ve
trên miếng ngọc bài phỉ thúy, tựa hồ đang nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên lại hỏi: “Hắn luyện chữ sao rồi? Hôm nay đã viết được mấy trang?”
Chuyển chủ đề hơi gắt, Lam Khấu sửng sốt trong chốc lát mới mở miệng trả lời:
“Chữ viết của Hoàng Thượng…… Cũng không khác gì mấy, vẫn y như cũ.
Lúc nãy nghe Thiến Bích nói, hôm nay y mới viết được năm trang giấy.”
“Sao chỉ có năm trang? Lười biếng?” Phó Cảnh Hồng giương mắt nhìn về phía nàng, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
“Không phải.” Lam Khấu vội lắc đầu giải thích, “Tay của Hoàng Thượng bị thương nhẹ, cho nên tốc độ luyện chữ cũng chậm lại.”
“Bị thương?” Bàn tay vuốt ve ngọc bài của Phó Cảnh Hồng dừng lại, “Sao lại
bị thương? Ngươi không phải mỗi ngày đều bên cạnh y sao?”
Lam
Khấu nói đến đây chỉ muốn thở dài, “Ngự y nói Hoàng Thượng là luyện chữ
quá cần mẫn, cổ tay bị đau, đã nhiều lần dặn dò Hoàng Thượng phải nghỉ
ngơi, nhưng y không nghe, một hai phải viết cho xong hai mươi trang.”
Nghe Lam Khấu nói xong, đầu sỏ gây tội Phó Cảnh Hồng giữa mày chau lại, hắn
im lặng một lúc lâu, khuôn mặt thâm trầm bình tĩnh, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tạ Nguyên Gia còn đang trong giấc mộng chợt
trở mình, không biết sao lại cảm thấy lạnh, quấn chặt chăn hơn, tiếp tục say đắm chìm vào cảnh đẹp trong mơ.