Chương 108: Tôi chưa từng nghe nói tới
‘Tề Thiên chắc chắn rằng khi những tai mắt của Đông Đường đang được gài xung quanh Thẩm Thu Thủy không tìm được thông tin hữu ích, bên phía Đông Đường sẽ lại ra tay lần nữa, và khi Đông Đường ra tay lần sau, mọi chuyện có thể sẽ không đơn giản như trước.
Loại tổ chức này, khi quyết tâm muốn thứ gì đó, thì rất vô nhân tính!
Tóc Thẩm Thu Thủy tung bay, Tê Thiên xoay người đi về phía biệt thự số 4.
Khi Tê Thiên bước vào khu vườn của biệt thự số 4, Thẩm Thu Thủy cũng mở cửa biệt thự số 3 bước vào.
Khi Thẩm Thu Thủy vừa bước vào cửa, ngoài cửa liền vang lên một tiếng quát lớn: “Thẩm Thu Thủy! Cô đúng là oai phong! Bởi vì một tên tội phạm lao động cải †ạo mà nói những điều vô nghĩa trong một cuộc họp cấp cao, chỉ vì người khác nói tên tội phạm lao động cải tạo kia không tốt, cô đã sa thải một nhân viên kỳ cựu đã làm việc chăm chỉ nhiều năm ở Thẩm thị, Thẩm Thu Thủy cô chỉ mới ngồi ở vị trí chủ tịch được hơn hai năm mà cô đã dám độc đoán trong cuộc họp, nếu cho cô thêm vài năm nữa, có phải toàn bộ nhà họ Thẩm cũng phải nghe lời cô không!”
Đã có rất nhiều người ngồi ở sảnh biệt thự số 3. Trong số đó, ông cụ Thẩm ngồi ở ghế chính, Thẩm
Sơn ngồi ở ghế phụ bên cạnh, xung quanh Thẩm Sơn có hai nam ba nữ đang ngồi.
Trong số đó còn có một nam một nữ, nhìn cũng trạc tuổi Thẩm Thu Thủy, lúc này mọi người đều nhìn Thẩm Thu Thủy với vẻ mặt như đang hỏi tội.
Thẩm Thu Thủy hít một hơi thật sâu rồi đóng cửa biệt thự lại.
Biệt thự số 4, lúc Tê Thiên bước vào sân, anh cảm thấy có một đôi mắt từ trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào mình, trên cửa sổ tầng ba của biệt thự, khóe mắt của Tề Thiên còn nhận thấy một tia sáng phản chiếu.
Tê Thiên chắc chắn đó là một khẩu súng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
4. 1000 Năm Tương Phùng
=====================================
Tuy nhiên, Tê Thiên cũng không thèm nhìn lần thứ hai mà giả vờ như không phát hiện ra điều gì cả, bước qua sân và mở cửa.
Chị Hồng đang bưng một đĩa đồ ăn đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Tê Thiên, khế cười một tiếng: “Anh chàng đẹp trai, nói xong rồi sao?”
Tê Thiên nhún nhún vai, tỏ vẻ không để ý: “Không có gì đáng nói.”
Chị Hồng tỏ vẻ u oán: “Cậu đúng là một người đàn ông vô tâm, đúng rồi, anh chàng đẹp trai, để tôi giới thiệu cho cậu một người bạn.”
Chị Hồng vừa dứt lời đã nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi từ lầu hai của biệt thự chậm rãi đi xuống, người đàn ông mặc vest đen, đeo kính gọng vàng, cho người ta cảm giác như một người nhân viên làm việc trong văn phòng.
Tề Thiên tỏ vẻ nghỉ hoặc, nói với chị Hồng: “Tôi còn tưởng hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi:
“Ha ha ha!” Người đàn ông đeo kính gọng vàng cười nói: “Tuổi trẻ năng động thật, thật sự khiến chúng tôi ghen tị, để tôi tự giới thiệu, tôi tên Ô Ninh.”
Tề Thiên lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói tới.”
Ô Ninh cười lớn: “Không sao đâu, tất cả bạn bè đều phải có lần đầu gặp mặt mới biết nhau mà, nếu cơm đã chuẩn bị xong, chúng ta ngồi xuống ăn đi.”
Tề Thiên đút hai tay vào túi quần, nhếch môi, tự mình ngồi xuống bàn ăn, bộ dạng giống như đang hờn dỗi.
Lúc Tề Thiên vừa ngồi xuống, trong biệt thự số 1, một người đàn ông đeo mặt nạ đen vẫn luôn quan sát nơi này bằng kính viễn vọng đặt thứ mình đang cầm xuống và nhẹ nhàng nói: “Hành động!”
Ngay sau đó, có vài bóng người lặng lẽ rời khỏi biệt thự số 1 và hướng về biệt thự số 4.
Trong số những bóng người này, có một bóng người màu đen nhìn có chút vụng về, chính là Kiều Lăng.
“Điều chỉnh hơi thở, theo kịp tốc độ của tôi.”
Hôm nay người chịu trách nhiệm đón Kiều Lăng nhẹ giọng nói nhỏ, đây cũng là một người phụ nữ, mật danh là Thứ Phong.
Kiều Lăng đi theo Thứ Phong đến biệt thự số 4, nhìn thấy Thứ Phong đang nhảy lên phía sau biệt thự, bám vào mép cửa sổ, động tác trôi chảy leo lên tầng ba, đi vào từ một cái cửa sổ.
Kiều Lăng cũng nhanh chóng đi theo, lúc Kiều Lăng leo tới cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Thứ Phong đang vặn gãy cổ một người đàn ông.
Vẻ mặt quen thuộc và thoải mái đó khiến tim Kiều Lăng đập thình thịch.
Sau khi Thứ Phong bẻ gấy cổ đối phương, cô ta nhặt khẩu súng bắn tỉa mà đối phương đặt trên cửa sổ lên, chỉ nhìn qua nhìn lại rồi nói: “Steyr Scout, súng bắn tỉa phổ thông, nó đã được thay đổi để giảm bớt lực sát thương, tăng sự tiện lợi, nặng chưa đến hai kg.”
Kiều Lăng trèo vào cửa sổ, trợn mắt nhìn: “Cô còn biết súng ống à?”
Thứ Phong thản nhiên nói: “Thành thạo các loại súng ống và vũ khí là khóa học cơ bản và cần thiết nhất trước khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.”