Chương 11
Người kia nhìn qua rồi gật đầu:
“Đủ rồi ạ!”
Kiều Nhan thu lại linh lực, cùng lúc đó Diệp Hỏa Kim cũng thu nhỏ. Y rảo bước rời khỏi.
Ting.
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên:
“Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ được cộng thêm 500 điểm. 300 điểm tìm thấy vũ khí cấp sss, 200 điểm cường hóa. Tổng điểm 1100. Đủ hai nghìn điểm sẽ mở khóa hệ thống cấp hai”
Nàng vừa đi vừa hỏi:
“Hiện tại có thể đổi những gì?”
Hệ thống nhiệt tình trả lời:
“Vật phẩm sơ cấp gồm: Dược trị thương, lò luyện đan sơ cấp, kim châm bạc cùng các vật phẩm được mở khóa trước đó.”
“Lò luyện sơ cấp?”
Hệ thống nói tiếp:
“Nếu cô muốn thì cố lên cấp năm đi. Sẽ mở khóa lò cấp trung.”
Nàng thở dài. Vẫn là phải chờ thêm nữa.
“Vậy dược trị thương có những loại nào?”
Thỏ Đoản lôi ra danh sách cho nàng xem. Trong đó có dược trị bỏng nhẹ, dược giảm triệu chứng ho, dược khử trùng, dược cầm máu.
“Chỉ được vậy thôi à?
Mà thôi, về phủ trước đã!”
Suốt đường đi Manh Manh không nói câu nào, cứ lẽo đẽo theo sau. Kiều Nhan quay lại nhìn.
“Manh nhi, bao lâu rồi em chưa sắm nổi cho mình một chiếc trâm cài tóc?”
Manh Manh giật mình, ngước nhìn vị tiểu thư trước mặt. Ngập ngừng đáp:
“Dạ?”
Kiều Nhan thở dài, xoa đầu Manh Manh.
“Ta dẫn em đi mua đồ”
“Tiểu thư còn cần gì sao?”
Nhan lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
“Không, ta mua cho em.”
Manh Manh nghe vậy, vội xua tay:
“Không được đâu tiểu thư. Em không cần gì cả.”
Nhan kéo tay y lại, vỗ nhẹ lên vai:
“Ngoan, nghe lời. Tiện đường về phủ, chúng ta ghé vào quán nào đó mua nhé?”
Manh Manh chỉ biết nghe theo chứ không dám cãi lời. Cả hai người đến trước một quầy hàng bán trang sức. Lựa một hồi, Nhan quyết định chọn một chiếc trâm ngọc, cài thử lên tóc Manh Manh.
“Được rồi, lấy cái này.”
Manh Manh bối rối sờ lên tóc:
“Tiểu thư, trong phủ quy định nha hoàn không được đeo trang sức. Nếu để nhị phu nhân biết được, sẽ liên luỵ tiểu thư đó ạ..”
Kiều Nhan trả tiền rồi quay sang vuốt má Manh Manh:
“Ta chưa trách em thì không ai được phép trách em. Bà ta lại càng không có quyền quản nha hoàn của ta”
Manh Manh tuy có xúc động nhưng phút chốc vẫn lo sợ điều gì đó. Nhận ra nét mặt lo lắng ấy, Kiều Nhan ôn nhu mỉm cười:
“Đừng sợ. Hầu hạ ta thì phải biết chăm sóc cho bản thân trước đã. Ta không muốn người ngoài nhìn vào, lại nghĩ Phủ Thái Uý ngược đãi nha hoàn, đến một trang sức nhỏ cũng không có. Mất thể diện.”
Gạt đi mọi phiền não, Manh Manh vui vẻ trở lại:
“Tạ ơn tiểu thư ban tặng. Món quà này, Manh Manh sẽ giữ gìn cẩn thận.”
“Rồi rồi, quay về thôi!”
Về đến U Minh Các, đập vào mắt nàng là một đống đồ lộn xộn bị ném ra ngoài. Kiều Nhan bước vào sân viện nhìn xung quanh xem xét, nếu không phải lá cây khô, thì cũng là đồ đạc bị rối tung lên. Nàng lạnh lùng, dường như đã biết ai giở trò.
“Manh nhi!”
“Dạ!”
“Đi tìm ba nha đầu mới tới từ tháng trước đến đây. Bọn chúng ở chỗ nhị nương ta cũng lâu rồi.”
Manh Manh gật đầu rồi đi ngay.
Nàng đứng bên ngoài cửa đợi y quay lại.
“Ký chủ, có nhiệm vụ mới!”
Đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, Kiều Nhan bị đánh thức bởi hệ thống.
“Nói!”
Thỏ Đoản lập tức đọc nhiệm vụ.
“Huỷ hoại danh tiếng thái tử. Náo loạn lễ tuyển chọn tú nữ.”
Nàng chợt nhớ ra.
“Ngươi không nhắc thì ta cũng quên mất. Cũng sắp tới rồi nhỉ? Nhiệm vụ này có hơi vớ vẩn, nhưng ta làm được.”
Lúc này Manh Manh cùng ba nha hoàn kia tiến đến trước mặt nàng.
“Em đưa họ tới rồi ạ!”
Nhan hài lòng gật đầu:
“Um, em lui xuống đi. Cũng tới giờ ăn trưa rồi, em làm cơm luôn nhé.”
“Dạ vâng.” Manh manh cúi người chào rồi lui xuống bếp.
Nhan đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn đám nha hoàn:
“Các ngươi!”
Ba ả giật mình như chột dạ. Kiều Nhan thầm nghĩ:
Quả nhiên là mấy nha đầu này làm.
“Thấy gì kia không? Dọn dẹp đi. Không xong không được ăn cơm. Làm xong thì tới tìm ta.”
Ba người nhìn nhau bối rối. Họ không nghĩ tới việc gậy ông lại lập lưng ông. Kiều Nhan ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng. Vừa đặt người xuống giường liền thấy buồn ngủ.
Cơ thể này yếu quá. Vừa ra ngoài một chút đã thấy mệt rã người rồi. Chợp mắt một chút vậy..
Nàng ngủ thiếp đi ngay sau đó. Bên ngoài, ba nữ nô tì đang loay hoay dọn dẹp với thái độ không cam tâm. Manh Manh đang lo cơm nước. Được 2-3 tiếng sau, y bước vào gọi:
“Tiểu thư, cơm chín rồi, người mau dậy ăn đi ạ.”
Kiều Nhan từ từ tỉnh giấc. Nàng dụi mắt ngó ra ngoài:
“Em mang vào đi, ta không thích ăn ngoài nhà.”
Manh manh bưng đồ ăn vào, bụng Kiều Nhan cũng vậy mà sôi lên ùng ục.
“Thơm quá, em ngồi ăn cùng ta.”
Manh nhi vội lắc đầu:
“Dạ không được đâu ạ.”
“Lại vì cái quy tắc chủ tớ đó à? Thôi được rồi, lúc có một mình ta với em thì cứ tự nhiên, coi ta như tỷ tỷ đi. Đừng quan trọng lễ nghi quá mức. Mau ngồi xuống.”
Manh Manh lúng túng, lúc sau mới chịu ngồi.
Nhan vừa gắp đồ đặt vào bát y, vừa hỏi:
“Mấy nha đầu kia, chúng vẫn đang làm à?”
Manh Manh nhanh chóng trả lời:
“Dạ không, em thấy họ làm xong rồi, Đứng ngoài cửa đợi tiểu thư. Em có cho họ một ít bánh ăn tạm.”