Chương 2
– Để rồi xem. Các người sẽ chỉ có thất vọng mà thôi.
Bà Thảo đứng bên dưới bếp nhặt rau thái thịt để nấu cơm tối. Còn bà Thương thì đang được bà Vui bóp chân bóp tay cho. Bà Thương lo ghê lắm, bà mà mang thai con gái, không biết bố mẹ chồng rồi cả dòng họ Hoàng sẽ chỉ trích bà ra sao đây. Bà Vui bóp tay chân 1 tí thôi rồi ra bàn uống nước tiếp khách hàng xóm, 1 mình bà Thương trong buồng, ngồi bó gối rồi gục mặt xuống bắt đầu rơi nước mắt. Ông Tuấn đi làm về chân tay đen nhẻm toàn mùn than, vào phòng lấy quần áo tắm rửa thì thấy bà Thương đang sụt sịt pha nước tắm cho mình, ông Tuấn đi tới ôm lấy eo bà Thương rồi hỏi han:
– Vợ à. Em khóc sao?
– Em… haha làm gì có. Anh tắm đi nước đủ ấm rồi đấy.
– Nói anh nghe đi. Ở nhà có chuyện gì phải không? Con Thảo nó lại nói gì em hả?
– Không có. Anh đừng trách oan Thảo mà tội nghiệp. Chỉ là… em sợ mình sẽ mang thai con gái Tuấn à.
– Ngốc. Anh không sợ em lại sợ. Con gái thì sao? Bố mẹ mà đuổi em đi, anh sẽ đi cùng em. Anh không có chịu cái cảnh trọng nam mà khinh nữ đâu. Đừng suy nghĩ quá nhiều Thương à.
Lấy 1 người chồng yêu thương mình là sướng, nhưng bản thân bà Thương, bà vẫn sợ chứ. Nghĩ tới cảnh bà đi siêu âm ra con gái, bố mẹ chồng sẽ nhìn bà như thế nào, nói bà ra sao, rồi còn cả dòng họ nữa, họ kỳ vọng rất nhiều về đứa cháu này.
Ở trên Hà Nội, bệnh viện đa khoa, bà Duyên và ông Cường vỡ oà trong sung sướng khi bà Duyên cũng đã mang thai, mà thai nhi đã ở tuần thứ 4, nghĩa là bà Duyên không biết mình đã mang thai. Đểu thế chứ.
– Ăn mừng ăn mừng. Phải mở tiệc ăn mừng vợ ơi.
– Ăn mừng cho cả con Thương nữa anh ơi. Nó cũng có thai rồi, chỉ sau em có 2 tuần thôi.
– Ôi ôi. Vậy mình chuẩn bị mà làm thông gia với anh Tuấn thôi, vợ nhỉ?
– Anh chỉ được cái nói đúng ý em haha. Đi chợ thôi.
Bà Vui từ khi con dâu mình mang thai, bà luôn sát sao từng li từng tí. Bà Thương có vẻ nôn khan nhiều đấy, lại còn giấm giúi ăn bánh ăn kẹo ngọt. Thôi thôi. Thế này là nguy hiểm nguy hiểm rồi. Bà bắt xe ôm sang bãi Cháy thăm em mình là bà Liên. Bà Liên là bác sĩ của bệnh viên Bãi Cháy, mục đích là để hỏi xem là những dấu hiệu của con dâu mình như vậy là sao.
– Ăn đồ ngọt à chị?
– Ừ.
– Em nói chị nghe này. Ăn đồ ngọt hay nghén nhiều là 2 dấu hiệu mà ai nhìn vào cũng sẽ nói ra là người phụ nữ đó mang thao con gái. Nhưng đó chỉ là quan niệm từ thời xa xưa thôi, giới tính của thai nhi còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa. Con Thương nó mang thai con gái cũng đâu phải do 1 mình nó tự đẻ đâu. Cháu nào cũng là cháu, quan trọng là mẹ con con bé khoẻ mạnh thôi chị à. Chứ sinh con trai ra sau này nó chơi bời lêu lổng hư hỏng ra cũng đau *** lắm chị.
Bà Vui gật đầu, bà vẫn tin rằng cái thai nhi trong bụng con dâu mình sẽ là con trai. Ngoan ngoãn hay hư hỏng là do sự dạy dỗ của bố mẹ thôi. Bà Vui nói:
– Thím à. Có cái loại thuốc nào mà cjo con Thương nó uống vào để cho dễ sinh con trai không? Tôi thèm cháu trai thím à.
– Chị hỏi như vậy thì em cũng chịu thôi chị à. Em nói chị nghe, không có đàn bà con gái thì đâu có chị, đâu có em, và cũng không có thằng Tuấn con Thương. Chị làm sao phải sốt sắng như vậy. 2 đứa nó còn trẻ còn khoẻ mạnh như vậy, đừng có thuốc thang gì hết cả, em cấm đấy.
Bà Vui có vẻ tức giận đấy, bặm môi vào rướn người lên thở xong đứng dậy mở cửa phòng ra về, không thèm đóng cửa cũng không thèm chào hỏi. Bà Liên nói đúng mà, nếu không có đàn bà con gái thì làm sao mà có bà Vui, bà Liên rồi tất cả mọi người ở đây chứ, mà bản thân bà Liên cũng sinh con gái đầu lòng kìa, rồi đứa thứ 2 là con trai đó thôi, chả làm sao, các cụ chả ai nói gì bà hết. Bà vẫn vui vẻ thoải mái mà sống.
Bà Vui chưa có về nhà luôn mà đi tới chỗ làm của mỏ than Đông Bắc để tìm bà Thảnh. Ủa ủa tại sao lại phải tìm bà Thảnh? Ầy thôi để mình trả lời cho nhanh ha các bạn. Đó là vì bà Vui muốn chắc cú, bà không ngại lấy thêm vợ cho con trai mình chỉ để có cháu trai bế bồng.
– Dạ cháu chào cô.
– Thảnh à. Cô hỏi con vấn đề này nhé. Con có còn yêu thằng Tuấn nhà cô không?
– Con có ạ cô. Nhưng con làm gì còn cơ hội nữa ạ.
– Con bé này. Đàn ông 5 thê 7 thiếp chuyện bình thường mà con.
Bà Thảnh cũng đang mang thai được 1 tháng nhưng không có dấu hiệu gì của việc mang thai cả, vẫn khoẻ mạnh và đi làm bình thường. Bà Thảnh gật đầu, nhưng ông Tuấn có yêu bà đâu mà tính tới chuyện 5 thê 7 thiếp chứ.
– Chỉ cần con vẫn còn yêu nó thôi. Cô sẽ giúp con mà.
– Dạ vâng ạ. Nhưng Thương…
– Con nhỏ đó lười lắm, chẳng còn chăm chỉ như xưa nữa rồi Thương à. Cô ghét.
Này bà kia, nói vậy mà không biết ngượng mồm à! Bà Vui to nhỏ với bà Thảnh được con trai thứ 2 của bà Vui nghe hết rồi. Ông Toản siết chặt 2 bàn tay lại rồi sau đó đi xuống hầm lò nơi anh trai mình đang làm việc. Ông Toản báo cáo lại cho anh mình nghe, ông Tuấn tức tối ghê lắm. Hối thúc vợ chồng ông nhanh có con để rồi bây giờ đứng đây kể chuyện nói xấu nói bốc phét vợ ông à. Được rồi.
– Anh à. Anh bình tĩnh nghe em nói này. Có thể lời nguyền của con Thảo thành sự thực rồi đấy. Em nghe người ta bảo nôn nhiều với thèm ăn ngọt là mang thai con gái.
– Con gái con trai cũng là con mà.
– Em biết chứ. Bây giờ anh nghe em nói đây. Bỏ việc ở đây đi, đi lên Hà Nội nương nhờ nhà anh Cường chị Duyên, còn ở nhà này em sẽ nói bố mẹ suy nghĩ lại. Hiểu không? Nhanh đi, khẩn trương đi anh. Cứ về nhà trước đi đã, tiền lương của anh tháng này em lấy giúp cho.
Ông Tuấn gật đầu lia lịa rồi đáp mũ quăng xẻng xuống đất rồi ra lấy xe chạy như bay về nhà cách chỗ làm có 2km. Ông Toản cũng đi lên phòng quản đốc, lấy lương cho anh mình rồi ứng trước cả lương của mình nữa. Thương anh, thương chị dâu mình, nhưng trong hoàn cảnh này, ông Toản cũng không giúp được gì hết cả. Trong lúc này chỉ có chạy trốn là thượng sách.
– Anh Toản ơi. Anh Tuấn sao đi vội vậy?
– Không biết. Cô hỏi nhiều thế. Làm việc đi, đừng có hóng hớt chuyện vợ chồng anh chị tôi. Mà này Bùi Thị Thảnh, tôi nói để chị biết này. Mẹ tôi ấy bà chỉ có thèm cháu trai thôi, cho dù cô có đẻ cháu trai cho nhà tôi, nó lớn lên mà hư đốn nghiện hút. Hay cô mang thai con trai nhưng với người khác, trong người nó không có dòng máu của dòng họ Hoàng thì mẹ tôi cũng sẽ đuổi cô và đứa con đó ra khỏi nhà đấy. Cái mồm tôi thối lắm. Hahahaha…
Đúng thật là cay nghiệt đấy, nghe mà hả lòng hả dạ. Bà Thảnh từ trước tới nay luôn là người thảo mai thích nghe nịnh hót, đã lại còn từng ngủ với người đàn ông khác, cho nên sau khi nghe những lời ông Toản nói, bà bị chột dạ đấy, nhưng vẫn tỏ ra mình sang chảnh quyền quý.
Còn ở nhà, bà Vui ông Đoàn và cả con gái của ông bà đang rất là tức giận, khi mà ông Tuấn cầm túi quần áo tư trang cá nhân của ông và cả bà Thương nữa đi ra xe máy.
– Ơ thằng Tuấn, con Hoài Thương. 2 đứa mày đi đâu vậy?
– Dạ chúng con chào thím ạ.. Con vẫn chưa hiểu chuyện gì hết ạ thím. Thím nay có nhiều bệnh nhân tới khám không ạ?
– Ờ nay tao ít việc. Thằng Tuấn nói thím nghe, có chuyện gì vậy?
Ông Toản vừa dúi vào tay ông Tuấn tiền vừa nói với 3 người ở ngoài sân:
– Lại còn chuyện gì nữa. Anh chở chị dâu đi ngay khỏi nhà này cho em. Đây là tiền lương của anh, em đã lấy từ quản đốc, em cũng xin nghỉ cho anh rồi. Đi nhanh đi anh chị!
– Thằng Toản này sao mày đuổi anh trai chị dâu mày vậy?
– Cảm ơn em. Anh mang ơn em suốt đời Toản à.
Ông Tuấn nổ máy con xe cà tàng của mình rồi đưa vợ mình đi, ông Toàn nói:
– Con không đuổi mà con đang giúp anh chị ấy thím à. Thím vào nhà đi con sẽ nói cho thím nghe hết.
Ông Toản cùng bà Liên đi vào trong nhà ngồi, ông Toàn bây giờ nhìn cũng không ra mẹ mình nữa. Ông Toản nói hết những gì mà mình nghe và thấy lúc ở chỗ làm, bà Liên nghe xong thì nhìn bà Vui bằng ánh mắt khó hiểu xen lẫn sự tức giận.
– Chị à. Chị có thèm cháu trai quá thì cũng phải đợi chứ. Em nói rồi, 2 đứa nó còn trẻ còn khoẻ mạnh, chúng nó sẽ có cơ hội sinh con trai. Chị không nghe em, chị lại đi tơn hớt với con Thảnh thảo mai đó. Con nhỏ đó có gì tốt đẹp hả chị? Biết nó là người thế nào.
– Dạ thưa thím. Chị Thảnh là chị bạn quen biết với con đã lâu, con hiểu chị Thảnh còn hơn chính bố mẹ con kìa. Chị Thảnh yêu anh Tuấn thực lòng thím à.
– Tao tới đây không phải để đôi co với mày, con gái con đứa lười chảy thây, thím nó tới chơi nó cứ trơ mặt nó ra không chào hỏi được 1 câu, không rót được cho thím nó cốc nước. Mày ấy, Phương Thảo à, độc mồm độc miệng như mày rồi có ngày mày cũng sinh con gái đi, rồi mà bị đuổi ra khỏi nhà không 1 xu dính túi. Mà chị dâu à, con Thương nó mà mang con gái thật thì cũng không phải lỗi do mình nó đâu. Chào!
Bà Liên cũng không phải dạng vừa đâu, trâu bò húc nhau ruồi muỗi ngồi nghe, 3 người còn lại nghe lùng bùng cả lỗ tai. Ông Toản nói:
– Con đuổi anh chị ấy đi rồi đấy. Mẹ có cưới bà Thảnh về thì cưới. Haha nhưng con không chắc đám cưới đó sẽ có chú rể.
– Mày! Con trai mà hóng hớt vậy sao?
– Muốn con không hóng hớt thì đừng có kể chuyện nhà mình ra 1 cách bốc phét như vậy cho người lạ nghe.
– Toản anh nói gì lạ thế hả? Chị Thảnh không phải người xa lạ. Em chỉ có công nhận chị Thảnh là chị dâu em thôi.
– Bảo thím Liên độc mồm độc miệng, nhưng chính mẹ và mày mới là những người cay độc, mồm miệng độc ác.
Anh cả đi rồi cho nên ông Toản không thể bỏ căn nhà này để mà ra đi nữa, ông nói xong liền lên trên gác xép, vào trong phòng mình nằm vật ra giường rồi vắt tay lên trán suy nghĩ. Ông biết ngay mà, ngay từ đầu ông đã dự đoán trước rằng sẽ có chuyện này xảy ra, nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy. Và càng không ngờ hơn là mẹ ông còn tới bệnh viện hỏi thím, rồi lại xoen xoét cái miệng nói xấu chị dâu thảo hiền đảm đang của ông, chị dâu ông không đáng bị đối xử như vậy. Lấy 1 chút tiền mà ông giành giụm được, xuống nhà rồi lấy xe máy phóng đi, không quên ném cho em gái mình ánh mắt đầy khinh bỉ.
Bà Thương vào năm đó cùng ông Tuấn về nhà ra mắt, mới chỉ tiếp xúc lần đầu thôi nhưng ông Toản rất quý mến. 1 thời gian sống chung nhà với nhau, ông Toản càng thương cảm chị dâu mình và anh trai mình hơn. Có 1 hôm nhà chỉ có bà Thương và ông Toản, bà Thương mới chia sẻ thật lòng, rằng bố mẹ đẻ của bà Thương thực ra đã mất hết rồi, đúng là làm trong bệnh viện quân y đấy nhưng đã mất cùng lúc bởi bệnh tim. Ông Tuấn lúc đưa bà Thương về ra mắt không có nói điều này bởi sợ bố mẹ mình làm khó làm dễ bạn gái.
– Tuấn à. Anh không thể làm vậy mà.
– Nếu em sinh con gái thật, trước sau gì họ cũng đuổi em ra khỏi nhà. Và anh cũng không có đui mù mà không thấy con em gái độc địa của anh ganh ghét em, nó có coi em là chị dâu nó không. Người ta bảo rồi, là giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng.
– Nhưng công việc của anh nữa Tuấn à. Và anh cũng không thể bỏ bố mẹ mà đi thế này. Anh là con trai trưởng.
– Anh từ lâu đã không muốn làm ở đó rồi, vì cứ ra vào là lại gặp con mụ Thảnh kia. Không làm việc này có việc khác. Còn phận làm con cái, anh sẽ không quên công ơn sinh thành dưỡng dục. Anh có gia đình riêng của anh, là em và con chúng ta. Thương à, nghe anh nhé, đừng có suy nghĩ gì cả biết không. Và cũng đừng có về lại ngôi nhà đó. Anh mà biết em trốn anh về nhà đó là anh phạt em.
Đã tới địa phận Hà Nội rồi, con xe máy của ông Tuấn được lơ xe cho lên trên nóc, xuống tới bến xe là lơ xe lại vác xe máy của ông Tuấn cùng hành lý của 2 vợ chồng luôn. Dưới sự chỉ đường đi vào lòng đất của bà Thương nên tới tận nửa đêm 2 ông bà mới về lại được ngõ 193 Láng Hạ.
À vâng. Và xin được bật mí với các bạn là gia đình của bà Duyên ông Cường cũng ở trong ngõ đó, chỉ cách có mấy bước chân thôi. Nhà của bà Thương đây là do bố mẹ của bà để lại trước khi mất, có vườn cây ăn quả sai trĩu cùng gà và vịt. Đôi gà 1 trống 1 mái mà năm đó bà Thương đem về lúc ra mắt chính là do bố mẹ bà nuôi dưỡng đấy các bạn ạ.
– Con Duyên này chu đáo thật. Sạch sẽ quá. Ngủ thôi Tuấn à. Tuấn!
Bà Thương quay ra thì thấy ông Tuấn đang sụt sịt nước mắt ngắn dài. Ông nói:
– Thằng Toản nó đưa cho anh hết cả 5 tháng lương của nó Thương à. Nó là cái thằng… không có để ý tới bản thân mình.
Như vậy là đồng nghĩa với việc 5 tháng trời ròng rã bốc vác ông Toản sẽ không nhận được đồng lương nào. Lúc đi vội quá quên không đếm kỹ số tiền. Bây giờ ông Tuấn mới bỏ ra đếm. 2 vợ chồng ôm nhau khóc ròng. Và cũng chỉ có ông Toản là người duy nhất trong nhà thật lòng đối xử tốt với bà Thương mà thôi.