Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng - Chương 9 - Đại tướng quân hồi triều
Đại tướng quân hồi triều
Edit + Beta: April
Không biết vì sao mà Phó Cảnh Hồng đột nhiên thiện tâm, sau khi Tạ Nguyên Gia ngủ trưa dậy liền nhận được thông truyền, nói Vương gia vì muốn Hoàng
Thượng long thể an khang, từ nay mỗi ngày hai mươi trang luyện chữ giảm
xuống còn mười lăm trang, để Hoàng Thượng có thêm thời gian nghỉ ngơi.
Ồ, đúng là lộc trời ban.
Tạ Nguyên Gia khô khan cười hai tiếng, chợt nhớ tới còn mười lăm trang
chưa viết, cực kỳ muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp một giấc để xuyên ngược trở về. Nhưng y dù sao cũng không phải người tham lam, giảm năm trang cũng
tốt, còn hơn bị tăng thêm.
Có khả năng y và bút lông trời sinh
khắc nhau, rõ ràng Thuần Vu Nhã cùng Thiến Bích đã chỉ dạy rất nhiều
lần, nhưng viết vẫn chẳng ra sao, nét ngang vẽ còn không thẳng nổi.
Nhưng mà mỗi ngày luyện chữ cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất
bây giờ chữ y viết ra cũng không đến mức quá trừu tượng, Thuần Vu Nhã
còn có thể nhận ra đang viết cái gì.
Thời gian thấm thoát thoi
đưa, chớp mắt cái đã qua một tháng, khối tuyết cuối cùng còn đọng lại
trên ngói lưu ly của hoàng cung cũng đã tan, mùa xuân đã tới.
Tự
cổ chí kim, chắc rằng không có ai mà lại không thích mùa xuân, cho dù là người u ám, nhưng khi đến mùa vạn vật đua nở, tâm tình cũng sẽ tốt hơn. Tạ Nguyên Gia tất nhiên cũng thích, Ngự Hoa Viên trong hoàng cung vừa
nở rất nhiều hoa, đặc biệt đây là mùa mai nở đẹp nhất, sau khi ngủ trưa y sẽ đem cái bàn dọn đến Ngự Hoa Viên, một bên luyện chữ một bên ngắm
hoa.
Y yêu thích nhất là cây hồng mai ở trong vườn, có lẽ do mùa
đông ngắm nhìn màu trắng nhiều quá nên chán, giờ chợt thấy sắc hồng đỏ
thắm liền cảm thấy rất đẹp. Y cầm bút, trải giấy Tuyên Thành bên trên
múa bút điêu luyện, nhìn cây hồng mai kia mà vẽ lại, chỉ chốc lát sau
dưới nét bút mạnh mẽ trên giấy liền hiện ra nhánh cây khô, mỗi một nét
đều tinh xảo.
Thiến Bích cùng Lam Khấu ở một bên xem đến tấm tắc
khen ngợi, không ngờ Hoàng Thượng viết chữ không được, lại vẽ tranh sinh động như vậy!
Vốn dĩ Phó Cảnh Hồng đang ngồi bên cạnh uống trà
kiêm giám sát Tạ Nguyên Gia luyện chữ, chợt nghe thấy những lời nịnh hót hoa mỹ của Thiến Bích, vì tò mò nên cũng lại gần xem thử, vừa nhìn liền cả kinh: “Đây là do Hoàng Thượng vẽ?”
“Vâng.” Tạ Nguyên Gia đang vội vẽ nhánh cây cuối cùng nên không ngẩng đầu trả lời hắn, chỉ gật đầu cho có lệ, sự chú ý đều tập trung trên bức họa.
Y ở kiếp trước rất thích vẽ tranh, lúc còn đi học bởi vì quá nghèo nên
không có tiền mua cọ cùng màu nước, vì vậy lúc rảnh rỗi thường dùng bút
bi vẽ hình chi bi các nhân vật yêu thích lên trên vở, tuy rằng chưa từng được đào tạo bài bản, nhưng bản phát thảo cũng mượt mà đáng yêu và y
như mẫu, rất được các bạn học yêu thích. Sau này khi đi làm, y liền góp
tiền đăng kí học phác họa, chỉ cần rảnh là trồng nấm trong phòng vẽ.
Thầy giáo dạy y phác hoạ là người có tiếng trong làng Quốc họa [1], sau
vài lần nhìn y vẽ liền cảm thấy y rất có thiên phú, nghe nói điều kiện
kinh tế của y có chút khó khăn, còn chủ động dạy y vẽ Quốc hoạ, tuy Tạ
Nguyên Gia theo ông học chưa được bao lâu, nhưng tác phẩm lại tốt hơn
hẳn so với các bạn học trong lớp.
[1] – Quốc họa: là một dạng
tranh truyền thống của Trung Quốc. Được vẽ trên lụa hoặc giấy bằng bút
nhúng nước, mực hoặc màu. Dụng cụ và vật liệu bao gồm bút lông, mực, bột màu vẽ, lụa,…. Đối tượng vẽ được chia thành: nhân vật, phong cảnh,
động vật, v.v. Về nội dung hội họa Trung Quốc thể hiện nhận thức của
người xưa về tự nhiên, xã hội và các khía cạnh chính trị, triết học, tôn giáo, đạo đức, văn học.
Trong lòng y cũng có chút hối tiếc,
nếu không phải bị xuyên không, có lẽ bây giờ y vẫn còn đang lẽo đẽo theo sau thầy Vương học Quốc hoạ.
Đợi đến khi y tùy ý rải vài giọt
màu đỏ thắm lên trên giấy, cái cây đen như mực đột nhiên trở nên sống
động, giấy trắng mực tàu ánh (giao hòa) hồng mai, trông rất đẹp
mắt. Ngay cả người khó tính như Phó Cảnh Hồng cũng có chút thích bức họa này. Hắn nhìn thoáng qua cây mai đầy sức sống kia, lại nhìn xuống mai
giả được vẽ trên giấy, gật đầu không tiếc lời khen: “Tài năng hội họa
của Hoàng Thượng thật xuất chúng.”
Sau hai tháng liên tục bị Phó
Cảnh Hồng mắng riết thành quen, Tạ Nguyên Gia giờ đây có chút kích động, y ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn, có chút vui
sướng hỏi: “Thật sao?”
Bị ánh mắt nóng bỏng của y nhìn đến, Phó Cảnh Hồng trong lòng thư thả, ngữ khí hắn dịu xuống, “Là thật.”
Được, được nam thần khen ngợi!
Tạ Nguyên Gia vui đến mặt đỏ bừng, lúng túng buông bút vẽ, biệt nữu suy
nghĩ hơn nửa ngày, có chút thẹn thùng nói: “Vậy, bức họa này ta tặng cho Hoàng thúc?”
Phó Cảnh Hồng không ngờ tới: “Tặng cho ta?”
“Vâng.” Tạ Nguyên Gia gãi mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Hoàng thúc vì trẫm
ngày đêm nhọc lòng, mỗi ngày đều vất vả phê duyệt tấu chương, bức họa
này coi như tâm ý của trẫm, mong Hoàng thúc không chê bai.”
Lời
này của y là thật lòng, tuy cũng có chút tâm tư muốn lấy lòng vai chính, nhưng y thực sự rất có hảo cảm với Phó Cảnh Hồng, không hề ghét hắn.
Trong lòng Phó Cảnh Hồng ngũ vị trần tạp [2], từ sau khi hắn đắc thế, trong
phủ liền ồ ạt người ngựa đến tặng lễ vật, những đồ vật bằng vàng bạc
châu ngọc kia hắn đều không để vào mắt, nhưng đồ mà tiểu Hoàng đế tùy ý
đưa cho, lại khiến hắn mạc danh ấm áp.
[2] – ngũ vị trần tạp: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Thôi vậy, mặc kệ tiểu Hoàng đế này có tính toán gì trong lòng, ít nhất cho
đến giờ cũng chưa từng có ý muốn đối nghịch với hắn, hắn coi như có qua
có lại, để sòng phẳng thì đối xử tốt với y cũng chẳng sao?
“Thần
không cảm thấy vất vả.” Hắn cẩn thận cúi đầu rồi nhìn lướt qua cây hồng
mai kia, trong mắt tràn đầy sự nhu hòa, “Thần rất thích bức họa này, đa
tạ Hoàng Thượng đã ban thưởng, thần sau khi trở về liền kêu người đóng
trục, treo trong thư phòng.”
Tạ Nguyên Gia rất thích tặng đồ cho
người khác, thấy Phó Cảnh Hồng nhận lấy, trong lòng liền vui vẻ. Thừa
dịp Phó Cảnh Hồng đang cúi đầu xem tranh, y trộm nhìn sang thị vệ mặc
hắc y ôm ngực đứng cách đó không xa, nhìn khuôn mặt tuấn lãng cùng tư
thế thẳng tắp như cây tùng của hắn, tình yêu thầm kín giấu trong lòng
thiếu niên sắp không kiềm chế được mà tuôn trào.
Mục Chiến ca ca đẹp trai quá đi, nếu, nếu có thể nói được vài câu với hắn thì tốt biết mấy.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiểu thái giám một đường chạy đến, quỳ trên mặt
đất hô to: “Chúc mừng Hoàng Thượng, Vương gia! Tiền tuyến báo tin chiến
thắng, Đại tướng quân đại thắng liên minh Tây Vực, ít ngày nữa sẽ khải
hoàn trở về!”
Phó Cảnh Hồng nghe xong liền mỉm cười, lui về sau hai bước khom người hành lễ với Tạ Nguyên Gia: “Thần chúc mừng Hoàng Thượng.”
Biên cảnh đại thắng, Tạ Nguyên Gia cũng rất vui mừng, y ngồi ở vị trí hoàng
đế được hai tháng, đã mơ hồ đem chuyện quốc gia đại sự trở thành trách
nhiệm của mình, nghe nói đánh thắng trận, đương nhiên cũng phấn chấn.
“Hoàng thúc, chờ đến ngày đại quân trở về, chúng ta phải ban thưởng cho bọn họ thế nào mới phải?” Tạ Nguyên Gia khiêm tốn hỏi hắn.
Phó Cảnh Hồng suy nghĩ trong chốc lát, trầm giọng nói: “Cứ chờ Đại tướng quân hồi triều lại nói.”
Tin tức biên cảnh thắng trận đã truyền khắp mọi ngỏ ngách trong kinh thành, Thuần Vu Nhã cũng vào cung để chúc mừng Tạ Nguyên Gia, kết quả vừa mới
ngồi xuống liền thấy Phó Cảnh Hồng đang cầm một bức họa ngấm nghía, hắn
sáp lại gần nhìn lướt qua, gật đầu khen nói: “Tranh này nhìn không tệ,
Vương gia chôm được từ trong tay vị cao nhân nào vậy?”
Phó Cảnh Hồng liếc hắn, khóe miệng nhẹ cong: “Tranh này do Hoàng Thượng vẽ, mới vừa ban thưởng cho Bổn vương.”
Thuần Vu Nhã bóp chặt cây quạt trong tay, vẻ mặt khiếp sợ như bị sét đánh,
hắn thật không thể tưởng tượng được, người viết chữ như cua bò sao lại
vẽ tốt như vậy, đừng có mà gạt ta.
“Thật sự là do Hoàng Thượng vẽ?” Ánh mắt hắn chuyển sang khuôn mặt Tạ Nguyên Gia, muốn tìm ra manh mối nào đó trên mặt y.
Tạ Nguyên Gia ngượng ngùng thừa nhận.
Ngay giây tiếp theo, Thuần Vu Nhã gấp gáp đẩy Phó Cảnh Hồng ra, chính mình
ngồi vào vị trí gần Tạ Nguyên Gia nhất, đôi mắt phát sáng, khiêm tốn
thỉnh giáo: “Hoàng Thượng làm sao vẽ ra bức họa sinh động như vậy? Là
thầy nào chỉ dạy?”
Tạ Nguyên Gia: “……”
Đôi mắt Phó
Cảnh Hồng khẽ nâng, hiển nhiên đối với vấn đề này cũng có chút hứng thú, là một hoàng tử bị ruồng bỏ, cơm còn không có ăn, theo lý y sẽ không có khả năng học được bộ môn cao nhã [3] như vậy.
[3] – Cao nhã: Cao thượng và văn nhã.
Trên trán Tạ Nguyên Gia bắt đầu đổ mồ hôi, y vừa rồi nhất thời hứng thú nên
mới cầm lấy bút vẽ, vậy mà lúc đó lại quên mất phải hành sự cẩn trọng,
bây giờ bị hỏi như vậy, ngược lại không biết phải trả lời thế nào mới
tốt.
“Trẫm, là trẫm tự mình học, cũng không có thầy dạy.”
Lời này vừa nghe là biết xạo, nhưng kỳ quái chính là cả hai người có mặt ở
đây đều không vạch trần y, tuy không biết bọn họ đang toan tính gì trong lòng, nhưng Tạ Nguyên Gia vẫn nhẹ nhàng thở phào.
Sau khi phát
hiện kỹ năng hội họa của Tạ Nguyên Gia, Thuần Vu Nhã là người có thay
đổi lớn nhất, hắn vốn thích vẽ tranh, ngày thường hay lui tới tán gẫu
cùng một số văn nhân có tài nghệ thơ họa không tồi, giờ phút này nhìn
tiểu Hoàng đế càng thêm thuận mắt, tuy mỗi lần nhìn y viết chữ lại thấy
sốt ruột, nhưng hắn cảm thấy bản thân vẫn còn chịu đựng được. Con người
không có ai là hoàn mỹ cả, ai dám quy định Hoàng Thượng nhất định phải
viết chữ đẹp chứ?
Loại cảm giác này, giống như fanboy gặp được
thần tượng, Thuần Vu Nhã từ sau hôm đó luôn dùng ánh mắt sùng bái để
nhìn y, khiến cả người Tạ Nguyên Gia không được tự nhiên.
Đến cả
Phó Cảnh Hồng, hắn thật sự đem bức hồng mai đồ của y đóng trục treo lên, treo ở trong thư phòng, mỗi ngày phê duyệt tấu chương lúc thấy mệt mỏi
sẽ ngẫu nhiên nhìn vài lần.
Lại qua non nửa tháng, Tạ Nguyên Gia đang ở trong phòng luyện chữ liền nghe thấy người thông báo, Đại tướng quân đã trở lại.
Y vừa thay xong y phục liền đi ra ngoài, cách đó không xa đã nhìn thấy
một thiếu niên mặc hồng y gấp gáp đi tới đây, hắn sải bước đi đến bên
cạnh, sau đó nhấc vạt áo quỳ một gối xuống đất, cao giọng nói: “Thần Quý Thiếu Viêm tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế.”
Tạ Nguyên Gia vội vàng đỡ hắn dậy, chậm rãi nói: “Ái khanh không cần đa lễ.”
Quý Thiếu Viêm ngẩng đầu lên, Tạ Nguyên Gia lúc này mới thấy rõ diện mạo
của hắn. Nhìn Quý Thiếu Viêm, Tạ Nguyên Gia mới chân chính hiểu được cái gì gọi là “Mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang”, người mặc hồng y đứng trước mặt y, hơi thở tràn ngập mùi đàn ông mạnh mẽ phả vào mặt.
“Ái khanh một đường bôn ba, vì sao không về phủ nghỉ ngơi trước, đợi ngày
mai thượng triều rồi hẳn đến?” Tạ Nguyên Gia tò mò hỏi hắn.
Quý
Thiếu Viêm híp mắt cười: “Thần chờ ở biên quan suốt một năm đúng là có
chút nóng lòng muốn về nhà, nhưng nghe nói bệ hạ mới đăng cơ được hơn
hai tháng, sao dám không đến gặp Hoàng Thượng trước được?”
Trong
nguyên tác, Quý Thiếu Viêm chỉ mới 19 tuổi, đúng là tướng quân trẻ tuổi, hắn 14 tuổi đã theo phụ thân ra chiến trường, nhờ sự gan dạ sáng suốt
cùng võ nghệ tinh thông mà một đường vượt mọi chông gai, năm 17 tuổi
được phong là Thần Võ Đại tướng quân, là nhân tài kiệt xuất hiếm có của
vương triều Đại Thành. Xét theo quan hệ giữa người với người, hắn cũng
xem như là biểu đệ bà con xa của vai chính, là người chính trực tiêu sái không câu nệ tiểu tiết, tuy rằng không ưa bộ dạng thích diễn kịch của
Phó Cảnh Hồng, nhưng cũng không đối nghịch cùng hắn, dù sao nghĩa vụ của quân nhân chính là phục tùng, trong đầu hắn toàn là chuyện tòng quân
đánh giặc, ai quản lý cái đất nước này, thì đao hắn sẽ theo người đó.
Bất quá……
Quý Thiếu Viêm cũng âm thầm đánh giá Tạ Nguyên Gia, cái eo nhỏ này một tay
hắn là có thể bẻ gãy, tay chân thì gầy gò, có sức cầm chén không? Còn
cái bản mặt kia, núng na núng nín như con nít, đã cai sữa mẹ chưa?
Chỉ dựa vào thằng oắt con này, làm sao quản lý được vương triều Đại Thành rộng lớn?
Quý Thiếu Viêm tỏ vẻ không tin, rất bất mãn với việc mình phải trung thành với một thằng nhóc mềm mụp (mềm mại mủm mỉm) như vậy. Dù chỉ kém nhau ba tuổi, nhưng hắn cố chấp cho rằng, so với
người từ sớm đã chinh chiến tứ phương uy danh vang xa như mình, thì tiểu Hoàng đế cùng lắm chỉ là thằng oắt con mới bập bẹ tập đi.
Thật sốt cả ruột.