Chương 128: Biến cố bất ngờ
“Không ngờ lại có thể dự trữ loại năng lượng chưa qua chuyển hóa ở bên trong ‘tâm cầu’, vậy thì từ giờ mình có thể thoải mái hấp thu những năng lượng này rồi!”
Nghĩ vậy Vera nhanh chóng hấp thu năng lượng bên ngoài cơ thể tiếp tục dung nhập vào bên trong, những năng lượng này đi vào trong ‘tâm cầu chiến lực’ thì sẽ không chuyển hóa thành năng lượng của Vera và bơm vào chiến cầu thứ ba, mà chúng sẽ xén lại với nhau thành những lớp màng đặc sệt tại xung quanh vách thành. Chúng sẽ là nguồn cung cấp năng lượng mỗi khi Vera cần thăng cấp, sau này em sẽ không cần phải khó khăn hấp thu những năng lượng ở bên ngoài không khí nữa!
Bevis đang nằm nghỉ ngơi trên một chiếc giường vàng sang trọng, anh ta giật mình quay sang nhìn Vera, lúc này cơ thể em đang điên cuồng hấp thu những năng lượng tinh thuần ở bên ngoài. Bevis nhíu mày lẩm bẩm; “Trông tính cách của nhóc đó thì phải là một người biết điểm dừng không quá tham lam chứ, sao bây giờ lại mặc kệ tất cả mà cưỡng ép hấp thu thật nhiều năng lượng để thăng cấp vậy?”
Cảm thấy có gì đó không đúng Bevis liền đi vào gần ngó nghiêng nhìn thân ảnh Vera, sau một hồi anh ta mới mỉm cười; “Vậy mà có thể nghĩ ra được cách này, làm như thế thì sau này mỗi khi cần năng lượng chỉ cần trực tiếp lấy sẵn trong người là xong.”
Sau khi Vera đã xén những năng lượng lại tới mức không thể xén vào thêm được nữa thì em mới ngừng lại, ý chí cấp tốc trở về não bộ, đôi mắt Vera từ từ mở ra. Đập vào mắt Vera là hình ảnh Bevis đang nằm ngủ, đầu anh ta gối lên đùi em trông có vẻ ngủ rất ngon, lắc lắc đầu Vera bóp mũi Bevis lại, một lúc sau anh ta mới giật mình tỉnh dậy.
“Anh ngủ ngon giấc đấy nhỉ?”
“Haha tất nhiên rồi, đùi đàn bà là thứ gối đầu đã nhất, tuy nhóc là trẻ con nhưng vẫn tạm dùng được, dù sao cũng rất êm và còn có mùi thơm dễ chịu nữa!”
Vera cũng hết nói nổi với kẻ mặt dày như thế này, em liền tỏa ra chút chiến lực trên bàn tay rồi nhìn lên đó miệng thì lẩm bẩm; “Tinh Anh – huyền cấp(3) rồi, không ngờ mới đột phá chưa bao lâu thì đã thăng thêm hai cấp.”
Ngẩng đầu lên nhìn Bevis, Vera hỏi; “Em ngồi đây bao lâu rồi?”
“Khoảng ba ngày.” Bevis thản nhiên đáp, sau đó anh ta đi ra phía hành lang kế tiếp rồi nói; “Đói thì ăn chút gì đi rồi tới căn phòng cuối cùng nào, đó sẽ là nơi giúp nhóc tăng sức mạnh nguyên tố!”
Bên trên lúc này tất cả cánh cửa trong ngôi miếu đã mở ra từ lâu, những người còn sống sót và đi ra được đều vui mừng khôn xiết, không một ai dám bén mảng vào bên trong nữa vì vẫn còn vô số bức tượng thủ hộ ở trong đó! Xavia cùng với Bernard đang ngồi trên xe hơi trở về học viện, Xavia nhíu mày nói;
“Sao đến cuối cùng chúng ta vẫn chẳng trông thấy con quái vật nào nhỉ? Vì nghĩ tại lăng mộ thực sự có một con quái vật rất mạnh nên em mới cố tình làm lộ thân phận để dẫn dụ tên khốn đó tới đây, thế mà lại chẳng thấy gì còn bị hắn châm chọc cho tức người, điên thật đấy!”
Bernard vừa lái xe vừa nói; “Tất cả những thông tin mà Vera cung cấp cho chúng ta đều đúng hoàn toàn với những diễn biến trong ngôi miếu đó, chỉ có thứ quan trọng nhất chính là con quái vật là không thấy đâu thôi, có khi nào bị phong ấn lâu quá nên nó chết rồi không?”
“Ai biết được, nhưng như vậy cũng tốt đỡ cho thượng tầng phải đau đầu.”
Bernard quay sang liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của Xavia rồi cười hỏi; “Sao lần nào sau khi gặp tên Alva đó thì em lại luôn khó tính như thế vậy?”
“Anh đừng nhắc đến tên hắn nữa buồn nôn lắm!”
Cánh cửa to lớn vừa mở ra hai thân ảnh liền chậm rãi bước vào bên trong, đây là một căn phòng to lớn trống không, bên trong có một mùi hương kì lạ và có những luồng khí mờ ảo bay phiêu phù khắp nơi. Vera cúi xuống nhìn thì phát hiện nền nơi này là bằng đất, một loại đất nâu nhiễm đầy chất chết chóc, đột nhiên cánh cửa đóng sầm lại khiến Vera giật mình!
“Đây là nơi nào mà trông quái dị vậy? Anh có chắc chúng ta đi đúng hướng không thế?”
Nghe vậy Bevis cười khẩy nhìn Vera rồi đáp; “Thì đây chính là nơi giúp nhóc tăng sức mạnh nguyên tố lên đó, thử cảm nhận xung quanh đi nhóc sẽ hiểu ngay thôi!”
Vera tỏa ra lực tâm linh dò xét xung quanh một lượt rồi kinh ngạc thốt lên; “Nơi đây nhiều tử khí quá, lại còn có cả khí hắc ám nữa!”
“Đúng vậy, đây chính là nơi đã chôn biết bao nhiêu người, chắc chỉ có những kẻ rất mạnh mới được chôn cất tại đây thôi, thời gian trôi qua nơi này đã đầy ắp tử khí, hắc ám âm u cũng không kém.”
“Ý anh là muốn em dùng sức mạnh trong chiến lực hấp thu toàn bộ những thứ khí quỷ quái này sao?”
Bevis gật gật đầu, Vera thấy vậy thì có chút không muốn, em cảm thấy chuyện này giống như đào mộ người ta lên rồi ăn sạch xác vậy. Chợt, Vera cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt em cứ muốn nhắm lại như buồn ngủ lắm rồi vậy.
Bevis cũng trong tình trạng đó, anh ta lên tiếng; “Vì cơ thể chúng ta không thích ứng kịp với những tử khí tại nơi này nên mới gặp tình trạng sắp ngất như vậy, em cứ kệ mà ngất đi một lúc đợi cho cơ thể thích ứng được hãy tỉnh lại.”
Vera không ngờ còn có cả chuyện như thế này, em cố gắng gượng nhưng sắp không nổi nữa, cơ thể đang mềm nhũn ra, chiến lực thì không thể lưu chuyển được. Trông thấy Bevis lấy ra một chiếc ghế vàng sang trọng rồi ngồi lên đó Vera vội hỏi; “Anh nghĩ ra cách gì rồi à?”
Bevis tạo dáng trên chiếc ghế rồi đáp; “Ngất đi mà nằm lăn ra đất thì nhạt lắm, phải ngồi thế này nó mới ngầu.”
Nói rồi anh ta nhắm mắt lại thiếp đi luôn, Vera thở dài rồi cũng lấy ra một tấm thảm trải ra đất xong liền nằm xuống bất tỉnh. Thân ảnh hai người một nằm một ngồi im lặng như thế suất mấy ngày liền, không một ai biết Vera đang bất tỉnh tại nơi này cả.
Tại căn cứ chính của biệt đội thợ săn Fergal, Kane và Roger đang ngồi đánh cờ với nhau, họ nhâm nhi chén trà trong tay rồi tám chuyện. Roger lên tiếng; “Nghe nói cái ngôi miếu hoang gì đó đã đóng lại rồi, không biết cái lũ mạng lớn từ trong đó trở về sẽ có được những gì nhỉ?”
Kane thản nhiên đáp; “Vài đồ lặt vặt thôi, dù sao đó cũng chỉ là nơi ở của những ‘Cao Thủ’ chiến nhân thời xưa, tỉnh thành chúng ta cũng chẳng có mấy người thực lực cao đi tới đó.”
“Ừ cũng phải, mà không hiểu trong đó có gì nguy hiểm lắm khiến vô số kẻ phải bỏ mạng nhỉ, thậm chí có vài ‘Cao Thủ’ cũng chết trong đó!”
“Nếu dễ dàng lấy được đồ tốt rồi trở về thì chúng ta cũng đã tham gia rồi chứ đâu có ở đây buôn chuyện haha.”
Trong học viện siêu cấp thiếu niên có hai thiếu nữ đang ngồi trò chuyện với nhau tại một nhà hàng, Amity hỏi Viva; “Dạo gần đây Vera có liên lạc với cậu không?”
Viva nhíu mày đáp; “Không hề luôn, tớ đã nhiều lần thử liên lạc với cậu ấy nhưng đều không có tín hiệu!”
“Tớ cũng vậy, chẳng lẽ cậu ấy còn ở tại vùng biên giới nơi không có sóng điện thoại đó?”
“Chắc là không đâu, tớ có đi hỏi chị Gerda và anh Caradoc rồi, họ đều nói là Vera đến thăm nhà một người bạn tại tỉnh thành gần với nơi đó nên mới chưa về học viện.”
Amity cả giận lẩm bẩm; “Cũng tại cái chính sách vớ vẩn của học viện là tân sinh sẽ phải cùng nhóm nhiệm vụ với những học viên lạ, nếu mà để mình chung đội với cậu ấy thì bây giờ có phải tốt rồi không, hiện tại chúng ta còn không biết cậu ấy đi thăm nhà bạn nam hay nữ nữa!”
Viva ngạc nhiên; “Cậu ấy đi thăm nhà bạn nam hay nữ thì cũng có quan trọng gì đâu, cái tớ quan tâm nhất lúc này là tại sao lại không thể liên lạc được với cậu ấy.”
Amity liền nói; “Tất nhiên là quan trọng chứ…” Rồi cô lại nghĩ thầm; “Nhỡ người mà Vera đi thăm là bạn trai của cậu ấy thì sao, nếu như vậy thật chắc mình đau lòng chết mất!”
Tại khu vực biên giới giữa hai đất nước là Krisxy và Land, trên vùng đất bên địa phận nước Krisxy có một ngôi miếu hoang khổng lồ vẫn đang sừng sững ở nơi này, xung quanh ngôi miếu là một vùng đất trống cùng với vô số doanh trại đổ nát và rác thải vứt khắp nơi nhưng lại không có một bóng người nào.
Trên tít trời cao đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, đưa mắt nhìn xuống phía dưới Quốc Vương Kiraja thở dài nói; “Ban đầu cứ ngỡ đây chỉ là một bảo tàng bình thường như mọi khi thôi, không ngờ lại chính là nơi yên nghỉ của một vị ‘Thách Đấu’ vĩ đại, vì sự thiếu hiểu biết này mà đất nước lại mất đi rất nhiều chiến binh!”
Xenia lên tiếng hỏi; “Ngài biết vị chiến nhân đang yên nghỉ trong ngôi miếu này là ai sao?”
Kiraja đáp với vẻ đầy ẩn ý; “Biết chứ, từ khi những thông tin chi tiết trong ngôi miếu được những người còn sống sót kể lại thì ta đã cho người điều tra kĩ càng trong các hồ sơ cổ rồi, kết quả thì lại khiến ta rất bất ngờ!”
Xenia cười hỏi; “Ngài định úp mở tới khi nào vậy? Chẳng lẽ… ngài không muốn cho tôi biết!”
“Haha ta nào dám chứ.” Cười lên một hồi rồi ông ta lại nói với vẻ đầy thán phục; “Vị Thách Đấu đang yên nghỉ dưới đó chính là chiến nhân duy nhất trong lịch sử của đất nước Krisxy này tạo ra được bí kĩ bậc A!”
“Ồ, ra là vậy.” Xenia thản nhiên nói rồi cô lại trầm mặc.
Thấy biểu hiện chẳng có gì là bất ngờ của Xenia, Kiraja cũng cảm thấy kinh ngạc, ông ta nghĩ thầm; “Chẳng lẽ cô ta không có hứng thú với tài liệu bí kĩ tham khảo cấp A sao? Nhưng nếu là vậy thật thì tốt quá, mình sẽ bớt phải đau đầu hơn.”