Chương 13
Chàng ghé sát tai y, thì thầm:
“Giúp ta giết chết hoàng quý phi.”
Nhan giật mình vội lùi lại, ánh mắt mở to nhìn người kia đầy kinh ngạc. Được một lúc, nàng mới lấy lại bình tĩnh, nói:
“Với thế lực của ngài thì cần gì đến sự trợ giúp của ta?
Nhưng mà lật đổ hoàng quý..”
Chưa nói hết câu, nàng đã bị Mặc Thiên lấy ngón tay che miệng ý nói cô im lặng.
“Nếu khiến thái tử mất đi ngôi vị thì hoàng quý phi cũng sẽ hành động. Lúc đó, ta trực tiếp ra tay với bà ta. Còn tại sao bản vương không thẳng tay giải quyết là vì..”
Bản vương muốn xem “kịch”.
Hắn không nói hết lời, câu cuối lại chỉ nghĩ thầm trong bụng. Nhan thắc mắc lại hỏi:
“Ngài nói thái tử thì có liên quan gì đến hoàng quý phi?”
“Hửm?
Hoàng hậu sinh được hai cô công chúa lại không có hoàng tử. Vì vậy, con trai đầu của hoàng quý phi bà ta mới được lên làm thái tử.”
Nàng nghe xong ngầm hiểu ra, đầu gật gù lẩm nhẩm.
“Ra là thế..”
Mặc Thiên nhìn nàng có chút kì lạ.
“Ngươi ngay cả mẹ của vị hôn phu cũng không biết là ai sao?”
Nhan lắc đầu, đương nhiên không biết. Nguyên chủ vốn dĩ mắt bị tình yêu che mờ mất, lúc nào trong tầm nhìn cũng chỉ có “Tần Phong”. Đeo bám như cái đuôi vậy, nhưng lại chẳng bao giờ biết về mẹ của hắn. Chỉ biết hắn là thái tử đương triều thôi.
“Ta cần nghĩ ngợi thêm.
Mời ngài về cho. Cô nam quả nữ trong một căn phòng, người ngoài nhìn thấy e không được hay ho gì.
Manh nhi, tiễn khách.”
Manh manh định tiến lại dẫn đường nhưng Mặc Thiên dơ tay ra hiệu không cần. Hắn nhìn nàng có chút thích thú rồi xoay người ra ngoài cửa. Trước khi đi, y còn để lại cho nàng một lời hẹn:
“Giờ dần ngày mai, tại hoa viên trong cung. Ta đợi câu trả lời của cô.”
Đến khi người đàn ông kia rời khỏi, Kiều Nhan ngồi xuống ghế lấy tay xoa đầu mệt mỏi.
“Ký chủ có phiền muộn gì sao?”
Hệ thống thấy cô suy tư, liền hiện lên hỏi han.
“Cục bột ngốc, ngươi nói xem ta phải làm sao?
Tính mạng của ta không thể dễ dàng giao cho hoàng thất được.
Hắn muốn ta gián tiếp chọc giận hoàng quý phi cũng chính là muốn ta can thiệp vào chuyện hoàng cung. Thái Tử có nợ chưa trả với ta, đương nhiên ta sẽ đi đòi. Nhưng..”
Thỏ Đoản an ủi nàng:
“Nếu hai người đồng minh lại không phải không thể. Hơn nữa, ắt hẳn là có nội tình gì giữa hai người đó.”
“Nếu giờ ta đồng ý cũng chính là chấp nhận đương đầu với lửa. Sức mạnh của ta vốn chưa thể tung hoành khắp nơi. Chỉ sai một chút, chết không toàn thây.”
Hệ thống chuyển chủ đề, lên tiếng nhắc nhở nàng.
“Cô vẫn là nên đi nghỉ ngơi.
Tôi thấy cơ thể cô đang yếu dần.”
Nhan thở dài.
“Không cần lo, cơ thể này trước giờ vẫn yếu ớt như vậy.”
Vừa dứt lời, cơ thể nàng bỗng nhói lên rồi đau quặn lại.
Hự..
Nàng không kịp hiểu chuyện gì đã ngã lăn ra đất ôm ngực cố hít lấy vài ngụm không khí. Manh Manh hoảng hốt chạy lại đỡ chủ tử lên giường. Sau khi đặt nàng an toàn nằm xuống, y vội chạy đi tìm người giúp. Trên đường đi, cô vô tình đụng trúng Thái Uý.
“Lão.. lão gia. Tiểu thư.. hức..”
Manh Manh nức nở nói không thành lời.
“Con gái ta làm sao?”
Y ngừng khóc, sụt sịt chỉ tay vào phía viện các của Nhan:
“Tiểu thư đột nhiên ngã bệnh..”
Chưa nói hết câu, Từ Kham lo lắng vội vàng đi tới U Minh Các, còn cho người đi truyền thái y.
Vừa tới cổng viện, tiếng thét của Nhan khiến đám người đi cùng cha nàng cũng phải lo sợ. Từ Kham không do dự xông vào phòng. Thấy con gái đang quằn quại trên giường, ông lo lắng vô cùng.
“Thái y đâu? Sao còn chưa tới?”
Một hạ nhân bước lên bẩm:
“Thái y đang trên đường tới ạ.”
Ông sốt ruột đi đi lại lại đợi, cuối cùng thái y cũng đến cửa.
Thấy y bước vào, Từ Kham liền nói:
“Ngươi mau xem cho con bé. Sao nó lại đau như vậy?”
Thái y đặt túi đồ nghề xuống, trấn an ông.
“Ngài bình tĩnh lại. Lão phu sẽ chẩn bệnh cho tiểu thư nhanh thôi.”
Sau một hồi xem xét, thái y bỗng hỏi:
“Tiểu thư đây là mới bị lần đầu sao?”
Manh Manh tiếp lời:
“Vâng, trước đây tiểu thư chưa từng như vậy.”
Khuôn mặt lão thái y có chút bất ngờ, xong lại xác nhận thêm.
“Vậy tiểu thư đây đã tu luyện lần nào chưa ạ?”
Kiều Từ Kham lắc đầu:
“Chưa từng. Từ nhỏ, cơ thể con bé yếu ớt bẩm sinh, linh căn khan hiếm vốn không thể dẫn khí khai mở đan điền. Dù cố tu luyện cũng không được.”
Người kia cúi xuống, dáng vẻ giống như đang vui mừng:
“Vậy chúc mừng Thái Uý. Đại tiểu thư đây là đang đột phá linh căn, khai mở thức thần.”
Từ Kham khó hiểu nheo mày:
“Nói rõ hơn.”
Thái y tiếp tục nói:
“Thức thần là linh thức mạnh nhất. Triệu người được một người sở hữu nó. Giống như Nhiếp Chính Vương ngài ấy vừa sở hữu Thức Thần lại còn có Ma Nhãn Cửu Linh. Kiều tiểu thư thực may mắn.
Để khai mở Thức Thần, tiểu thư sẽ thấy cực kỳ đau đớn. Thậm chí hôn mê sâu. Triệu chứng này kéo dài ba ngày rồi sẽ trở lại bình thường.”
Từ Kham nửa mừng nửa lo. Người sở hữu Thức Thần có khả năng tạo ra ảo giác, ảo ảnh.. thông qua ý thức của chủ sở hữu tác động lên vật xung quanh khiến đối phương bị giam cầm trong ảo cảnh. Làm thay đổi suy nghĩ, thị giác, thính giác và cả trạng thái ý thức. Biến đối phương trở thành một con dối hoàn toàn bị kiểm soát. Ông lo con gái không chịu được đau nhưng mừng vì nàng đã có thể tu luyện lại còn có thứ sức mạnh kinh khủng ấy. Kiều Nhan gào lên đau đớn làm kinh động khắp U Minh Các. Thái Uý ở lại chăm sóc cho con gái được một lúc rồi lại bị hoàng đế gọi vào cung diện kiến. Tình trạng của Nhan chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp Thái Uý phủ. Ba mẹ con Thẩm Dạ trong lòng càng thêm ghen ghét.
Kiều đào nghiến răng nghiến lợi:
“Sao con hạ tiện đó có thể có Thức Thần được.”
Thẩm Dạ vỗ vai con gái:
“Chẳng phải nó đang sống dở chết dở ở U Minh Các sao?
Con lo cái gì chứ.”
Kiều Đào không hiểu lời y nói, nhăn nhó nhìn bà:
“Ý mẹ là?”
Kiều Hy chen ngang:
“Ý mẹ là nhân cơ hội này xử ả luôn.”
Kiều Đào tuy rất muốn ra tay nhưng trong lòng lại có chút lưỡng lự:
“Hiện tại có rất nhiều lính của cha canh gác bảo vệ cho ả. Làm sao có thể động thủ được.”
Thẩm Dạ bà ta, khuôn mặt phút chốc nở một nụ cười tà ác.
“Con gái ngốc. Chỉ cần chúng ta lấy cớ vào thăm ả rồi tìm thời cơ tốt khử gọn là xong.”
Ba mẹ con bật cười khoái chí. Họ làm đúng kế hoạch đã định sẵn. Tối hôm đó, họ diễn một vở kịch tình sâu nghĩa nặng giả vờ lo lắng xin phép được tới thăm Kiều Nhan. Được sự chấp thuận của lão gia, ba mẹ con đi thẳng đến U Minh Các trên tay sách theo một rỏ hoa quả. Vừa tới cửa phòng liền bị thị vệ ngăn lại. Thẩm Dạ tức tối định quát lớn thì bị con gái là Kiều Đào lấy tay ngăn lại. Y tiến lên trước một bước, nhỏ nhẹ nói:
“Ta được lệnh cha tới thăm tỷ tỷ. Các ngươi là đang làm trái lời lão gia sao?”