Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 11 - Lập Hậu???
Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Nguyên Gia đau đầu từ trên giường bò dậy, hôm
nay là ngày hưu mộc [1] nên không cần thượng triều, y có thể dậy trễ hơn so với ngày thường, nhưng điều này cũng không làm y thoải mái hơn, hậu
quả của việc say rượu chính là hiện giờ đầu đau như búa bổ, vừa sưng vừa đau.
[1] – hưu mộc (休沐): hay nghỉ phép để tắm gội, vào thời
Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp.
Giống chủ nhật được nghỉ làm.
“Hoàng Thượng, người tỉnh rồi?”
Y còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Thiến Bích đã xuất hiện ở trước mặt, ánh
mắt Tạ Nguyên Gia dại ra trong chốc lát rồi gật đầu: “Bây giờ đã
là…… Giờ nào rồi?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, bây giờ đã là giờ Tỵ (9 – 11h).” Thiến Bích cười tủm tỉm trả lời.
9 giờ rồi? Đã trễ như vậy sao? Tạ Nguyên Gia từ khi xuyên qua đến nay
chưa từng dậy trễ hơn 8 giờ lúc này đang gian nan bò dậy từ trên giường, “Đầu ta đau.”
“Lam Khấu cô cô đã sai người chuẩn bị canh giải rượu, Hoàng Thượng uống một chút đi.”
Tạ Nguyên Gia từ trên giường bò dậy, dưới sự trợ giúp của cung nữ đã rửa
mặt thay quần áo xong, sau đó tiếp nhận chén canh giải rượu lớn do Thiến Bích bưng tới, bóp mũi nuốt xuống, đầu óc đúng là thanh tỉnh hơn rất
nhiều. Y vừa mới thả chén xuống, liền nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thiến Bích.
Y khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Hoàng Thượng……” Thiến Bích gãi đầu, hiển nhiên không biết nên mở miệng
như thế nào: “Vừa rồi Vương gia sai người đến đây truyền lời, nói
là…… Nói là sẽ tăng thêm số trang người phải luyện chữ.”
“Sau này, mỗi ngày cần phải viết 30 trang để ngài ấy xem qua.”
Cái gì???
Tạ Nguyên Gia như bị sét đánh giữa trời quang, hai ngày trước không phải mới nói giảm xuống còn mười lăm trang sao?
Thiến Bích có vẻ nhận ra nội tâm y đang gào thét, tốt bụng giải thích: “Người do Vương gia phái tới còn nói, Ngự y bảo cổ tay của Hoàng Thượng đã
khỏe rồi, chuyện luyện chữ cũng nên nghiêm khắc một chút, mỗi ngày 30
trang, một trang cũng không thể thiếu.”
30 trang, chắc viết từ sáng sớm đến tối khuya quá.
Tâm tư của vai chính đúng thật là khó nắm bắt, cũng không biết y lại làm sai chuyện gì, không ngờ lại bị trả thù nhanh đến vậy.
Haiz.
Tạ Nguyên Gia nhận mệnh, y hữu khí vô lực (bất lực) ngồi trước bàn ăn cơm, cảm thấy bữa sáng hôm nay ăn không vô, ăn được mấy đũa liền buông xuống.
Lam Khấu từ bên ngoài vội vã tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, đêm qua Lý thái hậu đã hoăng [2].”
[2] – Hoăng: nghĩa là chết, dùng cho các vua chư hầu hay đại thần. Vua thiên tử chết gọi là “băng”.
“Ai?” Tạ Nguyên Gia lau miệng, cũng không để ý nàng vừa nói gì, không khỏi hỏi lại một lần nữa.
Sau khi Lam Khấu lặp lại một lần nữa, Tạ Nguyên Gia mới chợt nhớ ra, Lý
thái hậu chính là phi tử từng được lão Hoàng đế tín nhiệm nhất, dưới gối nàng không có con trai lẫn con gái, cả đời không sinh con hay dưỡng
dục, lại gánh vác trọng trách quản lý Lục cung, Tạ Nguyên Gia sau khi
lên ngôi đã cho nàng được hưởng lễ ngộ Thái Hậu, nhưng chưa được bao lâu thì nàng đã chết. Tác giả cũng không viết rõ nguyên nhân nàng qua đời,
nhưng có một số độc giả phân tích khẳng định không phải chết một cách tự nhiên.
Có người nói, Lý thái hậu là do Phó Cảnh Hồng giết. Nàng
tuy không có con, nhưng hiện tại ngôi vị Hoàng đế lại do Tạ Nguyên Gia
ngồi mà y lại không có thế lực mẹ đẻ để chống lưng, ngày sau tất nhiên
muốn dựa vào Lý thái hậu để được hậu thuẫn, ngày qua ngày, Lý thái hậu
có khả năng sẽ trở thành mối nguy hại đối với Phó Cảnh Hồng, không bằng
ngay từ ban đầu giết chết nàng, để phòng ngừa hậu hoạn.
Trong
lòng Tạ Nguyên Gia cũng thuận theo suy đoán này, lấy tính cách sát phạt
quyết đoán của Phó Cảnh Hồng suy ra, quả thật có khả năng dẫn đến loại
chuyện này. Nhưng đọc sách là một chuyện, chính mình ở trong câu chuyện
lại là một chuyện khác, Lý thái hậu đã chết, y mạc danh cảm thấy rợn từ
sống lưng đến hết cả người.
Vai chính không chút do dự giết chết
Lý thái hậu, có lẽ ngày sau cũng sẽ vì y chắn đường mà không ngần ngại
ra tay thủ tiêu? Hơn nữa, đây cũng chính là kết cục trong nguyên tác.
Chỉ mong trong mấy năm sắp tới y có thể thay đổi thái độ của vai chính để
hắn không còn chán ghét mình, đạt được kết thúc HE, nhưng nếu mà không
được…… Nếu mà không được, y phải làm sao đây? Tạ Nguyên Gia có chút
mông lung.
Lần này Quý Thiếu Viêm đánh thắng trận, hai bên tất
nhiên sẽ ký kết hiệp ước, Tây Vực thảm bại chỉ có thể âm thầm cắn răng
đáp ứng phái sứ thần tới đây đàm phán vào tháng sau, nhưng việc này
không liên quan gì đến Tạ Nguyên Gia, đã có Phó Cảnh Hồng xử lý.
Y bắt đầu buồn lo về một sự kiện khác – đó chính là lập hậu.
Y đăng cơ hơn hai tháng, vừa mới ổn định thế cục trong triều, ngay sau đó liền có rất nhiều đại thần nhàn rỗi bắt đầu nhọc lòng quan tâm đến
chuyện hôn sự của Hoàng Thượng, đương nhiên bọn họ có chủ ý gì thì trong lòng mỗi người đều tự rõ, nhưng Lễ Bộ lại nghiêm túc đem việc này tấu
trình hằng ngày, trong buổi thượng triều hôm nay ở trước mặt văn võ bá
quan lại đem ra nói.
Phó Cảnh Hồng đối với chuyện này cũng không
có ý kiến gì, hắn đã nắm gọn Tạ Nguyên Gia ở trong lòng bàn tay, nhưng
dù có bá đạo thế nào cũng không thể ngăn cản chuyện người ta thành thân, hắn ngoài mặt rất tán đồng với kiến nghị của Lễ Bộ, việc tuyển phi lập
hậu cứ như vậy mà định đoạt.
Đương nhiên, Tạ Nguyên Gia không có
quyền quyết định, chọn cô nương nhà ai hay có diện mạo ra sao đều không
liên quan đến y, tất cả đều do Phó Cảnh Hồng sắp xếp, các bức họa nữ
nhân ứng tuyển trước khi đưa đến chỗ Hoàng thượng đều phải chuyển giao
tới thư phòng của hắn, lấy mỹ danh là do Hoàng Thượng tuổi nhỏ không
hiểu việc nam nữ, lập hậu là chuyện trọng đại, thân là thần tử cửa ải
này sẽ do hắn kiểm tra trước.
Trong triều không ai dám dị nghị, dù có dị nghị cũng vô dụng.
Tạ Nguyên Gia đối với chuyện này thực sự phát rầu, y đương nhiên không
phải rầu vì chuyện không được chủ động tuyển vợ, y vốn là gay nên cũng
không tính cưới vợ để tránh làm hại cả đời cô nương nhà người ta, y rầu
vì người được chọn cho ngôi vị Hoàng hậu.
Trong nguyên tác, sự kiện Tạ Nguyên Gia lập hậu là do một tay Phó Cảnh Hồng
sắp đặt, người được tuyển là nữ nhi của Hàn Chi Nghĩa học sĩ Hàn Lâm
Viện, thân phận không tính là thấp kém, vì trong triều hắn không nắm giữ thực quyền, nên nữ nhi của hắn được chọn cho ngôi vị Hoàng hậu, đến
cùng là có ý gì thì ai nấy đều hiểu rõ. Tiểu Hoàng đế có thể cưới vợ,
nhưng Phó Cảnh Hồng tuyệt đối không cho phép y có nhạc phụ cường đại trợ thế, cưới nữ nhi của nhàn quan không có quyền lực, là thích hợp nhất.
Nhưng mà, nhưng mà…… Đây là nữ chính đó!
Phó Cảnh Hồng chỉ lướt sơ qua đống tranh của các tú nữ, căn cứ theo gia thế bối cảnh tùy tiện chọn một nữ nhân mà hắn cho rằng thích hợp đưa vào
trong cung, bất hạnh thay sau này lúc vào cung gặp được vị Hoàng hậu kia liền nhất kiến chung tình, cốt truyện cẩu huyết cứ thế bắt đầu, Tạ
Nguyên Gia cảm thấy kết cục BE trong nguyên tác của tiểu Hoàng đế, phần
lớn cũng nhờ ơn nữ chính. Ai bảo tiểu Hoàng đế không có mắt, một hai cứ
phải yêu nữ nhân mà nam chính âu yếm, đây không phải đang tự tìm đường
chết sao?
Quả nhiên, ba ngày sau, Phó Cảnh Hồng liền tới gặp y.
“Thần đang chuẩn bị cho việc tuyển chọn hôn sự của Hoàng Thượng, không biết
Hoàng Thượng có vừa lòng không?” Hắn ung dung uy nghiêm ngồi xuống ghế
thích ý uống trà, bảo Mục Chiến bên cạnh đem bức hoạ cuộn tròn trong tay đặt lên trên bàn trước mặt Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia không mở cuộn tranh kia ra để xem, chỉ thành thật gật đầu nói: “Đều nghe theo
Hoàng thúc, nữ tử do Hoàng thúc lựa chọn, tất nhiên không tệ.”
“Sao?” Phó Cảnh Hồng buông chén trà, rất có hứng thú chống cằm nhìn y, “Tín
nhiệm Hoàng thúc như vậy? Lỡ như, ta chọn cho ngươi cô nương xấu xí nhất trong kinh thành thì sao?”
Tạ Nguyên Gia thở dài, lời lẽ chính đáng nói: “Hoàng thúc, trẫm không phải loại người chỉ để ý đến dung mạo.”
Kỳ thật tất cả lời y nói đều là xạo, đã thường xuyên lén lút ngắm trộm
gương mặt đẹp trai của Mục Chiến ca ca vậy mà còn dám mạnh miệng nói
mình không coi trọng dung mạo.
Phó Cảnh Hồng càng cảm thấy thú vị, “Không coi trọng dung mạo, vậy ngươi coi trọng cái gì? Thân thế?”
Tạ Nguyên Gia trợn mắt nói dối: “Đương nhiên không phải, trẫm, trẫm coi
trọng nội tại, cô nương thiện lương dịu dàng mới là người tốt nhất nên
được chọn.”
“Ôi, đúng là tâm tính của đứa con nít.”
Phó
Cảnh Hồng coi như miễn cưỡng hài lòng với đáp án này của y, hắn nửa thật nửa giả dạy dỗ Tạ Nguyên Gia: “Nội tại là thứ giả dối nhất, một cô
nương có vẻ ngoài thiện lương dịu dàng, ngươi có dám chắc nàng thật sự
thiện lương không? Có khi thủ đoạn lén lút của nàng còn độc hơn ngươi
tưởng, chi bằng chọn diện mạo xinh đẹp, ít nhất cái gương mặt xinh đẹp
đó là thật.”
Đúng, nói rất có đạo lý.
Tạ Nguyên Gia nghe mà không ngừng gật đầu, thầm khen vai chính quả nhiên cơ trí, hèn chi có thể đảm đương được vị trí vai chính?
“Hoàng thúc anh minh, Hoàng thúc giáo huấn rất đúng.” Y nhanh nhẹn không ngừng nịnh nọt, “Kính ngưỡng [3] của trẫm đối với Hoàng thúc như nước sông
cuồn cuồn chảy không ngừng, hy vọng Hoàng thúc chỉ dạy nhiều hơn.”
[3] – Kính ngưỡng: Ngưỡng mộ cách thành kính.
“Phụt.”
Thiến Bích ở phía sau y thật sự không nhịn được nữa phụt cười ra tiếng, mấy
câu này không phải hôm qua hắn mới nói với Hoàng Thượng hay sao? Thế nào mới vừa quay đầu đã bị y học lỏm rồi?
Phó Cảnh Hồng không chút để ý liếc Thiến Bích một cái, thành công khiến
Thiến Bích thu liễm lại biểu tình một lần nữa đứng thẳng lưng lên.
“Hoàng Thượng thật sự không mở ra xem sao, là chân dung của Hoàng hậu tương lai đó?”
Không cần nhìn, cũng biết là tuyệt sắc, bằng không làm sao được ngươi coi trọng?
Tạ Nguyên Gia ở trong lòng bồi thêm một câu, nhớ tới sau này Phó Cảnh Hồng dành tất cả yêu thương cùng muôn vàn sủng ái đối với nữ chính, bỗng
nhiên có cảm giác hả hê, dù sao trong nguyên tác nữ chính cũng thuộc
loại vạn nhân mê nên rất được nhiều người yêu thích, tính cách của nàng
đi đâu cũng thu hút rắc rối, Phó Cảnh Hồng đau đầu vì suốt ngày phải gặp họa do nàng mang tới. Các độc giả đều cảm thấy hắn rất xứng đáng, ai
biểu thủ đoạn của hắn quá thâm, cho nên tác giả mới tạo một nữ chính như vậy để hành rồi thu phục hắn, đúng là tổ hợp “Vỏ quýt dày có móng tay
nhọn”.
Thấy y thật sự không có hứng thú, Phó Cảnh Hồng đã tin Tạ
Nguyên Gia thật sự không để bụng việc mình sẽ cưới người nào. Hắn không
khỏi càng thêm hứng thú với y, chẳng lẽ có người thật sự không quan tâm
đến việc thành thân quan trọng nhất trong đời người sao?
Cũng có thể…… Nữ tử lẫn thông gia do mình lựa chọn không hợp ý của y?
“Thần đã cho Lễ Bộ chuẩn bị, mùng tám tháng sau là ngày tốt hợp để cưới gả, Hoàng Thượng thấy thế nào?”
“Tốt, rất tốt.” Tạ Nguyên Gia gật đầu.
Lúc này Mục Chiến cũng trộm ngẩng đầu nhìn tiểu Hoàng đế mà hắn vô cùng tò
mò, tầm mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau, cả hai đều sửng sốt. Mục
Chiến vội vàng cúi đầu không dám làm càn, còn Tạ Nguyên Gia thì có chút
hoảng loạn, không biết có phải việc mình nhìn lén bị bắt tại trận rồi
không.
Phó Cảnh Hồng không để ý đến mờ ám giữa hai người, ngồi
một lát liền rời đi, Tạ Nguyên Gia muốn tiễn họ ra ngoài, nhưng Phó Cảnh Hồng lại bảo y tiếp tục luyện chữ, còn bản thân tự rời khỏi. Hắn mới đi được vài bước chưa ra khỏi cửa cung, bỗng nhiên nói với Mục Chiến:
“Tiểu Hoàng đế đôi lúc cũng rất thú vị, không phải sao?”
“A……” Mục Chiến làm sao biết tiểu Hoàng đế có thú vị hay không, nhưng
mà…… Nhớ tới ánh mắt dịu dàng nồng ấm vừa rồi của tiểu Hoàng đế, hắn nhịn không được gật đầu, “Hoàng Thượng quả thật là người tốt.”
“Người tốt?” Phó Cảnh Hồng sửng sốt, khóe miệng cong lên tạo một vòng cung
xinh đẹp, “Mắt nhìn người của ngươi có đôi lúc làm người khác không biết nên nói gì.”
Mục Chiến trầm mặc không lên tiếng.
Mà Tạ
Nguyên Gia, lúc này y đang lén lút dùng bút lông vẽ trên giấy một Mục
Chiến phiên bản chibi, nhan sắc của Mục Chiến nhìn đã mắt quá đi!