Chương 320: Trở mặt
Đường Sở Sở cảm thấy có lỗi.
Bởi vì Giang Thần thực sự rất tốt với cô, anh nghe theo từng lời nói của cô, ngoan ngoãn làm theo.
Nhưng cô lại yêu một người đàn ông khác.
Đây là sự giả dối trong hôn nhân.
Cô cảm thấy mặt mình rất nóng, cúi đầu đi về phía trước, không dám nhìn Giang Thần.
Giang Thần nhanh chóng đuổi theo, đi tới nắm tay Đường Sở Sở.
Có thể là do lương tâm cắn rứt, Đường Sở Sở không cự tuyệt mà để cho Giang Thần nắm lấy.
Vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Một cô gái nhỏ cầm theo mấy bông hoa hồng đi tới, háo hức nhìn Giang Thần: “Anh trai, mua một bông hoa tặng chị gái xinh đẹp này đi, người đẹp phải đi với hoa tươi.”
“Bao nhiêu thế?” Giang Thần cười hỏi.
“Mười đồng một bông ạ.”
“Được, anh muốn lấy hết.”
Giang Thần sờ sờ túi, nhưng anh không có thói quen mang theo ví tiền, trong túi quần trống rỗng.
Anh cười ngượng nghịu, hỏi: “Có thể quét mã QR để thanh toán không?”
“Anh trai, được nha.” Cô gái nhỏ cười nhìn Giang Thần, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, cô gái lấy một mã QR ra.
Giang Thần lấy điện thoại di động ra, quét mã QR.
“Anh trai, chín bông ạ.”
Giang Thần quét nhanh chín mươi đồng trả cho cô gái nhỏ này.
Cô gái nhỏ đưa tất cả hoa hồng đỏ trong tay cho Giang Thần: “Cảm ơn anh trai.”
Nói xong, cô gái nhảy nhót rời đi.
Giang Thần cầm lấy hoa, đưa cho Đường Sở Sở, cười nói: “Sở Sở, tặng cho em này.”
Đường Sở Sở bĩu môi.
Vốn dĩ cô không muốn lấy, nhưng cô vẫn nhận.
“Vợ à, chúng ta đi mua sắm ở trung tâm thương mại gần đây đi, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, nhưng anh vẫn chưa tặng gì cho em cả, hôm nay bất kể em thích cái gì, thì anh đều sẽ mua cho em.”
“Anh sao?”
Đường Sở Sở liếc mắt nhìn Giang Thần, châm chọc nói: “Giang Thần, lương một tháng của anh có mỗi một ít như vậy, anh có thể mua cho tôi cái gì được, quần áo đẹp, đồ mỹ phẩm, anh có thể mua nổi không?”
“Sở Sở, tiền chỉ là vật ngoài thân đối với anh, anh cũng không thiếu tiền.”
Giang Thần nghiêm mặt nói.
Theo anh thấy, có nhiều thứ trên đời còn quý giá hơn cả tiền bạc.
Gia đình, tình bạn, tình yêu, đó là những thứ mà ngay cả tiền bạc cũng không mua được.
Đường Sở Sở hít một hơi thật sâu.
Giang Thần trước đây quả thực không thiếu tiền.
Có hai mươi vạn.
Nhưng anh không hề nói gì, chỉ lấy hai mươi vạn mua Vĩnh Thái cho cô.
Nghĩ đến những thứ này, cô vẫn có chút xúc động.
“Ừm.”
Cô không còn giễu cợt Giang Thần nữa, mà là khẽ gật đầu một cái.
Cô cầm lấy chín bông hoa, nhẹ nhàng ngửi một cái, không khỏi thốt lên: “Thơm quá.”
Nhìn thấy vẻ mặt này của Đường Sở Sở, Giang Thần cũng vừa lòng thỏa mãn.
Dắt cô đi về phía trước.
Đi ngang qua một cửa hàng trang sức.
“Vợ, vào xem một chút đi.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người bước vào.
“Chào mừng quý khách.”
“Uầy, là Đường Sở Sở kìa.”
Ngay khi Đường Sở Sở vừa mới bước vào, cô đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ngay lập tức, một nhân viên bán hàng đi tới, mang sắc mặt hào hứng, nói: “Xin chào Đường Sở Sở, tôi là fan hâm mộ của Hắc Long, cô có thể cho tôi xin WeChat của Hắc Long được không, tôi muốn thêm bạn bè với Hắc Long.”
Một người vừa mới mở miệng, những người khác cũng xông đến.
Mọi người đều hỏi về chuyện của Hắc Long.
“Sở Sở, khi nào cô mới định ly hôn với người chồng vô dụng kia của cô vậy, khi nào cô kết hôn với Hắc Long thế?”
“Sở Sở, kể nghe chút về chuyện tình của cô với Hắc Long đi.”
“Một người là anh hùng thiên hạ, một người là mỹ nhân số một Giang Trung. Hai người là một đôi trời sinh, hai người mà ở cùng nhau, sẽ là chuyện tốt đó.”
Nghe được những lời này, Đường Sở Sở cũng hơi xấu hổ, vội vàng giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, tôi với Hắc Long chỉ là bạn thôi, với lại tôi sẽ không ly hôn với chồng tôi, chồng tôi cũng đã từng là cấp dưới của Hắc Long, quan hệ giữa hai người rất tốt.”
Giang Thần ở bên cạnh nghe được lời này, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Đường Sở Sở không còn nghĩ đến việc ly hôn với anh nữa.
Bây giờ chỉ cần anh tiếp tục làm việc chăm chỉ, sớm muộn gì cũng có thể chiếm được trái tim của Đường Sở Sở. Sau khi Đường Sở Sở giải thích một câu, thì lập tức lôi kéo Giang Thần đi.
Bây giờ cô đã quá nổi tiếng, bất kể đi đâu cũng bị một đám người vây quanh, mà những người này hầu như luôn hỏi về chuyện của cô và Hắc Long.
Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức.
Đường Sở Sở áy náy: “Giang Thần, thực xin lỗi, thật ra tôi không có liên quan gì đến Hắc Long hết, nhưng là sau khi anh bị bắt mấy ngày trước, anh ấy đã giúp tôi, còn giúp tôi trở thành thần y trong nước, nhưng anh ấy có bạn gái rồi, bạn gái của anh ấy là Hứa Tình.”
Mặc dù Đường Sở Sở đang xin lỗi.
Nhưng Giang Thần có thể nhìn ra vẻ thất vọng trên mặt cô.
Anh biết, Đường Sở Sở vẫn rất nhớ Giang Thần.
Nhưng anh không để tâm, bởi vì Đường Sở Sở chỉ thích một phiên bản khác của anh, cho dù có lừa dối, thì cũng là lừa dối anh.
“Không sao, đi thôi, trở về đi, không mua sắm nữa.”
“Ừm.”
Đường Sở Sở gật đầu như gà mổ thóc.
Hai người cùng nhau trở về nhà họ Đường.
Hà Diễm Mai và Đường Bác đã trở lại.
Vừa về đến nhà, Hà Diễm Mai đã niềm nở chào hỏi Giang Thần, vừa châm trà vừa phục vụ tận tình cho anh.
Điều này làm cho Giang Thần có chút vừa mừng vừa sợ.
Sau khi Hà Diễm Mai bưng trà và lấy đồ ăn nhẹ xong, nhìn Giang Thần, cười hỏi: “Giang Thần, chuyện Đan Chiến tặng một nửa gia sản cho con sao rồi?”
“Hả?”
Giang Thần hơi sững sờ.
Đan Chiến đúng là đã nói vậy.
Chỉ là anh không để tâm, cũng chưa từng hỏi qua Đan Chiến.
Với lại anh cũng không thiếu tiền, cho dù Đan Chiến thật sự đưa cho anh, thì anh cũng không cần.
“Mẹ!”
Anh gãi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Ngài Đan chỉ nói đùa thôi ạ, tặng một nửa gia này, việc này làm sao có thể, mẹ có biết Đan Chiến có bao nhiêu tiền không, tài sản của ông ta bảo toàn ước tính có trăm vạn, một nửa chính là năm mươi vạn, năm mươi vạn này há có thể nói tặng là tặng, chuyện này có thể được sao?”
Khuôn mặt của Hà Diễm Mai đột nhiên trầm xuống.
“Giang Thần, lời nói của tôi để ở đây, nếu cậu có được tài sản của Đan Chiến, vậy thì có thể ở với con gái nhà tôi, nhưng nếu không lấy được, vậy thì ly hôn đi.”
Hà Diễm Mai ngay lập tức trở mặt, tốc độ này còn nhanh hơn lật một cuốn sách.
Bà ta chấp nhận Giang Thần, chỉ vì năm mươi vạn này.
Nếu không có năm mươi vạn này, thì Giang Thần chỉ là một tên vô dụng.
Bà ta không muốn con gái mình bị trì hoãn bởi một tên vô dụng.
Chia tay sớm chút, rồi mau chóng theo đuổi Hắc Long.
Cho dù không đuổi kịp, thì bà ta cũng có thể tìm cho Đường Sở Sở một người chồng giàu có.
Đường Sở Sở biết mẹ của cô là người như nào.
Chỉ là cô cũng nghĩ về năm mươi vạn của Đan Chiến.
“Giang Thần, chuyện này do Đan Chiến tự nói ra, tôi cũng đã từng nghe qua, nhân vật lớn như ông ta sao có thể nói giỡn được, nếu không thì anh đi hỏi đi?”
Giang Thần liếc nhìn Đường Sở Sở, bất lực nói: “Vợ à, nếu đổi lại là em, cả đời này vất vả kiếm tiền, kiếm được không ít tiền, em nguyện ý đưa một nửa cho một người không liên quan sao?”
Giang Thần liếc nhìn Đường Sở Sở, bất lực nói: “Vợ à, nếu đổi lại là em, cả đời này vất vả kiếm tiền, kiếm được không ít tiền, em nguyện ý đưa một nửa cho một người không liên quan sao?”
Đường Sở Sở không cam lòng nói: “Nhưng anh đã cứu con gái của ông ta, cho dù không cho được một nửa, nhưng chỉ cần anh mở miệng nói, mấy vạn chắc hẳn vẫn có thể lấy được nhỉ, bây giờ là lúc gia tộc đang thiếu tiền, nhà họ Đường đang phải tìm người vay mượn khắp nơi, hơn nữa hiện tại tôi cũng là thần y trong nước, cũng có chút danh tiếng, Thế Kỷ sẽ khởi động một lần nữa, nhưng việc này cần rất nhiều tiền, không có tiền, thì không thể nói lý tưởng hay tham vọng nào cả.”
Giang Thần cau mày, bất lực nói: “Mấy vạn thôi, em nói luôn đi, em coi mấy vạn này là gì?”
“Bộp”
Hà Diễm Mai vỗ lên bàn, quát: “Giang Thần, cho dù thế nào đi nữa, cậu nhất định phải lấy tiền từ trong tay Đan Chiến, nếu thiếu một vạn, thì tôi tuyệt đối không chấp nhận cậu là con rể.”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, hỏi: “Sở Sở, em cũng có suy nghĩ như vậy sao?”
“Tôi…”
Đường Sở Sở ngừng nói.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt như sắp giết người của Diễm Mai, cô cũng hít sâu một hơi, nói: “Giang Thần, nhà họ Đường vừa trải qua đại họa, nếu không có tiền thì không thể khởi động Vĩnh Nhạc được, mà Thế Kỷ sắp khai trương cũng phải đình chỉ, chỉ một lần khởi động thôi, cũng cần rất nhiều tiền.”
“Nếu như anh không đòi tiền Đan Chiến, thì em sẽ ly hôn với anh sao?”
Giang Thần nhìn chằm chằm Đường Sở Sở.
Anh đang chờ câu nói của Đường Sở Sở.
Anh không muốn tình cảm của mình bị giới hạn bởi tiền bạc.