Chương 18 - Học cưỡi ngựa
Thời gian bảy ngày nghỉ hậu kết hôn trôi qua thật nhanh chóng, Tạ Nguyên Gia bắt đầu khôi phục lại nhịp điệu dậy sớm để thượng triều. Hôm nay,
đám quan văn võ thượng triều rất thức thời không khắc khẩu trong ngày
đầu tiên sau tân hôn của Hoàng Thượng, dẫu sao kẻ nào dám náo loạn thời
gian tân hôn ngọt ngào của người khác thì đáng bị lừa đá.
Người
của Lễ Bộ bước ra hội báo, nói rằng sứ thần Tây Vực mấy ngày nữa sẽ đến
kinh thành, muốn dò hỏi Tạ Nguyên Gia xem nên an bài bố trí như thế nào. Lần này liên minh các nước đại bại dưới tay Đại tướng quân, hung hăng
chặt đứt sự kiêu ngạo từ trước đến nay của đám người Tây Vực, buộc bọn
họ phải đến Trung Nguyên triều bái [1] ký kết hiệp nghị đình chiến, đánh giá lần này đám người đó tới đây khẳng định sẽ không thành thật.
[1] – Triều bái: Đến bái (lạy) – yết (ra mắt) vua.
Tạ Nguyên Gia trầm ngâm, trong nguyên tác có nhắc đến lần này đi theo sứ
thần Tây Vực chính là Tứ vương tử Ấn Gia của Ngọc Hồ Quốc, bọn họ lần
này tới đây căn bản không phải thật lòng muốn ký kết hiệp nghị, mà toan
tính ủ mưu ám sát vai chính Phó Cảnh Hồng. Lúc Hoàn Đế còn tại thế đã
phát hiện ý đồ khởi binh tạo phản của Thất hoàng tử Tạ Nguyên Kỳ, sau
khi hắn bị tước bỏ tước vị rồi lưu đày thì chạy trốn tới Ngọc Hồ Quốc,
cấu kết với Tứ vương tử Ấn Gia, hứa hẹn chỉ cần tên kia trợ giúp hắn trở về vương triều Đại Thành, sẽ đem mười hai thành trì chắp tay dâng cho
Ngọc Hồ.
Cho nên mục tiêu lần này của Ấn Gia kỳ thật là Phó Cảnh
Hồng. Trong nguyên tác, Phó Cảnh Hồng quả thật ngay tại chỗ này vô ý bị
trúng kế, trúng phải một loại kịch độc gọi là Đoạn Hồn Tán, may mắn nhờ
có Hàn Dao cơ trí xử lý chu toàn chuyện Ấn Gia, lừa được thuốc giải tới
tay, mới cứu được Phó Cảnh Hồng một mạng.
Nhưng điểm kỳ quái
chính là, tình tiết này lại bị rất nhiều độc giả nghi ngờ, bởi vì Phó
Cảnh Hồng ở trong sách từ trước đến nay đánh đâu thắng đó, không gì cản
nổi không gì làm không được, thỏa mãn hình tượng vai chính sảng văn, lại chỉ duy nhất có mỗi lần này không cẩn thận trượt chân, thật sự không
phù hợp với thiết lập trí kế song tuyệt của hắn. Tác giả tuy không có
nói rõ, nhưng có rất nhiều người tin chắc rằng cái tên Phó Cảnh Hồng tâm địa đen tối này, đang muốn lừa lấy chân tình của Hàn Dao. Cho dù nàng
không đi tìm thuốc giải, thì bên cạnh Phó Cảnh Hồng vẫn còn một đống
người, Lăng Sương Ngạo Tuyết, Mục Chiến Tình Ảm đã sớm làm công tác
chuẩn bị, chắc chắn là hắn cố tình trúng độc.
Thấy y thật lâu
cũng không nói lời nào, Quý Thiếu Viêm lầm tưởng y không đủ tự tin, tiến lên một bước nói: “Hoàng Thượng, đám người man di Tây Vực này cũng
không đáng sợ, nếu thần đã đánh lui bọn chúng được một lần, thì cũng có
thể vì người lần thứ hai đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất!”
“Ái khanh vất vả rồi.” Tạ Nguyên Gia gật đầu, “Đại Thành ta là đại quốc đất rộng người đông, há phải sợ một nước nhỏ như Ngọc Hồ? Đám sứ thần đó
nếu đã tới đây, thì đem người an bài ở dịch quán, nếu dám giương oai gây sự, bắt giam hết chúng cho trẫm.”
“Lời Hoàng Thượng nói rất có
lý.” Thuần Vu Nhã lời lẽ chính đáng nói, “Tiểu quốc Tây Vực lòng muông
dạ thú, mơ ước biên cảnh triều ta mấy trăm năm nay, há có thể để cho bọn chúng thực hiện được! Lần này tới hàng, chúng ta tất nhiên phải khiến
bọn chúng thương tích đầy mình mà quay về.”
Các đại thần còn lại đều sôi nổi phụ họa, một mực tỏ vẻ không thể đối xử hoà nhã với sứ thần Ngọc Hồ Quốc.
Sau khi hạ triều, Thuần Vu Nhã phi thường hài lòng khen ngợi Tạ Nguyên Gia
vì những gì đã nói trong lúc thượng triều ngày hôm nay: “Hôm nay Hoàng
Thượng làm rất tốt, uy nghi thiên tử đã bắt đầu lộ ra, đợi ngày sau cánh chim cứng cáp tung bay, nhất định sẽ trở thành thế hệ minh quân tiếp
theo.”
Tạ Nguyên Gia ngượng ngùng gãi mặt, hắn sao có thể nói ra
mấy câu đao to búa lớn như vậy, bất quá kiếp trước khi xem TV, y vẫn
luôn cảm thấy mấy diễn viên diễn vai Hoàng Thượng lúc đọc thoại rất là
soái khí, hôm nay liền trộm lấy một hai câu ra mà dùng.
“Lão sư quá khen, trẫm vẫn còn kém xa lắm.”
“Hoàng Thượng không cần khiêm tốn quá mức.” Thuần Vu Nhã cười tủm tỉm nói,
“Thần không phải cuồng ngôn, Hoàng Thượng xác thực có chân long chi khí, về sau tất có tương lai.”
Đó là do ngươi không biết cốt truyện đó thôi, kết cục của ta còn bị chết thảm nữa kìa.
Tạ Nguyên Gia ở trong lòng phun tào, vừa nhấc mắt liền thấy Thuần Vu Nhã
từ trong tay áo móc ra một hộp gỗ tử đàn nhỏ, đưa tới trước mặt y nói:
“Lần này Hoàng Thượng đại hôn, thần có chút lễ mọn tương tặng, mong
Hoàng Thượng không chê.”
“Lúc ấy không phải lão sư đã tặng rồi sao?” Tạ Nguyên Gia kinh ngạc.
“Kia là lễ vật của thần tử, còn cái này là của riêng vi sư.” Thuần Vu Nhã ôn nhu giải thích.
Trong lòng Tạ Nguyên Gia rất cảm động, y cầm lấy hộp nhỏ kia, dưới ánh mắt cổ vũ của Thuần Vu Nhã mở ra, chỉ thấy nằm an tĩnh ở bên trong là một khối nghiên mực. Y khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, Thuần Vu Nhã nói: “Đây là
nghiên mực Đoan Khê [2] của một vị cố nhân đã tặng cho thần, thần vẫn
luôn rất thích, để dành vì không nỡ dùng, hiện tại vừa vặn đưa cho Hoàng Thượng vẽ tranh, vừa lúc vật tẫn kỳ dụng [3].”
[2] – Nghiên
mực Đoan Khê: Nghiên mực Đoan Khê được làm từ đá Đoan Khê của vùng Triệu Khánh, thuộc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Đứng đầu trong “Tứ đại danh
nghiễn”, thường có màu tím hoặc đỏ tím. Được chia làm 3 loại là Tử đoan, Bạch đoan, Lục đoan.
[3] – Vật tẫn kỳ dụng: vật được dùng hết khả năng.
Tạ Nguyên Gia vừa nghe nói là do cố nhân tặng, lập tức lắc đầu nói: “Như
vậy sao được, đây là do bằng hữu của lão sư tặng người, trẫm không thể
đoạt vật người thích được.”
“Thứ này đặt trong tay thần, cũng chỉ nằm trong góc thư phòng đống bụi, chi bằng đưa cho Hoàng Thượng, để
thần ngày ngày đều được nhìn thấy, cũng không tính đoạt vật thần thích.” Thuần Vu Nhã cứ khăng khăng đưa tới, Tạ Nguyên Gia lại không giỏi từ
chối, y quả thật rất thích cái nghiên mực màu tím này, vui mừng nhận
lấy.
Thuần Vu Nhã thấy y vui vẻ, trong lòng trấn an.
“Vậy hôm nay thần sẽ giảng cho Hoàng Thượng về《 Xuân Thu 》.”
Tạ Nguyên Gia cẩn thận đem nghiên mực Đoan Khê đưa cho Lam Khấu cất giữ,
an tĩnh mở sách ra bắt đầu học, quân thần hai người trông thật hoà thuận vui vẻ.
Buổi sáng học văn khóa, buổi chiều liền bắt đầu khóa học kỵ mã (cưỡi ngựa). Quý Thiếu Viêm mặc một thân quần áo cưỡi ngựa màu đỏ đứng chờ ở hàng
rào trại nuôi ngựa, hắn tùy ý ôm ngực dựa vào rào chắn, chân dài vô thức vẽ hình xoắn ốc trên mặt đất, bộ dạng anh tuấn khi làm hành động đó làm đám cung nữ đi ngang qua mặt đỏ tai hồng.
“Hoàng Thượng đã tới?” Hắn nghe được chút động tĩnh, vừa nhấc đầu liền thấy Hoàng Thượng đang từ nơi gần đó đi đến.
Tạ Nguyên Gia từ Cảnh Doanh Cung đến đây phải tốn kha khá thời gian, thấy
Quý Thiếu Viêm đang đứng chờ, vội hỏi: “Ái khanh có đợi lâu lắm không?”
“Không lâu, thần cũng vừa mới đến.” Quý Thiếu Viêm hơi mỉm cười, răng trắng lộ ra khi cười dưới ánh mặt trời càng thêm trắng, mang đậm cảm giác thiếu
niên.
Tạ Nguyên Gia trong lòng hâm mộ dáng người cùng tướng mạo
của hắn, nhịn không được liền khen: “Ái khanh thật là khí vũ bất phàm,
thiếu niên phơi phới.”
Đôi mắt Quý Thiếu Viêm sáng lên, nhếch miệng cười to: “Hoàng Thượng cũng cảm thấy thần trời sinh có tướng tốt?”
“Ừ.” Tạ Nguyên Gia vội gật đầu.
“Đa tạ Hoàng Thượng khích lệ.” Quý Thiếu Viêm đắc ý dào dạt, trên khuôn mặt tràn đầy sự kiêu ngạo: “Thần cũng cảm thấy dáng vẻ của mình bất phàm
[4], tài năng hơn hẳn người khác! Mắt nhìn của Hoàng Thượng thật tốt!”
[4] – bất phàm: Không tầm thường, vượt hẳn người thường.
Quý Thiếu Viêm hình như không biết viết hai chữ khiêm tốn như thế nào, sự
tự tin trời sinh làm người khác cảm thấy buồn cười, bất quá hắn quả thực cũng có vốn trời cho.
“Vậy……” Con ngươi Quý Thiếu Viêm xoay
chuyển, bỗng nhiên mỉm cười một cách tà khí: “Xin hỏi Hoàng Thượng, thần và Nhiếp Chính Vương, ai đẹp hơn?”
Tạ Nguyên Gia: “……”
Vấn đề này, đau đầu à nghen.
Phó Cảnh Hồng, Thuần Vu Nhã, Quý Thiếu Viêm, tam đại đầu sỏ trong 《 Mạt đại đế vương 》 chính là tam đại mỹ nam trong quyển sách này, fans vì tranh
danh hiệu đệ nhất có thể đánh nhau từ mùng một tới mười lăm, đến cả tác
giả còn không biết ai mới là nhân vật đẹp nhất, thì làm sao y biết được?
“Ừm…… Cái này……” Tạ Nguyên Gia khó xử, tư tâm của y đương nhiên thích Phó Cảnh Hồng hơn, dù sao hắn cũng là nam thần trong lòng y, nhưng bản thân lại là học trò của Quý Thiếu Viêm cũng phải biết nể mặt mà nói tránh,
vạn nhất lỡ dẫm trúng đuôi của hắn thì biết làm sao đây?
“Hoàng
thúc là anh tài trị thế, xuất sắc hơn người, phong lưu phóng khoáng,
long chương phượng tư, dáng vẻ đường đường.” Tạ Nguyên Gia gian nan lục
lọi trong ký ức tìm đám thành ngữ mà mình đã học được từ hồi sơ trung,
lại nói tiếp: “Ái khanh thì hữu dũng hữu mưu, khí vũ hiên ngang,
ừm…… Uy nghi rạng rỡ, thần thái phi dương.” [5]
[5] – Mấy câu thành ngữ (cái nào dễ hiểu khỏi chú thích nha):
+ Long chương phượng tư (văn chương của rồng tư thế của phượng): văn
chương tài giỏi phi thường, diện mạo dáng vẻ như phượng (chữ phượng chỉ
con đực).
+ Khí vũ hiên ngang: Hình dung người tinh lực dư thừa, phong độ bất phàm.
+ Thần thái phi dương: vẻ mặt phấn khởi.
“Hai người các ngươi sàn sàn như nhau, đều tốt, đều tốt.” Tạ Nguyên Gia đối với mỗi người đều cho 100 điểm.
Quý Thiếu Viêm hiển nhiên đối với câu trả lời sao cũng được này phi thường
bất mãn, hắn không cao hứng giơ tay lên đếm đếm rồi nói: “Hoàng Thượng,
người miêu tả Nhiếp Chính Vương dùng đến năm câu thành ngữ, nhưng đối
với thần, lại chỉ dùng bốn câu, đây rõ ràng là cảm thấy Nhiếp Chính
Vương đẹp hơn!”
Đó là bởi vì, chữ nghĩa ta chỉ biết có nhiêu đó
mà thôi, phiền phức thật, không cần mượn chuyện này để nhắc nhở ta là
đứa mù chữ đâu.
Tạ Nguyên Gia an ủi nói: “Ái khanh không cần phải so sánh với kẻ khác, trẫm nếu có khí chất tướng mạo như ái khanh thì
tốt rồi, sợ là đi đường gặp phải chỉ dám lướt qua.” Hơn nữa kiêu ngạo
đến độ đi WC cũng không thèm gài cửa thì thôi không cần đâu.
Lòng hư vinh của Quý Thiếu Viêm đã được thỏa mãn cực đại, để báo đáp lại,
hắn cũng an ủi Tạ Nguyên Gia vài câu: “Hoàng Thượng trời sinh cũng rất
tốt số, tuy không sánh bằng thần, nhưng cũng không cần coi nhẹ bản
thân.”
Thiến Bích đi theo sau nghe hai người đối thoại, đôi mắt trợn muốn rớt ra.
Hai người vừa nói vừa đi về phía chuồng ngựa, ở nơi đó đã có một hàng ngựa tốt đang đứng, chỉ chờ Tạ Nguyên Gia chọn.
“Đám ngựa này đều do thần cẩn thận chân tuyển qua, tính tình ôn hòa ngoan
ngoãn nghe lời, tất cả đều là ngựa con, Hoàng Thượng thích con nào cứ
chọn.” Quý Thiếu Viêm chỉ vào một loạt bảo mã (BMW) khác màu nói.
Tạ Nguyên Gia đi ra phía trước, nhìn mấy con ngựa từ đầu tới đuôi toàn bộ
nhìn một hồi, cảm thấy con ngựa nào cũng đẹp, nhìn đến hoa cả mắt. Thấy y phân vân tới lui, nên Quý Thiếu Viêm liền thay y chọn lựa: “Thần cảm
thấy con Hãn huyết bảo mã [6] này không tồi.”
[6] – Hãn huyết
bảo mã: hay ngựa Akhal-Teke được coi là giống ngựa quý hiếm nhất thế
giới có nguồn gốc Turkmenistan, sở hữu bộ lông lấp lánh ánh kim, sức
chịu đựng dẻo dại, phi nước đại cực nhanh. Loài ngựa này khi chảy mồ hôi sẽ có màu đỏ như máu.
Tạ Nguyên Gia nhìn con ngựa con có cái đầu màu mận chín kia, tinh thần sáng láng nguyên khí tràn đầy, vừa nhìn liền biết con ngựa này không tầm thường. Y đi qua duỗi tay nhẹ nhàng
vuốt bờm ngựa, vừa tiếp xúc với bộ lông mềm mại, con tim y liền rung
động.
“Vậy chọn nó đi.” Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nói, “Nên gọi nó là gì đây?”
“Hoàng Thượng thích gọi nó như thế nào cũng được.” Quý Thiếu Viêm phất tay kêu người dẫn mấy con ngựa khác đi.
Tạ Nguyên Gia với tài năng đặt tên có hạn lần nữa vùng vẫy trong vũng bùn, y trái lo phải nghĩ cũng không tìm ra được một cái tên vừa mang phong
cách soái khí lại độc nhất vô nhị, ánh mắt dừng trên thân mình màu đỏ
thẫm của ngựa con, bỗng nhiên có ý tưởng: “Nó có màu đỏ, vậy gọi là Tiểu Hồng đi.”
Ánh mắt Quý Thiếu Viêm gian nan nhìn y, phảng phất
không hiểu tại sao người này có thể làm như vậy, cái tên Hãn huyết bảo
mã tổ truyền của người ta, đưa cho ngươi liền giáng cấp xuống thành cái
tên “Tiểu Hồng” quê mùa hay đặt cho mấy bé gái ở nông thôn, biết bao
nhiêu người muốn còn cầu không được vậy mà sao nỡ làm thế?
Tạ
Nguyên Gia cũng biết cái tên do mình đặt này làm người khác không khỏi
oán giận, có chút không phục nói: “Không phải cái con Lư gì đó của ái
khanh cũng được gọi là Tuyết Cơ ư, ai cũng dựa vào nhan sắc để đặt tên,
có khác gì nhau đâu.”
“Hoàng Thượng sao lại nói như vậy?” Quý
Thiếu Viêm nhíu mày, “Tuyết Cơ vô luận thế nào khi nghe cũng rất phong
nhã, đâu có giống cái tên Tiểu Hồng.”
Tạ Nguyên Gia vuốt bờm của Tiểu Hồng, càng nhìn nó càng thấy thuận mắt, “Nó thích cái tên Tiểu Hồng này.”
Quý Thiếu Viêm nhìn ra sự ghét bỏ trong đôi mắt của tiểu Hãn huyết bảo mã,
trong lòng cảm thấy bản lĩnh trợn mắt nói dối của Hoàng Thượng thật cao
thâm.
“Nếu đã chọn ngựa xong, vậy thần liền bắt đầu dạy Hoàng Thượng học cưỡi
ngựa, Hoàng Thượng không được bỏ dở nửa chừng.” Quý Thiếu Viêm bất đắc
dĩ thở dài nói.
Tạ Nguyên Gia mạnh mẽ gật đầu, “Được.”