Chương 11
Ảnh Quân chỉ hờ hững đáp:
“Nếu tiền mua được niềm vui thì tôi cũng sẵn lòng.”, rồi giục anh chọn chiếc xe mình thích.
Nói thật anh cũng chả biết cái nào ra cái nào, tiện tay chọn đại vài con mình thấy đẹp đẹp, không nghĩ Ảnh Quân vì thế mà muốn tặng luôn mấy chiếc đó cho anh. Tà Từ Khương từng có mua xe, nhưng chỉ mua vài ba con lẹt đẹt hai ba tỷ. Không phải là anh không có tiền, mà là do anh nghĩ rằng xe cũng chỉ để di chuyển, mua đại một cái mà đi, còn tiền thì để đầu tư sự nghiệp vẫn hơn. Chiếc đắt nhất mà anh từng mua là Mercedes-Benz V-Class giá cũng chỉ bằng 1/16 con Phantom bữa kia hắn chở anh đến công ty. Nghĩ lại cũng thấy lí do anh mua xe thật nực cười. Đơn giản là vì anh thấy tên xe Mercedes nghe sang bởi nó là hãng xe nổi tiếng, thêm giá tiền cũng phải chăng nên mới chịu tậu một chiếc. Rốt cuộc mua về rồi cất kho, ngồi xe công ty để đi làm.
Trong ba ngày qua dù đã từ chối bởi bằng thế lực thần kì nào đó anh vẫn bị Ảnh Quân lôi kéo dụ dỗ. Hắn đưa anh đi khắp tất cả các cửa hàng đồ hiệu để mua đồng hồ, gia công nhẫn riêng và thiết kế Vest đến buổi đấu giá. Đây vốn cũng không phải lần đầu anh đến các tiệc xã giao như thế nên cự tuyết ý tốt của hắn, còn hắn thì lấy lí do công khai quan hệ xã giao (bạn tình) tốt đẹp để buộc anh nhận đồ.
Công khai quan hệ?????
“Phải cho cả thế giới biết tôi và cậu thân nhân cỡ nào chứ ^v^.”, hắn nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
Tà Từ Khương hận không thể cho tên mặt dày này một đấm, tốt nhất là huỷ luôn gương khinh miệt người kia đi cho hắn nếm mùi bị chà đạp là như thế nào.
Anh và hắn sóng vai bên nhau cùng bước vô hội trường thu hút sự chú ý của nhiều người, nhất là cánh truyền thông và các tay săn ảnh. Không nghĩ cũng biết tin tức đầu trang của ngày hôm sau sẽ là “Ảnh thiếu cùng bạn cặp mới, Tà tổng của Tà thị sóng vai nhau.”.
Trước giờ Ảnh Quân chỉ mang theo bạn cặp là nữ Beta hoặc nữ Omega, nhưng đây là lần đầu quần chúng thấy hắn mang một nam nhân theo, thậm chí đó còn là tổng tài của một công ty thương mại lớn. Nhiều tin đồn bán tính bán nghi bắt đầu dấy lên, trong đó có cả việc nghi ngờ anh leo lên giường Ảnh Quân để có nhiều hạng mục. Dù sao thì tin đồn đó cũng gần như thành sự thật nên Tà Từ Khương không quan tâm lắm. Thứ anh quan tâm hiện giờ chính là trang phục của hai người, nhìn chẳng khác gì đồ cặp của nhau. Ảnh Quân bảo anh không cần chuẩn bị đồ vì hắn đã thiết kế riêng cho anh. Kể từ vụ lần trước Tà Từ Khương đã không muốn mặc đồ hắn đặt nữa nhưng bị ép mặc thì cũng phải miễn cưỡng mặc lên. Khác với tưởng tượng của anh, bộ đồ thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có cả hương oải hương quen thuộc anh vẫn hay dùng.
Ảnh Quân dắt tay Tà Từ Khương đến vị trí gần bục đấu giá nhất, đây là vị trí lí tưởng để ngắm các đồ vật được trưng bày. Đây là buổi đấu giá theo kiểu Anh, một nửa số tiền kiếm được sẽ được từ thiện cho các trại trẻ mồ côi nửa còn lại để đầu tư vào hàng mới, đó cũng là lí do vì sao anh chịu đi đến những nơi như thế này. Không những nó tăng uy tính cho các doanh nghiệp, lấy danh nghĩa đi từ thiện mà còn có thể tìm được mối làm ăn tốt, là cơ hội hiếm gặp. . Đam Mỹ Sắc
Khi nhà đấu giá đưa ra món hàng đầu tiên, cả hội trường xì xầm tiếng bàn tán. Đó là một viên Serendibite quý hiếm và đắt đỏ. Ánh đèn hội trường chiếu vô càng làm cho viên đá thêm diễm lệ và thơ mộng.
“Để quý vị chờ lâu, đây là món hàng đầu tiên của chúng ta trong buổi đấu giá ngày hôm nay, viên Serendibite. Nó được tìm thấy tại Srilanka vào năm 1902 bởi nhà địa chất Dunil Palitha Gunasekera. Tên của Serendibite được đặt theo tiếng Serendibi, đó là tên cũ của Srilanka. Viên đá mang ý nghĩa tinh thần và sự dũng cảm đại diện cho lẽ phải và công lý. Ta có thể sử dụng nó để làm quà tặng cho các vị bằng hữu bởi nó đem lại ánh sáng cho tâm hồn và những nguồn năng lượng tích cực, niềm vui cho người đeo. Giá khởi điểm là…2 tỉ.”
“.-.?!”
Tà Từ Khương hơi chấn động, anh không ngờ viên đá kia lại đắt đỏ như thế, tới những hai tỉ thậm chí nó còn là giá khởi điểm. Không lâu sau tiếng đấu giá vang lên, lần lượt các đại gia ra số tiền tăng dần chỉ để có được viên đá quý.
“2 tỉ 5, 3 tỉ, 4 tỉ, 4 tỉ 5,…”
Tà Từ Khương không mặn nồng với những thứ này lắm nên chỉ ngồi chăm chú nhìn nó thu hút sự chú ý của Ảnh Quân, vốn là để xem nó đẹp và quý chỗ nào ai ngờ hắn lại nghĩ rằng anh thích nó. Bỗng cảm nhận người bên cạnh đang cử động, anh quay sang nhìn thì thấy hắn dơ cao biển số rồi hô to:
“10 tỉ 3.”
Cả hội trường an tĩnh, viên đá quý chỉ mới được ra giá đến 6 tỉ thì có người đã ra giá chót như muốn chặt đứt đường mua của người khác. Người đấu giá hô to:
“10 tỉ 3 lần 1!”
Cả hội trường vẫn an tĩnh, họ biết dù viên đá quý thật nhưng không thể chi nhiều tiền như thế. Họ cũng tò mò không biết ai là người chịu chi vậy nên ngóc đầu nhìn, đó là Ảnh thiếu của tập đoàn Ảnh thị nên họ cũng không bất ngờ lắm. Quần chúng lần lượt ngó sang Tà Từ Khương đang bất ngờ nhìn chằm chằm hắn. A à, xem ra là biết mua cho ai.
“10 tỉ 3 lần 2!”
Lúc gần như mọi người khẳng định chắc nịch viên đá sẽ về tay Ảnh Quân, bỗng một giọng nói vang lên:
“11 tỉ.”
Người đấu giá như đang xem một trận đấu kịch liệt, hào hứng hô to:
“11 tỉ lần một!”
Tà Từ Khương như bị hoa mắt, 11 tỉ đó có thể giúp anh lấy cả chục hạng mục lớn nhỏ khác nhau, mua được gần cả ba bốn chiếc Mercedes anh cất kho ở nhà. Không phải lần đầu anh thấy số tiền đấu giá lớn thế này, nhưng chi nhiêu đó cho một viên đá thì vẫn không đáng. Biểu cảm Tà Từ Khương trầm lại, anh tiên tiếc tiền nhưng trong mắt của Ảnh Quân lại cho rằng anh đang sợ mất viên đá, mặt không cảm xúc ra giá tiếp:
“11 tỉ 3.”
Tà Từ Khương xoa xoa hai mui bàn tay, tiền của hắn chứ không phải tiền của anh, mắc gì phải sốt sắn? Nhưng anh vẫn không giấu nổi biểu cảm. Ảnh Quân thế mà lại nghĩ anh đang buồn nên nhẹ nhàng hôn lên má rồi ghé sát tai anh thì thầm:
“Đừng lo, tôi sẽ lấy viên đá đó cho cậu…”