Chương 49 - Nhắc nhỡ
Cuối cùng cũng về tới nhà. Tâm trạng tốt hẳn ra, không biết Giai Giai cô ấy như thế nào rồi.
’ Để con giúp chú ’. Cậu có ý đỡ ông Thẩm lên lầu nghĩ ngơi vì cậu biết sức khỏe ông không được tốt.
’ Không cần đâu, con nghĩ ngơi trước đi ’. Ông từ chối lời đề nghị của
Lục Đông. Vì bản thân muốn nói chuyện riêng với Giai Giai nên ông muốn
đuổi khéo, tránh để cho cậu biết chuyện.
Thấy ông Thẩm không có ý định cho mình ở lại, cậu cũng không thể mặt dày mà van xin. Nên đành nghe theo lời của ông vậy.
’ Vậy con về trước, chú cũng nghĩ ngơi sớm ’. Cậu cúi chào, đưa lại đồ dùng cá nhân của ông Thẩm rồi ra về.
Ông thở dài, đúng là chuyện tình cảm làm cho ông nhức hết cả đầu.
’ Ba ’. Giai Giai muốn đi uống nước nhưng lại thấy ông Thẩm đứng suy nghĩ gì đó nhìn rất đăm chiêu, sao ba lại về giờ này.
’ Giai Giai, thấy ba con không vui sao? ’. Đi cũng được hai ngày, không
nhớ người ba này thì thôi đằng này còn tỏ vẻ bất ngờ nữa chứ. Chẳng lẽ
không muốn gặp người ba này nữa.
’ Ba này, con nhớ ba lắm đó ’. Biết ba hay trêu nhưng cảm giác lần này khác với những lần trước. Ba có vẻ rất nghiêm túc.
Tuy là đang nói chuyện với ba nhưng ánh mắt của Giai Giai thì đang tìm hình bóng của một người. Nhưng cô không dám hỏi ba.
Nhìn cô cũng đủ hiểu là đang nhớ người nào đó rồi. Con gái ông sao ông lại không hiểu được chứ.
’ Lục Đông về rồi ’. Đỡ mất thời gian tìm kiếm cũng để cho con bé yên lòng. Ông cũng quên mất mình đang có chuyện muốn nói.
Cô yểu xìu ra mặt, không lẽ Lục Đông không nhớ mình chút xíu nào sao. Chưa gì đã về rồi, làm cô mấy ngày nay ăn ngủ không yên vì nhớ cậu. Cách cậu đáp trả sự chân thành của cô là đi về không nói tiếng nào.
’ Giai Giai, con qua ghế ngồi đi, ba có chuyện muốn nói ’. Ông không thể để chuyện này cứ kéo dài.
’ Có gì sao ba ’. Cô thấy mặt ba mình rất nghiêm trọng, làm cô có chút bối rối.
’ Con qua kia ngồi trước đi ’.
Hỏi làm gì, một hồi nữa rồi cũng sẽ biết thôi.
Hai người cũng đã yên vị, ông Thẩm bắt đầu nói về chuyện chính.
’ Con với Thế Khải là có mối quan hệ gì ’. Ông không vòng vo, rào trước đón sau mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Nghe đến hai từ ’ Thế Khải ’ cô có chút chột dạ. Sau tự nhiên ba lại hỏi đến chuyện này.
Mình và anh ta làm gì có mối quan hệ gì, cô lại nhớ đến hai lần bị Thế Khải
cưỡng ép. Tình anh em bình thường anh ta cũng không xứng được nhận từ
cô.
’ Ba, con và anh Thế Khải chẳng … có mối quan hệ gì cả ’. Cô ấp úng nhưng cũng chỉ nói lên sự thật mà thôi.
Từ khi nào con bé lại giỏi che giấu như vậy.
’ Vậy hai đứa ôm ấp ở vườn hồi sáng là như thế nào? ’. Ông cũng hỏi thẳng.
Mặt Giai Giai méo xệch, như là có bí mật mà bị người khác phát hiện. Còn để ba biết chuyện này đúng là cô không biết giấu mặt vào đâu.
Vậy Lục Đông có biết chuyện này không?
’ Ba… Ba à ’. Cô muốn giải thích chuyện này là hiểu lầm, cô bị ép chứ không phải là tự nguyện như những gì ba nghĩ.
’ Con không cần phải giải thích ’. Ông hiểu, nhưng không thể để cho Thế Khải có cơ hội gần Giai Giai.
Ông nói tiếp:
’ Ba biết không phải lỗi của con nhưng con và Lục Đông yêu nhau nếu như
để cho Lục Đông … biết thì sẽ không hay ’. Ông không áp đặt cho ai hết.
Chỉ không muốn làm cho cả ba phải khó xử. Hơn hết Giai Giai và Thế Khải
còn là … anh em. Không thể để chuyện tình loạn luân như thế diễn ra một
lần nào nữa.
Ba nói vậy tức là Lục Đông chưa biết chuyện?
’ Dạ, con hiểu rồi ba ’. Về chuyện này không khó, không cần ba phải nhắc nhỡ cô cũng rất muốn tránh xa anh rồi.
’ Tốt, nhưng ba mong con nói được làm được, không phải là lời hứa suôn.
Nên nhớ tránh xa Thế Khải ra. Con làm được không? ’. Ông gần như là uy
hiếp.
’ Được ạ ’.
Có được lời nói này từ cô, ông cũng có chút yên tâm.
’ Vậy con nghĩ ngơi sớm, ba lên phòng trước đây ’. Hôm nay, ông suy nghĩ
nhiều cộng với bệnh tình nên rất mệt mỏi, chỉ muốn một giấc ngủ thật
sâu.
’ Ba ngủ ngon ’.
Thấy ba mình đi rồi Giai Giai mới dám thở mạnh, làm cô toát cả mồ hôi.
Lần đầu tiên hai ba con nói chuyện căng thẳng như vậy. Ba như là đang hỏi cung còn cô giống như tội phạm mà ngoan ngoãn trả lời.
Đêm nay xác định là không ngủ luôn rồi.
– ———————-
Giai Giai đem thân xác mệt mỏi để đến trường.
Không biết Lục Đông có chuyện gì, cũng sắp trễ rồi nhưng chẳng thấy cậu đâu.
Bình thường là đứng trước cửa đợi cô rất lâu. Nhưng không ngờ lần này
thời thế thay đổi cô mới là người chờ đợi.
Năm phút! Chỉ cho anh cơ hội năm phút, nếu vượt thời gian này, cô chia tay luôn.
Nói vậy thôi, nếu cứ đợi cô sẽ trễ mất. Lục Đông không đến cô đành tự mình bắt taxi thôi.
Ba phút trôi qua nhưng chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc quen đường. Còn người cô mong ngóng vẫn chẳng thấy đâu.
Nhưng …
Có tiếng xe, cô mừng rỡ vì Lục Đông vẫn còn nhớ đến mình.
’ Lên xe ’ …