Chương 3
– Bố thằng Tuấn à. Ngày mai vợ chồng mình lên thăm anh chị sui rồi vợ chồng thằng Tuấn nhé.
– Bà ân hận rồi à?
– Ờ thì… thì cũng chưa chắc là con Thương nó mang bầu con gái mà.
– Thế thì ngủ đi, ngày mai bảo thằng Toàn nó chở ra bến xe. Mà tôi còn lạ gì bà, bà lên trên đó cốt chỉ để gọi chúng nó về đây phụ bà dọn dẹp nhà cửa chứ cái gì.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, ông bà đã thúc giục con trai thứ 2 của mình phải dậy để chở họ tới bến xe đi Hà Nội. Đường đi lúc bấy giờ chưa bằng phẳng như thế này, xa lắc xa lơ ra, đi từ sớm đấy mà mãi tới đầu giờ chiều họ mới lên được Hà Nội. Tới nhà của ông Tuấn bà Thương ở rồi, thấy vườn cũng rộng đấy rồi còn gà vịt kêu quạc quạc nữa chứ:
– Ghê nhỉ. Vợ chồng thằng Tuấn làm ăn khá quá. Nuôi cả vịt cả gà cơ đấy.
– Bố mẹ. 2 người lên đây làm gì? Nơi đây không hoan nghênh 2 người. 2 người đi về cho.
– Bố láo. Tao đẻ ra mày đấy thằng mất dạy!
Bà Thương đi ra chào bố mẹ chồng mình rồi mời 2 người vào trong nhà ngồi uống nước. Bà Vui với thái độ khinh khỉnh, nhìn qua là biết bà Thương 1 chút rồi hỏi thăn:
– Anh chị sui đâu rồi con? Mấy tháng rồi?
– Bố mẹ cô ấy đang ở quê rồi, chỉ có bọn con ở đây. Cô ấy được 2 tháng rồi.
– Tháng thứ 2 tức là còn 1 tháng nữa mới biết được là con trai hay con gái đúng không? Thằng Tuấn, mày đưa vợ mày về Quảng Ninh đi.
– Không bao giờ. Con thừa biết tính bố mẹ, bố mẹ chẳng có yêu thương gì cô ấy đâu. Bố mẹ đi về đi, đừng bao giờ lên cái đất Hà Nội này nữa. Đi về cho con!
– Kìa anh. Chúng ta là phận con cái, đừng nên có thái độ như vậy với bố mẹ. Anh thân là trưởng nam của dòng họ Hoàng, em đã lấy anh rồi thì em là con dâu trưởng. Em nên có trách nhiệm anh à.
Bà Thương là người phụ nữ hiền thục đoan trang lại đảm đang. Xuất giá thì phải tòng phu, ông Tuấn còn thái độ hiềm khích nữa thì người khổ ở đây chỉ có bà Thương thôi.
– Anh biết. Nhưng Thương à, em về lại đó thì người khổ sẽ là em. Trọng nam kinh nữ, em cũng biết rồi đấy. Tháng sau em đủ 3 tháng, siêu âm nếu là con gái thì mẹ anh cũng sẽ đuổi em đi thôi.
Ông Tuấn tức điên người lên khi thấy bố mẹ mình bước chân vào cổng căn nhà này rồi. Nói xong câu đó, ông Tuấn đứng dậy hùng hổ đi ra cổng, mở toang 2 cánh cổng ra rồi kéo tay bố mẹ mình ra ngoài. Bà Vui cũng tức, bà ta là người khẩu xà mà tâm cũng xà, nhảy bổ vào đánh tới tấp tát con trai mà mình đứt ruột đẻ ra rồi đặt hết niềm tin và sự kỳ vọng, để rồi con trai mình vì bênh vợ mà nói mẹ mình như thế. Ông Đoàn cũng hùa theo vợ mình, doạ con trai rằng sẽ gạch tên ông Tuấn ra khỏi gia phả dòng họ. Ông Tuấn cười như phá, và chỉ thẳng tay vào mặt bố mẹ mình mà rằng:
– Được thôi. Bố mẹ muốn từ mặt con cũng được. Nhưng bố mẹ có quyền gạch tên con ra khỏi gia phả sao? Bố mẹ nên nhớ cho rõ, người có quyền nhất trong dòng họ Hoàng chính là bác cả và chú út, bố mẹ không có quyền.
Đúng vậy, dòng họ Hoàng, người có quyền nhất, nắm giữ tất cả sổ sách ghi chép gia phả, hương hoả cho 2 cụ hiện tại đây là vợ chồng ông cả, tức là anh trai và chị dâu của ông Đoàn bà Vui đấy, và vợ chồng ông út (vì vợ chồng ông út có tiền đồ và thương người). Ông Đoàn bà Vui bị con trai mình nói không ra gì, thế là xách túi đi ra khỏi cổng và không quay đầu lại.
– Kìa anh à. Anh làm như vậy chỉ có em khổ thôi. Phận làm dâu đã xuất giá rồi thì phải làm tròn bổn phận của 1 người con dâu anh à. Sau này còn con của chúng ta nữa. Anh không nghĩ cho em thì cũng nên nghĩ cho con chúng ta.
– Anh biết anh biết. Nhưng em phải nhớ 1 điều rằng họ trọng nam khinh nữ. Em mà sinh con gái, bố mẹ anh có để cho em và con yên không? Nên anh nói rồi, cho dù có thiếu thốn khổ cực, anh cũng không bao giờ về lại căn nhà đó đâu.
Bà Duyên là bạn thân với bà Thương từ còn học mẫu giáo kìa, tới nay đã gần 20 năm rồi đấy. Cũng cùng hôm đó vợ chồng bà Duyên từ quê nhà ông Cường đi lên Hà Nội, có chút quà bánh và gà qué làm sạch rồi, 2 Mẹ chồng bà Duyên mới làm mâm cơm để mời vợ chồng ông bà Thương sang ăn rồi sẵn tiện nói chuyện công việc luôn.
– Thương! Mày có bằng trung cấp kế toán đúng không?
– Ừ. Nhưng mà sao?
– Tới làm cùng với tao, họ đang tuyển kế toán đấy.
– Thế à? Thế mày xin cho tao vào đó đi.
– Ok. Ngày mai mày đi theo tao tới đó làm quen với mọi người rồi làm luôn. Cần gấp đấy mày.
Bà Thương muốn đỡ đần ông Tuấn 1 chút, ông Tuấn khoẻ mạnh lực điền cho nên là công việc chân tay phù hợp với ông hơn. Làm kế toán thì chỉ có ngồi phòng thôi chứ không phải ra ngoài, cũng được.
Bà Thương sang đầu tháng thứ 2 của thai kỳ thì bà ốm nghén dữ dội lắm, chỉ cần ngửi mùi tanh, mùi dầu mỡ cả sữa bột mà bà Duyên mua về là bà lại nôn thốc nôn tháo, đến tội.
7 tháng sau, rơi vào cuối tháng 7 đầu tháng 8, mọi người nhìn vào 2 bụng bầu của 2 bà là biết ai sinh con trai ai sinh con gái liền hà. Ông Tuấn bà Thương đang ngồi ăn cơm, mâm cơm chỉ có rau với chút cá đồng mà ông Tuấn bắt được, thì ông Cường bế bà Duyên chạy sang nhà nhờ ômg Tuấn chở đi trạm xá. Vì ông Tuấn được chủ kia thuê có xe máy.
– Anh à nhanh lên. Con Duyên như kia là nó sắp sinh rồi.
– Cô Thương à, giúp tôi với, cái làn của Duyên…
– Được rồi anh với anh Tuấn đưa nó lên trạm xá đi. Em xách làn theo sau. 2 người cẩn thận nhớ.
Bà Thương vừa mừng cho bạn mình cũng vừa tủi hổ cho số phận sinh con gái của mình. Phải chi mà bà Thương mang bầu con trai giống bà Duyên, có khi mọi chuyện đã khác rồi. Vừa sắp xếp làn quần áo sơ sinh cho bà Duyên vừa khóc, nước mắt nhỏ xuống thấm vào chiếc quần sơ sinh thủng đũng.
– Con gái của mẹ. Bố con khổ lắm đấy. Mẹ con mình phải khoẻ mạnh và mẹ tròn con vuông, con biết chưa?
Bà Duyên đau đẻ như sắp không thể trụ vững rồi, lên tới trạm xá được bác sĩ cho lên xe đẩy vào trong, bà bác sĩ sản khoa nói rằng ngày hôm nay 29/7 chưa thể sinh được đâu, có lẽ là phải tới ngày 1 hoặc là ngày 2/8. Ông Cường đi tới xoa xoa bụng bầu của vợ mình và ghé miệng vào bụng bà Duyên, mắng vốn đứa con trai lì lợm không chịu ra đời. Ngày 29/7 này là tròn 9 tháng 10 ngày bà Duyên mang bầu đấy, thế mà thằng con trai này vẫn chẳng chịu nhúc nhích gì. Ông Cường nói:
– Anh Tuấn với cô Thương à. Tôi với Duyên là chấm con gái 2 người làm con dâu đấy nhớ. Sau này đừng có gả con cho ai đấy, chỉ gả cho con trai chúng tôi thôi.
– Chồng yêu chỉ được cái nói đúng ý em thôi. Con kia mày cười cái gì, vợ chồng tao quyết rồi đấy. Và đứa bé được đeo dây chuyền báu vật gia bảo của họ Phạm chỉ có con gái mày thôi đấy biết chưa!
– Gớm mày lo cái thân mày trước đi, chưa gì đã con dâu rồi. Mà chắc gì thằng bé đã thích con gái tao.
– Không thích thì lúc lấy về sẽ thích. Lo *** gì. Tao với anh Cường thích là được rồi. Anh Tuấn à, em có chuyện muốn nhờ anh.
Ông Tuấn lại gần giường bà Duyên đang nằm, bà Duyên lấy trong túi áo mình ra sợi dây chuyền vàng có hình con chim phượng hoàng, xin nhắc lại là vàng nhé, bà đưa cho ông Tuấn kêu ông giữ lấy, khi nào bà Thương sinh con, có đi đâu thất lạc nhau thì có sợi dây chuyền đó làm tin. Còn dặn dò ông Tuấn với bà Thương thật kỹ rằng là tuyệt đối không được bán nó đi, đó là minh chứng hùng hồn nhất cho việc con gái của ông bà sau này sẽ là con dâu của bà Duyên và ông Cường.
Đúng như lời bà bác sĩ sản khoa nói, bé trai lì lợm đó tới sáng 1/8 mới chịu ló mặt ra khóc oe oe đòi sữa. Nhưng mẹ của cậu, xoa nắn bầu ngực của mình mà không tiết được ra 1 chút sữa nào. Cho nên trong 2 tuần cậu bé được bà Thương cho bú.
– Bé yêu của cô à. Con đừng buồn mẹ con nha. Mẹ của con sữa chưa về cho nên con bú tạm của cô nha cậu bé lì lợm. Vợ chồng mày đã đặt tên chưa?
– Chưa. Tao chưa nghĩ ra tên nào hay hết.
– Anh Cường là họ Vũ à?
– Ừ. Vũ Mạnh Cường.
– Vậy tên thằng bé là Vũ Mạnh Long được không?
– Quá được luôn. Haha vinh dự quá con trai ơi, được mẹ vợ cho bú lại còn được đặt tên cho, quá sướng.
Ông Cường bà Duyên cùng bà Thương ông Tuấn thi nhau cười phớ lớ cả ra. Tới gần sát ngày bà Thương sinh thì bà Vui với bà Thảo (em gái của ông Tuấn) đi lên Hà Nội, bởi bạn của bà Thảo là tạp vụ của bệnh viện phụ sản Hà Nội. Bạn của bà Thảo có liên hệ với nhà bà Vui rằng dự kiến là 25 tới 26 tháng 8 này bà Thương sẽ sinh. Nhìn bụng bầu cũng biết là bà sinh bé gái rồi.
Bà Thương vì bầu lớn rồi cho nên xin nghỉ ở nhà, đang ngồi ăn bát mỳ tôm thịt bò thì nhà có khách, đó là bà Vui, con gái bà Vui và bà Thảnh. 3 người đi vào trong nhà thấy bà Thương đang ăn sáng liền chỉ trích:
– Ôi thích nhỉ. Ăn thịt bò cơ sang thế.
– Dạ con chào mẹ. Chào cô ba. Chào chị Thảnh.
– Gần 1 năm qua cô ở Hà Nội hưởng thụ ăn chơi, thấy sướng không?
– Dạ, mời mọi người ngồi ạ.
Bà Vui nói bốp chát:
– Chúng tôi tới đây không phải là để ngồi chơi uống nước. Chúng tôi tới đây để hỏi cô rằng cô buông tha cho con trai tôi được chưa? Gần 1 năm qua thằng Tuấn nó bươn chải mưu sinh, chạy xích lô rồi làm đủ nghề, mệt mỏi vất vả cho cô ăn sung mặc sướng váy nọ áo kia, còn bố mẹ nó ở nhà sắp chết tới nơi rồi kia nó không gọi được 1 cuộc điện thoại. Mang tiếng làm dâu họ Hoàng đấy. Cô là vợ nó mà không khuyên được nó à?
– Dạ thưa mẹ. Con đã khuyên anh Tuấn nhiều lần, nhưng anh ấy…
Bà mẹ nói xong rồi giờ tới lượt đứa con gái:
– Chị không biết tự mình về nhà à, mà cứ anh Tuấn này anh Tuấn nọ. Làm dâu họ Hoàng ấy, muốn hưởng vinh hoa phú quý thì phải sinh được con trai nối dõi. Chị làm được gì cho anh trai tôi chưa? Hay là chỉ biết ăn bám? Mẹ với chị Thảnh nhìn xem kìa, ăn trắng mặc trơn. Chị buông tha cho anh tôi đi. Chỉ có chị Thảnh mới yêu anh tôi thật lòng thôi. Chị, bố mẹ chị đã giúp được gì anh tôi chưa hả? Đồ cái thứ không biết đẻ. Đi thôi mẹ với chị, mình đi tìm anh Tuấn.
Bà Thảnh từ đầu chí cuối không hé răng nói lời nào, chỉ trơ mắt nhìn người phụ nữ đang bụng mang dạ chửa. Bà ta yêu ông Tuấn thật lòng, rồi sau đó vì ông mà cố gắng xin vào mỏ than Đông Bắc làm bên bộ phận bếp. Từ chối tất cả những lời mật ngọt của đám đàn ông khá giả, làm tất cả chỉ để mong nhận được câu “Anh Cảm Ơn Thảnh” hay là ánh mắt tình tứ ngọt ngào từ ông Tuấn, thế nhưng người đàn ông đó lại không có để bà ta vào trong mắt.
Sau khi 3 người kia rời khỏi nhà, bà Thương liền rơi lệ. Nói bà ăn trắng mặc trơn sao? Đồ bầu bà đang mặc là của bà Duyên, nói bà chỉ ngồi không hưởng thụ trên mồ hôi công sức của ông Tuấn sao? Tới công ty may mặc xuất khẩu đi, hỏi xem bà Phạm Thị Hoài Thương là người như nào, bụng chửa vượt mặt lên tới tháng thứ 8 rồi vẫn cố đi làm để nhận lương. Đúng là trong chuyện tình yêu hôn nhân, chỉ có người phụ nữ là khổ thôi.
Tới chiều ngày 25/8, bà Thảnh tới gần chỗ làm của ông Tuấn, đó là 1 công trình đang xây dựng dở dang và ông Tuấn là thợ bốc vác gạch ngói. Nhìn từ xa, đưa mắt nhìn người đàn ông hiền lành lực điền đang mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm lưng áo mà bà Thảnh vừa yêu vừa hận. Bản thân bà ta lúc bấy giờ cũng đang có thai, bây giờ bà phải bẫy được người đàn ông này thôi.
– Alo. Dạ cháu chào cô ạ.
– Ừ Thảnh à con. Sao lâu rồi không thấy con tới chơi. Con Thảo nó nhắc con suốt đấy.
– Dạ không giấu gì cô với Thảo. Cháu chuyển đổi công tác lên Hà Nội ạ.
– Ơ thế không làm ở mỏ nữa à con?
– Dạ anh Tuấn không ở đó nên cháu cũng thôi ạ cô.
Bà Vui thương bà Thảnh, cho nên bày cách cho bà Thảnh trói ông Tuấn lại, có như vậy thì bà Thảnh mới giữ được ông Tuấn. 1 cái bẫy được sắp sẵn chỉ chờ đợi con mồi là ông Tuấn sập bẫy, trong khi ông Tuấn mệt phờ râu trê rồi thì bà Thảnh đi tới,
– Cô tới đây làm gì?
– Em chỉ muốn tới nói với anh thôi, là mẹ anh bà bị lên cơn đau tim. Anh Toản với Thảo đã đưa bà vào viện trên này rồi.
Ông Tuấn đang uống giở cốc nước đá thì phụt hết cả ra khi nghe tin mẹ mình lên cơn đau tim. Thônh tin xác thực đấy vì Toản, em trai sinh sau anh 1 năm, người duy nhất trong nhà ông Đoàn quý trọng bà Thương và đứa bé gái đã chứng thực rồi, và cách đây 3 tháng mẹ ông cũng đã lên đây.
– Bệnh viện nào?
– Em cũng cuống quá nên không nhớ nữa. Có anh xe ôm kìa em bắt từ cổng bệnh viện luôn. Anh em mình tới đó nhé.
– Cô đi trước, tôi làm xong sẽ theo sau.
Bà Thảnh không chần chừ nữa, cầm lấy cổ tay ông Tuấn kéo đi ra xe ôm, nói xe ôm phải chở ông Tuấn vào thẳng bên trong bệnh viện đấy, còn bà Thảnh thì đi tới hỏi thăm rồi xin chủ thầu cho ông Tuấn nghỉ 1 2 hôm có lương.
– Anh uống nước đi này. Nãy chị kia mua cho anh đấy. 2 người là bạn của nhau à?
– Cảm ơn anh. Cô ta chỉ có quan hệ với mẹ tôi thôi, còn đối với tôi cô ta không là gì cả.
Chai nước có thuốc ngủ, người đàn ông hiền lành thật thà kia uống được già nửa chai thì gục đầu vào vai ông xe ôm và ngáy khò khò. Không có bệnh viện nào cả, cũng không có ai bị lên cơn đau tim, chỉ có bà Thảnh và bạn của bà Thảo làm tạp vụ ở viện phụ sản sắp đặt theo sự hướng dẫn của bà Vui. Ông xe ôm là người yêu của bà tạp vụ kia, nhờ bảo vệ của nhà nghỉ đưa ông Tuấn đang ngáy khò khò lên phòng 201 rồi cởi hết áo với quần của ông Tuấn ra, nude toàn bộ luôn.
Bà Thảnh sau đó cũng tới khách sạn, cởi bỏ tất cả đồ đạc rồi nằm cạnh bên ông Tuấn, abcxyz 1 chút rồi nhỏ 1 chút máu giả xuống ga giường, minh chứng cho việc 2 người đã ngủ với nhau, ông Tuấn phản bội bà Thương.
1h sáng ngày 26/8, bà Thương nằm trên bàn đẻ rơi từng giọt nước mắt, buồn vì lúc bà sắp sinh con rồi ông Tuấn lại không ở bên cạnh. Nghĩ tới những câu nói sát thương của mẹ con bà Vui trước đây, cùng bà Thảnh tới nhà gặp riêng bà Thương vào hôm qua, nhìn thái độ khinh khỉnh của bà Thảnh, bà Thương dường như biết lí do mà ông Tuấn không tới viện rồi. “Con gái yêu của mẹ, cuộc sống sau này, có lẽ chỉ có mẹ con mình mà thôi. Mẹ nên buông tay bố con rồi.”
– Cái ông Tuấn này, sao còn chưa tới nữa chứ?
– Duyên à em bình tĩnh đi, anh Tuấn có thể là đang trên đường tới rồi, em vào với cô Thương đi. Phải đỡ đẻ cho con dâu chúng ta đấy.
Ông Cường vừa ru cho con trai mình ngủ vừa cười hớn hở với bà Duyên. Bà Duyên chạy vào phòng sinh cùng bác sĩ đỡ đẻ cho bà Thương. 1 bé gái xinh xắn với nước da trắng nõn, nặng 1.9kg ra đời.
– Ôi ôi. Con dâu của mẹ. Thật là xinh xắn nha. Mẹ Thương ơi, mẹ Thương nhìn con này. Con là con gái mẹ nè, mẹ ơi mẹ đừng buồn bố Tuấn nha. Bố Tuấn chắc là quá bận thôi. Thương!
– Hả?
– Sợi dây chuyền mày giữ hay ông Tuấn đấy?
– Tao giữ.
– Vậy thì được rồi. A con dâu của mẹ ơi, con thích tên Phượng không? Mày thấy tên Phượng được không? À khoan, từ từ.
Bà Duyên lẩm nhẩm tên phượng hoàng, thế rồi bà quyết định đặt tên cho con dâu tương lai của mình là Hoàng Tiểu Phụng.
– Tiểu Phụng? Cái tên thật hay. Tao muốn bế con tao.
– Phụng ơi, mẹ Thương bế con nè. Ngoan nha ngoan nha. Cơ mà đúng nhé, tên Phụng rất hay, rất hợp với thằng Long con trai tao haha. Được.
Ông Tuấn, 7h sáng ngày 26/8, tức 6 tiếng đồng hồ sau khi vợ ông sinh hạ đứa bé, ông mới tỉnh dậy rồi đưa tay ôm lấy đầu của mình, đập đập vài cái. Nghe tiếng khóc thút thít từ ai đó bên cạnh, oing Tuấn mới bừng tỉnh, mở to mắt nhìn người đó.
– Thảnh?!
– Anh Tuấn… hức… tại sao? Tại sao anh lại làm vậy với em?
– Tôi làm gì cô?
Ông Tuấn hỏi bà Thảnh nhưng cũng nhìn lại cơ thể của mình, không 1 mảnh vải che thân, bà Thảnh cũng để lộ bờ vai trần màu bánh mật. Chuyện gì đã xảy ra thế này?
– Đồ khốn nạn. Anh không yêu em, tại sao anh lại làm thế? Hoàng Thanh Tuấn! Tại sao hả?
Ông Tuấn không thanh minh, chỉ có nhanh chóng mặc quần áo vào rồi rời khỏi phòng đi tới viện phụ sản xem vợ con mình. Bà Thảnh thành công rồi, chỉ chờ cho bạn của bà Thương bực lên, rồi bà Thương sẽ suy nghĩ lung tung mà đi nơi khác thôi. Trần truồng rời khỏi giường mặc lại quần áo, bà ta gọi cho bà tạp vụ của viện là ông Tuấn đang tới đấy, đừng để cho ông Tuấn gặp vợ con, sau đó bà ta gọi thêm cho bà Vui, báo cáo công việc đã hoàn thành.
Bà Vui mừng hết biết, nói con trai thứ 2 với đứa con gái út mở tiệc ăn mừng, nhưng đứa con trai thứ 2 của bà ta tính tình hiền lành không giống bố mẹ và em gái mình, im lặng sắp xếp quần áo cho vào túi du lịch, trước khi lái con xe dream và đi, ông Toản tặng cho 3 người đang vui vẻ hớn hở kia 1 câu:
– Quả báo thường tới sớm và nhẵn tiền lắm đấy, hỡi những con người độc ác! Hahahaha.
– [ ]