Chương 168: Chuyển tới biệt phủ!
Thân ảnh tên này bị đánh bay ngược về phía sau rất nhanh, lớp chiến giáp hộ thể trên thân đã bị phá vỡ hoàn toàn! Bộ giáp đen trên thân thể hắn còn bị in một vết lõm giữa ngực, nhìn thấy thanh trường đao còn tiếp tục phóng tới hắn ta kinh hãi vội giơ thanh đao lên chắn trước người đỡ lại đòn công kích tiếp theo.
Mũi thanh trường đao đâm mạnh lên thân thanh chiến đao và vẫn tiếp tục đẩy thân thể tên giáp đen bay ngược ra phía sau mà không hề dừng lại. Hắn ta cố gắng cầm chắc vũ khí rồi tập trung tinh thần nghĩ cách thoát ra khỏi thứ đáng ghét trước mắt này.
Đột nhiên từ thân thanh trường đao tách ra một vài mảnh rồi ghép lại với nhau thành hai mũi khoan nhỏ! Con ngươi tên giáp đen co rút lại hắn ta vội vã buông bỏ vũ khí rồi xoay người lại muốn bỏ chạy thật nhanh. Hai mũi khoan cấp tốc bắn tới đâm mạnh lên thân thể hắn ta khiến hắn lảo đảo rơi xuống phía dưới!
Thấy hai mũi khoan vẫn đuổi theo xuống tên này cắn răng dồn hết chiến lực lên hai nắm đấm rồi lao lên vung quyền tấn công lên hai mũi khoan. Âm thanh va chạm vang lên không ngừng, những tia lửa tóe ra vô số! Cùng lúc đó thanh trường đao phía trên cũng đẩy bay vũ khí của hắn ta rồi hướng xuống phía hắn mà lao tới.
“Hùng Sư Kim Hống!”
Tên này quát lên một tiếng sau đó lớp mặt nạ che miệng mở ra, miệng hắn há to ra gầm lên một âm thanh inh tai nhức óc đồng thời một luồng sóng xung kích vàng nhạt từ miệng hắn bắn ra phía trước!
Thanh trường đao bị tiếng gầm này cản lại giữa không trung không thể tiến thêm mảy may, hai mũi khoan vẫn liên tục tấn công nhưng đều bị hắn dùng hai nắm đấm cản lại. Thế giằng co hiện lên, nhưng hiển nhiên tên giáp đen này đã sắp kiệt sức!
Phía dưới gần mặt đất có một thanh phi đao nhỏ bé đang âm thầm di chuyển, khi bay tới ngay phía dưới nơi tên giáp đen đang lơ lửng phía trên thì thanh phi đao này dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắn nhanh lên đâm mạnh vào lưng hắn ta!
Tiếng kêu đau đớn từ miệng tên giáp đen phát ra, cùng lúc đó thân thể hắn mất kiểm soát rơi tự do xuống phía dưới. Nhân cơ hội hai mũi khoan và thanh phi đao nhỏ bé ghép lại vào với thanh trường đao hợp thành cự kiếm to lớn!
Thanh cự kiếm lao xuống đâm mạnh lên thân thể tên giáp đen khiến hắn ta kêu lên thất thanh, một ngụm máu tươi phun ra. Bộ giáp đen được làm từ một loại hợp kim rất cứng cáp nhưng cũng đã vỡ vụn! Thân ảnh tên đó hiện giờ trông vô cùng chật vật, lúc này bộ giáp đen của hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn lộ ra một kẻ khá già mặc một bộ trường bào hoàng kim sang trọng. Đọc thêm các chương mới tại ﹎ 𝐓rù m𝐓r𝓊𝒚ện﹒𝑣n ﹎
“Cái gì?” Một âm thanh có vẻ như rất ngạc nhiên được thốt lên giữa không trung, sau đó lại âm trầm không hề có bất kì âm thanh nào vang lên nữa.
Tên già đó vỗ cánh cố gắng ổn định lại thân hình giữa không trung, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ hoảng sợ. Hắn ta không chần chừ mà cắn đầu lưỡi rồi phun ra một giọt tinh huyết lên đôi cánh phía sau, hai tay thì vội vã ấn pháp quyết!
“Huyết Tế – Huyết Quang Dực!”
Lời vừa thốt ra đôi cánh sau lưng hắn ta đã to thêm gấp ba lần rồi chuyển sang màu máu, trên đôi cánh không ngừng phát ra quang mang huyết sắc trông khá là quỷ dị. Sau khi đôi cánh biến đổi xong hắn ta không dám chậm trễ liền xoay người lại vỗ mạnh đôi cánh toàn thân hóa thành luồng huyết quang phóng đi rất nhanh!
Tốc độ tia sáng đỏ này đã đạt tới xấp xỉ 20km/s vô cùng nhanh! Thanh cự kiếm vẫn lơ lửng tại chỗ chứ không hề đuổi theo tên già đó nữa, sau một hồi thì nó tách ra thành 108 thanh phi đao rồi ghép lại với nhau thành một cái ván bay kim sắc trông rất đẹp đẽ và hoa mĩ.
Trên lưng chiếc ván bay có một thân ảnh mềm mại đột ngột xuất hiện, đó chính là Xenia nhưng hiện giờ tâm trạng cô đang vô cùng xấu. Ánh mắt cô âm trầm nhìn về nơi luồng huyết quang biến mất sắc mặt ngày càng khó coi, sau một khoảng thời gian dài mới thở ra một hơi dài rồi đạp ván bay phóng trở lại nơi Quốc Vương đang giao chiến với tên giáp đen còn lại.
Tại bầu trời phía trên tổng bộ kho lưu trữ thông tin hiện tại thân ảnh của Quốc Vương Kiraja đang âm trầm lơ lửng bất động tại đây. Đột nhiên bên cạnh ông chợt lóe hiện ra một thân ảnh mềm mại khác, Xenia đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi chậm rãi hỏi;
“Tên đó bỏ chạy rồi sao?”
“Phải, ban nãy tôi cùng hắn ta còn đang giao chiến rất kịch liệt nhưng không hiểu sao đột nhiên hắn thi triển một bí kĩ nào đó bỏ trốn mất dạng!”
Xenia thản nhiên đáp; “Khả năng cao là đồng bạn của hắn gọi điện tới kêu hắn rút lui, tên bên tôi sau khi bị tôi đánh trọng thương thì hắn cũng thi triển một tuyệt kỹ huyết tế đào tẩu rất nhanh.”
Quốc Vương nghe vậy có chút bất ngờ quay sang nhìn Xenia rồi nói; “Không hổ là Nia Mật Chủ, có thể ép hắn tới mức phải dùng đến bí pháp huyết tế, xem ra hiện tại cô đã là vô địch trong cấp bậc Thách Đấu rồi!”
“Núi cao còn có núi khác cao hơn ngài quá khen rồi, tôi có cảm giác chẳng lành về những tên này có lẽ chúng ta phải bàn bạc chút ít mới được.”
Tức thì hai thân ảnh chợt lóe rồi biến mất hoàn toàn, những chiến nhân đang hóng hớt phía dưới khi thấy trận chiến đã kết thúc thì đều giải tán dần dần. Những tiếng bàn tán nghị luận vô cùng sôi nổi, ai nấy đều cảm thán và mơ ước về sức mạnh bá đạo đó. Được tận mắt chứng kiến những chiến nhân đứng đầu giao chiến với nhau ai nấy đều cảm thấy tự hào, chắc hẳn từ giờ đây sẽ là câu chuyện được những người này kể lại vô số lần.
Tại cung điện Hoàng gia tất cả khách nhân đã quay trở lại đại sảnh và đang sôi nổi nghị luận không thôi, ai nấy đều hết sức nhiệt tình kể lại những gì mình đã chứng kiến. Vera và Amity vẫn ngồi tại góc cũ lúc đầu, cả hai người cũng như những người khác đều bàn tán về trận chiến kinh thiên động địa hồi nãy.
Bề ngoài Vera tươi cười nói chuyện với Amity nhưng trong lòng em đang lo lắng cho mẹ mình, tuy biết rằng thực lực của mẹ rất mạnh nhưng Vera vẫn không khỏi lo lắng.
Sau một hồi đến nửa đêm thì bữa tiệc cũng kết thúc, Vera chào tạm biệt bạn bè cùng với những người khác mới quen sau đó đi lên chiếc xe hơi sang trọng để trở về nhà. Mỗi thiên tài đều sẽ có một chiếc xe riêng đưa đón tận nơi, nhìn từ bề ngoài sẽ thấy chiếc xe trở Vera là sang trọng nhất, đây cũng là cách để nhận biết người ngồi trong xe không phải người thường.
Ngồi trên xe tay Vera cầm chiếc điện thoại không biết có nên gọi điện cho mẹ mình hay không, suy tư một hồi Vera quyết định không gọi vì em biết nếu cần thì mẹ sẽ chủ động gọi mình. Chiếc xe chạy rất nhanh trên đường cao tốc giữa đêm chả mấy chốc đã tới tỉnh thành E, sau một hồi Vera đã có mặt tại ngôi nhà quen thuộc của gia đình mình.
Đứng trước cổng nhìn ngắm ngôi nhà màu xanh tao nhã, không hiểu sao Vera có cảm giác súc động trong lòng như thể sắp phải rời xa ngôi nhà này vậy! Em lắc lắc đầu sau đó nhanh chân bước vào trong nhà, vừa từ cửa chính bước vào Vera đã trông thấy bố mẹ mình đang ngồi với nhau trong phòng khách, bộ dáng như đang bàn bạc việc quan trọng nào đó.
Hai người họ tập trung tới nỗi không hề cảm nhận được Vera đã trở về cho đến khi thấy thân ảnh em bước vào nhà. Vera vội vã chạy tới hỏi han mẹ mình, nhìn qua một lượt thấy mẹ vẫn như bình thường thì em mới thở phào. Sau đó Vera ngồi trong lòng bố nghe bố mẹ bàn bạc với nhau.
Từ lúc bước vào nhà Vera đã trông thấy sắc mặt cực kì khó coi của hai người nên em biết có chuyện không hay xảy ra rồi. Lúc này chỉ thấy bố mẹ ra quyết định là cả nhà sẽ chuyển vào một biệt phủ trong khu rừng nhiệt đới Vincent! Biệt phủ đó đã được Xenia dựng lên cách đây vài năm, nó nằm tại gần vùng trung tâm của cả khu rừng nhiệt đới rộng lớn.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng Vera vẫn ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ rồi lên phòng thu dọn đồ đạc, sáng mai khi ngủ dậy sẽ khởi hành tới biệt phủ đó. Ngồi xếp bằng trên giường Vera vẫn đang nghĩ lại những gì xảy ra trong đêm nay, em nghi ngờ biểu hiện của bố mẹ bất an như vậy chính là do sự xuất hiện của hai kẻ lạ mặt.
Sáng sớm hôm sau gia đình Devlin đã rời khỏi ngôi nhà và di chuyển vào trong khu rừng nhiệt đới. Chiếc phi cơ trắng vàng khởi động chợt lóe rồi biến mất, ngồi trên chiếc phi cơ của mẹ Vera nhìn ra cửa kính ngắm những cảnh vật quen thuộc đang khuất dần khỏi tầm mắt. Cả ba người đều âm trầm không ai mở lời nói một câu nào cả, không khí đang khá là căng thẳng.
Chả mấy chốc gia đình Vera đã đứng ngay trước căn biệt phủ rộng lớn, căn biệt phủ có màu chủ đạo là đen tuyền trông rất thần bí. Chất liệu xây nên tòa biệt phủ rộng lớn này rất chắc chắn, những chiến nhân hoặc hung thú cấp thấp hoàn toàn không thể phá hủy được.
Mặc dù nơi đây là vùng cận trung tâm của cả khu rừng Vincent có vô số hung thú đáng sợ nhưng những hung thú đó đều đã chạy đi từ lâu khi cảm nhận được uy áp do Xenia thả ra. Nơi này hiện tại cực kì an toàn, ngoài những động vật hoang dã nhỏ yếu ra thì không còn bất kì sinh vật sống nào khác, Vera có thể an tâm mà nằm ngủ giữa sân trước cổng biệt phủ.
Vào trong biệt phủ sau khi đã tham quan để ghi nhớ mọi thứ trong đây và chia phòng rồi xắp xếp đồ đạc thì Vera được mẹ đưa cho một lọ thuốc. Đây là một loại linh dịch rất quý hiếm có tác dụng giúp chiến nhân cấp tốc đạt tới viên mãn trong cấp đang ở, với linh dịch này Vera tự tin chỉ trong một tuần thì bản thân sẽ đạt tới Tinh Anh – đỉnh phong!