Chương 79: Thiên vị
Một lời tuyên bố của nữ hoàng khiến cả những người trong hoàng tộc lần bá quan và các khách mời sững sốt. Ngay cả Phong và vương hậu cũng không hề biết trước điều này.
Duy chỉ có Tiểu Kì vẫn còn vô tư như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì với cô, ngoài người thân ra thì bên ngoài, cô vẫn kết thân với nhiều người. Chuyện được người khác nhận “con nuôi”, “cháu nuôi” không mấy xa lạ.
Huống hồ, hiện nay, cô còn coi cô Hiệu phó là mẹ nuôi. Anh Khang là anh nuôi và chị Ngọc (vợ anh Khang) là chị nuôi. À kể thêm là những cô bác trong phố ẩm thực là những người không liên quan máu mủ nhưng thân quen với cô nữa mà.
Thấy mọi người kinh ngạc, nữ hoàng nói thêm 1 câu.
– Riêng cô cháu gái ngoan ngoãn này, ta đặc cách gọi ta là “bà nội” và tự do đi lại như thành viên hoàng gia khác.
– Nữ hoàng…
Sự việc có vẻ ngày càng nghiêm trọng khi nữ hoàng dành quá nhiều sự ưu ái cho cô gái xa lạ này. Vương hậu bất ngờ, thốt lên như muốn nữ hoàng rút lại quyết định của mình.
– Mọi thứ cứ như vậy đi!
Một lời đã nói, như đinh đóng cột. Người hầu từ từ dìu bà ngồi xuống. Buổi tiệc cứ thế tiếp tục. Nhưng không khí lúc này không còn như ban đầu. Ai nấy thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiểu Kì, thăm dò về nhân vật mới xuất hiện này.
Mặt khác, tại cánh gà, sau khi biết tin nữ hoàng tuyên bố Tiểu Kì chiến thắng trong buổi mừng thọ này. Công nương Saki tức giận đùng đùng. Đến khi nghe người hầu nói rằng Tiểu Kì được nữ hoàng nhận làm cháu gái nuôi thì lại kinh ngạc, không tin nổi.
Cô ta là ai mà lại được nữ hoàng ưu ái đến vậy?
– —
Cuối cùng thì buổi tiệc cũng kết thúc. Tiểu Kì uể oải trở về phòng. Hôm nay mặc dù nhận được nhiều tin vui và ăn được nhiều món ngon. Nhưng không ngờ, một buổi tiệc mừng thọ thôi lại kéo dài và nhiều căng thẳng đến như vậy. Nhìn chẳng khác nào buổi tiệc xã giao giữa các sứ giả các nước trong mấy bộ phim vương triều.
Đã vậy, từ khi biết cô được nữ hoàng nhận làm cháu gái nuôi thì ai ai cũng dán mắt vào cô. Thật là… khiến người ta ăn mất tự nhiên!
Lúc này, cô cũng lim dim buồn ngủ. Nhưng còn phải làm vài thủ tục thay đồ, skincare các kiểu rồi mới được mấy cô hầu buông tha lên giường. Nói đến thì hồi trước đến giờ, cô có bao giờ dưỡng da này nọ trước khi ngủ đâu. Từ hồi đến đây, mấy khâu đó dường như là bắt buộc. Bắt buộc đến nỗi cô chẳng muốn làm nhưng nếu không làm thì sợ mấy cô hầu bị cắt lương tháng vậy.
Dù gì thì cô cũng chỉ nằm biếng nhác trên giường phó mặt cho cô Thỏ làm thôi. Nên dần dần, cô cũng không buồn từ chối hay phản kháng nữa.
Lúc này, Tiểu Kì đang nằm đắp mặt nạ. Mắt lim dim buồn ngủ thì có tiếng của Phong bước vào. Cậu hỏi Tiểu Kì còn thức không rồi ra lệnh cho cô Thỏ ra ngoài đợi.
Cả ngày hôm nay, mặc dù có cơ hội ngồi cạnh Phong nhưng hai người chưa nói chuyện được câu nào. Nghe vậy, Tiểu Kì mở mắt, phóng nhanh xuống giường.
– Meo! (Phong chết bầm, hôm nay cậu…)
Nhưng chưa nói hết câu thì Tiểu Kì nhận ra Phong đang cố nhịn cười. Thấy vậy, cô có phần tức giận:
– Meo (Này, cậu cười cái gì vậy?)
Sợ Tiểu Kì giận, Phong cố làm mặt bình tĩnh.
– Khụ… À không… Tại lần đầu tớ thấy cậu đắp mặt nạ nên…hơi lạ.
Tiểu Kì nhận thức được vấn đề. Cô đưa tay lên mặt thì cảm nhận được chất lành lạnh. Cô nhìn vào thì ôi thôi mặt nạ gì màu vàng khè thế này.
– —
Cuối cùng thì Tiểu Kì cũng đã hoàn tất các bước chăm sóc da và xinh đẹp ngồi vào bàn nói chuyện với Phong.
Lúc bước ra, Phong có chút ngây ngốc vì không hiểu sao, Tiểu Kì ngày càng xinh xắn. Da mặt càng trắng trẻo, căng mịn như em bé. Không lẽ từ khi đến đây dưỡng thương nên cô mới đẹp ra. Nhưng cũng mới hơn 1 tháng thôi mà.
– Meo (Này! Cậu nhìn gì vậy?) – Tiểu Kì vỗ vai Phong.
Phong định thần trở lại.
– À không. Hôm nay cậu có mệt lắm không? – Phong hỏi han.
– Meo (Trên cả mệt). – Tiểu Kì bỉu môi.
Bình thường thấy nhà Phong chẳng khi nào tổ chức đám tiệc. Không ngờ khi đã làm thì hoành tráng như vậy. Chuẩn bị trước hơn 1 tuần mới xong.
Phong phì cười vì sự thẳng thắn của cô nàng.
– Lần này, cảm ơn cậu nhiều nhé. Hôm nay nữ… à bà nội của tớ rất vui.
– Meo (Đương nhiên. Tiểu Kì đã ra tay mà). – Cô đắc ý – Meo (À mà có ai nhớ đã hứa hẹn gì với mình không ta?)
Lúc này, Phong mới sực nhớ lời hứa hôm trước. Nếu cô chiến thắng thì ngoài giao kèo với công nương Saki thì cậu đồng ý đưa cô về nhà.
– Tớ nhớ mà. Nhưng… – Đột nhiên Phong sực nhớ ra điều gì. Cậu cau mày lại. – Tiểu Kì, hôm nay, cậu lại biến hình dạng con người nữa rồi!
Chẳng trách lúc tặng hoa cho nữ hoàng, cậu cứ thấy điểm gì là lạ. Thì ra hôm nay, cô nhóc này liều mạng biến hình dạng con người để biểu diễn và để tránh meo meo trước mọi người. Nhưng việc này vô cùng nguy hiểm.
– Meo! (Xin lỗi… tớ chỉ muốn mừng thọ cho bà nội thôi mà)
Nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Tiểu Kì. Phong cũng mủi lòng, định bỏ qua. Nhưng giây trước, giây sau, cô nàng lại lồi cái đuôi cáo ra. Cô nhảy ra xa chỗ Phong một chút, tránh bị cậu ta bắt được rồi mới lớn tiếng khiêu chiến:
– Meo!! Nhưng tớ khỏe re rồi nè. Cậu phải giữ lời hứa đó. Ngày mai đưa tớ về nhà nhe. Tớ muốn ăn kem, muốn ăn gà rán, muốn đi chơi bóng rổ!!!!!