Chương 45: Tôi đau!
Trần Y Y bức bối, khó chịu, cô muốn ra ngoài, cô muốn về nhà, cô muốn đi làm!.
Từ lúc chân bị thương cho đến bây giờ đã một tháng rồi, cô chưa được ra ngoài, anh ta cũng chẳng đến gặp cô, để cô được mắng sự vô lí của anh ta.
Vậy nên.
Vì tự do của bản thân, cô quyết định…..
” Tôi muốn gặp chủ tịch Cố.”
Cô nhẹ nhàng nói với bác quản gia.
Cô ở đây không lo chỗ ở, không lo miếng ăn, điện nước các kiểu cũng không lo, vậy thì cứ ở lại vậy.
‘ Vì tự do của tôi!’
Tiếng động cơ dừng lại ngoài sân, Cố Tử Phong bước xuống xe với bộ dạng lạnh lùng như thường lệ, sau khi nhận được cuộc gọi từ bác quản gia, anh ta bỏ hẳn một tiệc rượu của một người bạn để trở về.
Trần Y Y ở trong phòng nhìn ra cửa sổ thấy anh đã về, cô đứng dậy co một chân lên nhảy ra khỏi phòng.
Đứng trước hành lang lầu 2, Trần Y Y nhìn anh nói.
” Tôi có chuyện muốn nói với ngài”
” Được, về phòng đợi tôi.”
Cố Tử Phong nhàn nhạt đáp.
5 phút sau.
” Cô muốn nói chuyện gì?”
Cố Tử Phong vờ như không biết mà hỏi.
” Tôi đồng ý ở lại, tôi muốn được tự do và tiền nhà tôi sẽ trả anh mỗi tháng giống như lúc tôi thuê phòng…”
” Được”.
Vốn Trần Y Y định ăn chùa, ở chùa nhưng khi nói chuyện với con người này, cô lại không dám nói.
” Vậy tôi muốn về thăm ba, mẹ tôi.”
” Được, mai tôi bảo người đưa cô về “
” Không cần.”
Trần Y Y cho rằng anh ta chỉ tùy tiện nói, vì chân cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
” Nếu vậy thì..không cần về.”
Nói rồi Cố Tử Phong quay người đi.
” Ngài!”
Sang hôm sau, Trần Y Y trở về nhà dưới sự dàn xếp của Cố Tử Phong, dường như cô bị giam lòng dưới tầm mắt của anh, cô ở bao lâu những người vệ sĩ đó sẽ ở lại bấy lâu. Họ thay phiên nhau giám sát cô từ xa, dù không hoàn toàn lộ diện nhưng trực giác của Trần Y Y cảm nhận được bọn họ luôn nhìn cô chằm chằm.
Trần Y Y khó chịu cau mày bị mẹ cô phát hiện, bà đi lại xoa đầu cô hỏi.
” Ai làm bảo bối của mẹ khó chịu thế này?”
” Không có gì đâu ạ!”
Mẹ Trần nhìn cô giây lát, sau đó đặt tay lên vai cô, bà nói.
“Nếu vậy, con muốn ăn gì mẹ làm cho con ăn.”
“Gì cũng được ạ, chỉ cần là mẹ nấu thì gì cũng ngon cả.”
” Khéo miệng, mẹ thích.”
Hai người nói chuyện một lúc, mẹ Trần đi ra chợ mua đồ về nấu cơm, Trần Y Y cà nhắc, cà nhắc đi vào toilet.
Bên dưới tán cây, hai con người cao lớn toàn thân đều màu đen đang cầm ống nhòm nhìn vào căn nhà cách nơi họ đứng không xa, không gần.
Một người tiếp tục nhìn, một người rút điện thoại ra.
” Có chuyện gì?”
Giọng nói trầm ấm từ trong điện thoại vang lên.
“Ngài Cố, cách đây gần một tiếng đồng hồ, cô Trần vào toilet nhưng chúng tôi vẫn chứ thấy cô ấy ra ngoài, chúng tôi có nên vào trong không ạ?”.
” Trong nhà không có ai?”
“Vâng, trước đó bà Trần đã ra khỏi nhà, hiện tại chỉ có mỗi cô Trần ở nhà.”
” Được rồi, đợi lệnh của tôi.”.
” Vâng ạ”
RÈ RÈ RÈ….
Trong phòng ngủ, Trần Y Y đang ôm laptop gõ gõ gì đó, đột nhiên điện thoại vang lên làm cô giật mình. Nhìn rõ người gọi là ai, cô định tắt máy, sau đó suy đi nghỉ lại, vẫn là mặt kệ.
Điện thoại lần thứ 3 vang lên, Trần Y Y mới với tay lấy điện thoại.
” Alo!”
” MỞ CỬA.”
” Hả?”
Gì chứ? Anh ta đến tận đây à?.
“Đợi, đợi lát…tôi ra ngay.”
Cố Tử Phong đứng trước cửa nhà, sắc mặt vô cùng khó coi, hai tên vệ sĩ chỉ dám đứng cách anh ta hai mét, im lặng và không nói gì.
Từ cuộc gọi đầu tiên Cố Tử Phong gọi đến, không nhận được hồi đáp, anh ta đã lên xe chạy đến tận nhà của cô. Hơn 20phút lái xe đến đây, lòng anh không hề yên ổn, cách 10phút anh ta lại gọi cho cô. Đến trước cửa nhà Trần Y Y anh đang gọi cuộc gọi thứ 3 cho cô, anh ta giơ chân lên định phá cửa, tuy nhiên, đầu dây bên kia đã nhắc máy, anh hạ chân xuống, gằn giọng kêu cô” mở cửa”.
Vừa nhảy cà nhắc ra mở cửa, Trần Y Y đã cảm thấy một cơn ớn lạnh xuất hiện, cho đến khi nhìn rõ biến chuyển trên mặt của anh ta, cô mới biết, cô chơi dại rồi.
” Chủ tịch Cố, tôi.. tôi..”
Còn chưa nói hết câu, Trần Y Y đã cảm thấy đầu óc mình choáng ván một trận.
” Á!”
Cô bị Cố Tử Phong vác trên vai.
” Thả tôi xuống! thả tôi xuống! Ngài làm gì vậy!”
“…..”
Trần Y Y bấu víu vào cửa nhà, sống chết không chịu đi.
” Thả tôi xuống, tôi sai rồi, tôi sai rồi mà!”
Cố Tử Phong vẫn im lặng không hề trả lời, anh ta cố vác cô đi, cô lại vùng vẫy.
Bịch.
Một tiếng va chạm nhỏ vang lên nhưng đủ làm cả hai im lặng.
” Ưm..ưm..”
Trần Y Y rên vài tiếng.
Cố Tử Phong nghe tiếng rên đau của cô mới giật mình nhìn chân của cô.
” Anh thả tôi ra, chân…chân tôi đau!”.
Cô mếu máo nói với anh ta, nhưng anh ta không thả cô ra ngược lại lần này còn dùng sức hơn, tay anh hạ xuống giữ chân của cô lại.
” Thả ra, tại ngài… chân tôi đau, thả ra…”
” Đến bệnh viện”.