Chương 1
– Bố mẹ ơi. Con về rồi. Toản ơi Thảo ơi!
– Cô chú ơi anh Tuấn về rồi.
5 người, bố mẹ, ông Toản em trai ông Tuấn, bà Thảo em gái ông Tuấn và 1 người con gái nữa chạy ra. Mọi người đều vui vẻ khi thấy ông Tuấn đi bộ đội về, nhưng khi thấy bà Thương thì 4/5 người lại tỏ vẻ không vui mừng. Ông Toản nói:
– Em chào chị. Chị là…
– Dạ cháu chào cô chú, em chào chị Thảnh, chị chào Toản và Thảo nhé. Chị là Thương bạn của anh Tuấn.
– Em nói thiếu rồi. Dạ con xin giới thiệu với bố mẹ, đây là Hoài Thương. Là bạn gái con ạ.
– Này này. Anh của em thật may mắn nha, gái Thủ đô à. Anh chị vào nhà đi. Đưa em xách đồ cho ạ.
Ông Toản nhanh nhảu cầm túi đồ của anh mình vào trong nhà vứt toẹt xuống nền đất, sau đó chạy ra dẫn chị dâu tương lai của mình vào nhà, còn sai bà Thảo, em gái kênh kiệu của mình làm thịt gà đãi anh trai và chị dâu.
– Cái gì? Chị dâu á? Này Toản, chỉ có chị Thảnh mới đủ tư cách để làm chị dâu em thôi nhé.
– Mày nói nhiều thế đi xuống thịt gà đi! Nói vớ nói vẩn. Dạ em mời anh chị uống nước.
Trong gia đình ông Đoàn bà Vui, chỉ có 2 ông con trai là Tuấn và Toản là nền tính và hay được lòng hàng xóm nhất. Bà Thương thấy em trai chồng tốt với mình quá cho nên cũng vui vẻ trong lòng. Nhấp 1 ngụm trà xanh đặc quánh, bà Thương nhận được cơn mưa những câu hỏi trút xuống từ bà Vui:
– Cô bao nhiêu tuổi? Tuổi con gì?
– Dạ cháu thưa cô chú cháu 24 tuổi ạ, cháu tuổi con Hổ ạ.
– Quê ở đâu?
– Dạ cháu thưa cô chú, cháu sinh ra và lớn lên ở Hà Nội ạ.
– Bố mẹ làm nghề gì? Bản thân cô học tới lớp mấy? Nhà có mấy anh chị em?
– Mẹ có cần hỏi như hỏi cung vậy không hả? Bố mẹ của Thương làm bác sĩ và y tá quân y, Thương học trung cấp kế toán, con 1. Vừa lòng mẹ chưa?
– Thì… ờ thì tao hỏi thế thôi. Thảnh à con.
– Dạ cháu đây cô.
– Lên trên nhà ngồi uống nước đi con. Có người a sắp về nhà này làm dâu, mà chảy thây ra ngồi uống nước nhàn nhã.
Ông Tuấn rất không hài lòng về thái độ của mẹ mình, ông Toản cũng vậy cho nên cả 3 người này cùng đứng dậy xin phép đi xuống bếp.
– Tuấn Toản, 2 anh em ngồi xuống cho mẹ!
– Còn ai đó ấy ngồi ít thôi, ngồi nhiều trĩ đấy. Đừng tưởng suốt ngày mang bánh mang quả sang đây là được trọng dụng.
Trong gia đình này chỉ có ông Toàn mới nói trả treo vặn vẹo với chính người mẹ cay độc ghê gớm của mình mà thôi. Ông Toản không kiêng nể gì bà Thảnh đang ngồi đó, nói móc nói xỉa 1 2 câu rồi chạy xuống bếp, đuổi bà em gái lên trên nhà:
– Con Thảo. Mày lên mà tiếp chị bạn của mày đi. Tao nhìn mà tao ngứa mắt lắm rồi đấy. Sắp gãi đỏ con mắt rồi.
Bà Thảo mặt nặng mày nhẹ đi lên trên nhà, nhường lại bếp cho anh mình và bà Thương. Mẹ chồng nàng dâu rồi chị dâu em chồng, xem ra bà Thương mà về đây làm dâu sẽ chịu cực nhiều lắm đây. Ông Tuấn ôm bà Thương vào lòng mình xoa xoa dọc sống lưng, ông nói:
– Thương à. Em đừng để bụng những gì mẹ anh nói nhé. Trừ khi em buông tay anh, còn anh sẽ không bao giờ buông tay hay bỏ rơi em đâu.
– Em không suy nghĩ gì cả đâu Tuấn à. Mình làm cơm thôi.
Tới giờ ăn cơm, những món mà bà Thương làm cũng rất ngon. Mọi người đang ăn cơm cùng nhau rất vui vẻ luôn, tự nhiên bà Thảnh nhắc lại chuyện cũ rằng khi xưa bà và ông Tuấn học cùng lớp cấp 3 với nhau, quãng thời gian đó thật vui vẻ. Ông Tuấn chẳng nói năng gì tới mặt còn không muốn nhìn, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho bạn gái mình. Bà Thương cũng biết ý gắp đùi gà và lườn gà ngon nhất cho ông Đoàn bà Vui, miếng cánh giữa cho bà Thảo và ông Toản.
– Kìa chị dâu ăn đi ạ gắp cho em làm gì. Mà em thì ăn thịt trắng thôi. Anh Tuấn nói chị học trung cấp kế toán. Chắc chị giỏi lắm về các con số phải không ạ?
– Chị cũng bình thường thôi em. Chắc chắn là không giỏi như Thảo.
– Con đấy mà giỏi cái gì chị. Tới chỗ làm được 1 tuần bị người ta đuổi vì tính nết kênh kiệu kìa. Bản tính kênh kiệu ăn sâu vào máu, chả biết giống ai.
– Ông kia thôi đi.
Bà Thảnh hỏi bà Thương rằng có phải ông Tuấn đã kể về bà cho bà Thương nghe không, bởi vì đây là lần đầu tiên bà Thương đến đây bà tiếp xúc với gia đình.
– Dạ anh Tuấn có nói rất nhiều về chị cho em nghe ạ. Và anh cũng có kể về gia đình mình.
– Thương à. Thảnh nó kém em 1 tuổi. Đừng có xưng em với người ta như vậy.
– Không sao mà anh Tuấn.
Hôm đó ông Toản dẫn anh trai và chị dâu mình đi chơi, bà Thương vì rửa bát nữa cho nên chưa có đi vội. Bà Vui cũng khá ưng ý với bạn gái của con trai mình đấy vì không ngại việc, mặc dù chặt gà có hơi vụng về.
– Cô đang làm công ty nào?
– Dạ cháu thưa cô, cháu đang làm nhân viên kế toán ở công ty dệt may xuất khẩu bên Long Biên ạ.
– Vậy là làm xa nhà đấy.
– Dạ vâng cũng hơi xa ạ cô.
– Có biết thêu thùa may vá gì không?
– Dạ cháu có biết đan và may ạ.
– Thế là giỏi rồi chả bù cho con Thảo nhà này. Thế bố mẹ cô làm bác sĩ với y tá quân y vậy chắc vất vả lắm hả?
– Dạ cháu thưa cô, bố mẹ cháu cũng hơi vất vả đôi chút ạ.
Rửa bát xong xuôi rồi ông Toản lôi chị dâu mình đi chơi nhưng bà Thương từ chối vì còn dọn dẹp quét quáy nhà cửa vì bà Thương thấy nhà cửa hơi bụi 1 chút.
– Đi chơi với nhau đi để con Thảo nó dọn. CON THẢO ĐÂU!
– Dạ cô ơi tay cháu đang bẩn, để cháu quét được rồi ạ.
– Bẩn thì đi rửa. CON KIA NGHE GÌ CHƯA HỬ?
Vâng và thế là 3 người đi chơi với nhau. Khu Hòn Gai lúc đó vẫn còn hoang vu lắm, ông Toản đạp xe đạp còn xe máy của mình ông đưa cho anh trai và chị dâu tương lai ngồi cùng nhau. Nhìn kìa nhìn kìa, 2 anh chị của ông vui vẻ dễ sợ chưa.
– Toản à. Em đang làm công việc gì?
– Dạ em đang phụ bố em đào với khuân vác than ở mỏ than Đông Bắc chị ạ. Học tới lớp 9 em bỏ đi làm than phụ bố. Lúc đầu bố em mắng kinh lắm, nhưng mà có anh Tuấn anh nói thêm vào nên bố em mới đỡ cay nghiệt. Rồi lúc anh Tuấn đi bộ đội thì em là người có tiếng nói nhất trong nhà đó.
Tới tháng 6 năm 1998, tức năm Mậu Dần, ông Tuấn lấy bà Thương trước sự chúc phúc của cả dòng họ Hoàng và họ hàng nhà bà Thương. Trong số họ hàng đó có 2 người bạn của bà Thương đó là bà Duyên và ông Cường, đôi vợ chồng này cũng mới lấy nhau được 2 tuần thôi. Bà Vui chi sộp, tặng hẳn con dâu của mình 1 cây vàng.
{1 cây vàng thời đó quý lắm nhé mọi người.}
– Ôi dạ mẹ ơi. Con không nhận đâu ạ.
– Con xứng đáng nhận nó Thương à.
– Chị. Chị nhận đi ạ. Nhanh nhanh đi cho em bắt hoa cưới.
Ông Toản vui lắm, ông nhận trang trí xe cưới này, đi chọn áo cưới cùng vest cho anh chị mình, đồng thời ông cũng giành giùm 1 ít tiền để mua tặng chị dâu mình 1 chiếc vòng ngọc trai. Người duy nhất không tới đám cưới này là bà Thảo, bởi bà không ưa bà Thương, cũng sợ anh mình cho nên là bà không có tỏ vẻ ra mặt. Tới ngày cưới của anh mình, tới đưa phong bì rồi sau đó lấy xe đạp đi tới nhà bà Thảnh chơi và nói chuyện phiếm.
Bà Thảnh cũng được mời đấy nhưng bà ta cũng không tới. Chứng kiến cảnh người mình yêu làm đám cưới với người khác, còn gì đau hơn chứ. Đúng vậy, bà Thảnh yêu tha thiết người đàn ông tên Hoàng Thanh Tuấn, năm cấp 3 đó bà Thảnh đẹp nhất lớp, con trai lớp bà và cả lớp khác nữa ai cũng si mê bà Thảnh như điếu đổ. Nhưng bà chỉ để mắt tới 1 chàng trai, chàng trai đó viết sai chính tả và da đen nhẻm. Lí do vì sao lại như vậy? Bởi bà yêu cái vẻ mạnh mẽ của ông Tuấn, năm đó ông Tuấn đã ra tay nghĩa hiệp đánh túi bụi 1 lúc 5 tên đàn ông để cứu bà Thảnh khỏi sự trêu chọc.
– Chị Thảnh à! Chị Thảnh!
– Ơi. Ờ… Thảo à!
– Chị. Chị khóc ạ?
– Không không. Haha bụi bay vào mắt chị thôi.
Bà Thảo dắt xe đạp vào thẳng nhà bà Thảnh rồi nằm vật ra chiếc giường gỗ bé tiu xiu được đóng bằng gỗ của cây nhãn, than thở:
– Chị Thảnh tốt vậy tại sao anh trai em lại không lấy chứ. Lại đi lấy 1 bà cò hương vậy. Chẳng ra làm sao.
– Cũng phải chịu thôi Thảo. Anh Tuấn có yêu gì chị đâu.
– Hứ. Để xem cái bà cò hương đấy đẻ được con trai không. Cái ngữ bà ta em thấy là khó sinh con trai đầu lòng đó à.
– Sinh con gái đầu lòng rồi con trai sau cũng được mà Thảo.
– Nhưng mà chị yêu anh Tuấn nhà em không phải sao? Chị cam tâm để anh ấy lấy người khác vậy à? Phải em là em tóm lấy cho bằng được kìa.
Lo mà đi tìm việc lại đi bà Thảo, ngồi đó mà đi chê trách người ta à? Lại còn chống mắt lên xem bà Thương có đẻ được con trai đầu lòng không à? Nghe mà tức cái lồng ngực. Bà Thảo hôm đó ở lại nhà bà Thảnh qua đêm luôn, tâm sự chị em tới tận 1 2h sáng mới ngủ.
Còn ông Tuấn bị ông Toản với ông Cường chồng bà Duyên chuốc say mềm oặt người, bà Thương cả đêm bị 1 phen khốn đốn quá. Người ta nói đêm tân hôn là 1 đêm gì đó… ờ… ờm… là đêm gieo hạt giống. Nhưng gieo đâu không thấy, lại phục vụ ông Tuấn nôn oẹ rồi thức thâu đêm vì tiếng ngáy như công nông lên dốc của ông Tuấn.
Bà Thương cũng biết thân biết phận, đã làm dâu của dòng họ Hoàng, lại còn là dâu cả của nhà ông Hoàng Đình Đoàn, cho nên 4 rưỡi sáng hôm sau bà dậy đánh răng rửa mặt rồi cho lợn gà ăn, quét quáy sân vườn rồi nấu cơm sáng cho cả nhà. Toàn những món ở đãi khách hôm qua còn thừa thôi, nhưng dưới tay bà Thương nó trở thành những món ăn via đình vô cùng ngon miệng.
– Dậy sớm vậy sao con?
– Dạ con chào mẹ. Chúc mẹ buổi sáng vui vẻ ạ. Ở nhà con con cũng dậy giờ này chuẩn bị đồ ăn sáng cho bố mẹ con ạ.
– Ừ. Hôm qua thằng Tuấn nó say lắm phải không con?
– Dạ anh ấy… cũng không uống được nhiều lắm ạ mẹ cho nên là anh ấy nôn khá nhiều ạ.
Bà Vui gật đầu, bà còn lạ gì con trai mình nữa, say sỉn xong ngáy o o như sấm, hôm qua có tân hôn làm ăn gì được đâu. Bà cũng bị mất ngủ vì 3 bố con nhà này mà.
Bà Thảo đi tới 10h sáng mới về, mà giờ này thì chuẩn bị tới giờ cơm trưa của cả nhà.
– Con gái con đứa đi cả ngày rồi qua đêm, tới bây giờ mới chịu vác cái mặt về. Con với chả cái.
– Cô ba vào ăn cơm đi chị cất xe cho.
– Con Thương ngồi đó ăn cơm. Xe của nó nó tự cất.
– Dạ mẹ ơi con cũng xuống bếp nữa ạ. Cô ba đi rửa tay chân mặt mũi rồi vào ăn cơm nhé.
Bà Thương dắt xe đạp vào bếp để rồi lấy 1 bát con ăn cơm và 1 đôi đũa mang lên nhà trên cho bà Thảo. Bà Vui hỏi con trai con dâu mình về dự định bao giờ sẽ sinh con để cho ông bà bế cháu, dòng họ Hoàng đang trông chờ 1 đứa cháu trai đích tôn. Bởi con gái của ông cả trong dòng họ chỉ đẻ được 2 đứa con gái, toàn vịt trời. Bà Thương tuy thành công trong việc lấy lòng mẹ chồng, nhưng còn phải vượt qua cái ải này nữa cơ.
– Dạ con thưa bố mẹ và 2 em. Con với anh Tuấn sẽ cố gắng hết sức ạ.
– Bố mẹ. Bố mẹ đừng quá đặt nặng vấn đề này được không ạ? Con nào cũng là con mà.
– Nói thế mà nghe được đấy. 2 con muốn làm sao thì làm, có con trai đầu lòng cho bố mẹ là được. Có đứa con trai rồi sau đó sinh con gái bố mẹ cũng không nói gì đâu, hả!
– Dạ vâng ạ mẹ. Tuy là anh Tuấn cho con giống nòi, nhưng giới tính con cái cũng do con 1 phần ạ. Con sẽ cố gắng để không phụ lòng bố mẹ đâu ạ.
Đó, dù gì cũng được tiếng nói, bà Vui ưng bụng gật đầu lia lịa. Chiều hôm đó, mới có 1h chiều thôi nhưng bà Thương đã cầm chổi quét nhà rồi quét sân rồi, chuẩn bị lau nhà thì bà Vui đi tới giằng nhẹ lấy chiếc khăn lau nhà, vứt vào người bà Thảo đang ngủ.
– Dạ mẹ ơi, em Thảo vẫn còn đnag ngủ ạ. Để con lau được rồi mẹ.
– Em cứ để nó làm. Có ai đời để chị dâu mình làm quần quật như vậy còn mình thì ngủ trương lên vậy không. Sau này còn làm dâu nữa.
– Đúng đấy, con Thương để nó làm cho quen. Lười chảy ra!
– Rồi rồi. Chống mắt lên mà xem con dâu mẹ có đẻ được con trai đầu lòng không. Cưng nựng cho lắm, hy vọng cho lắm vào rồi mà thất vọng.
Bà Thảo vừa nói xong ngay lập tức nhận ngay 1 bạt tại từ ông Tuấn. Bà Thương cùng bà Vui thấy vậy liền ra cản ông Tuấn lại. Ông Tuấn mà cứ thế này thì chỉ càng làm cho bà Thảo ghét chị dâu mình mà thôi.
– Thảo à chị xin lỗi em. Vì bênh vực cho chị mà anh Tuấn đã làm điều không phải với em. Anh đi vào trong buồng đi, chút nữa em sẽ nói chuyện với anh sau nhé.
Bà Thảo lấy lại chiếc khăn lau nhà từ tay bà Thảo, lau cho xong nền nhà, đổ rác xong xuôi rồi bà đi vào trong buồng ngồi nói chuyện với chồng mình.
– Anh làm vậy chỉ có em khổ thôi Tuấn à.
– Nhưng mà nó hỗn láo. Nó láo với anh anh có thể bỏ qua cho nó vì mẹ anh trước tới giờ đều chiều con bé. Nhưng nó không thể hỗn với em. Em cũng thấy rồi đấy.
– Em nói này. Thảo nói cũng có phần đúng mà anh. Chúng ta cùng cố gắng nhé Tuấn à. Dòng họ, bố mẹ mình đang trông chờ vào đứa cháu đầu lòng. Dẫu biết rằng cháu nào cũng là cháu, nhưng họ vẫn thích cháu trai hơn mà. Đừng làm vậy nữa nhé Tuấn, coi như anh làm chuyện này là vì em đi.