Chương 57 - Món quà
Minh Châu gương mặt cáu gắt vì những lời nói gần như là đang đá xéo của Lục Đông.
Minh Châu vừa đến lầu đã thấy Giai Giai hí hửng chạy xuống. Vì không muốn
nhìn gương mặt khó ưa của Giai Giai nên Minh Châu cũng nhanh chân chạy
vào phòng bếp để tránh gặp người không muốn gặp.
Giai Giai khi ra phía ngoài thì Minh Châu mới bước lên lầu để gặp ba …
Cộc Cộc Cộc
Nghe tiếng rõ cửa ông Thẩm có chút nhíu mày, Giai Giai đi học rồi vậy ai là người rõ cửa.
Ông cũng bỏ đi những thắc mắc trong đầu mà nhanh chóng nói:
’ Vào đi ’.
Được sự cho phép của ba Minh Châu mở cửa đi vào.
’ Ba ’. Minh Châu nhẹ nhàng đi lại gần ông Thẩm. Đã lâu không gặp nhìn ba tiều tụy đi rất nhiều. Không biết con nhỏ Giai Giai đó chăm sóc ba kiểu gì mà thành ra như vậy không biết.
Ông Thẩm rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Minh Châu.
Minh Châu đã rời Thẩm Gia bao lâu rồi ông cũng không nhớ, nhưng hôm nay mới chịu đến thăm ông già này.
’ Minh Châu ’. Ông đưa tay mình ra muốn nắm lấy tay của đứa con gái không biết nghe lời.
’ Ba, con xin lỗi ’. Minh Châu thừa nhận bản thân bất hiếu, bỏ đi lâu như vậy. Bây giờ mới dám quay về.
Thấy Minh Châu là ông vui rồi, không cần nghe những lời xin lỗi vô ích đó.
Khi biết bệnh tình của bản thân. Điều ước lớn lao nhất của ông trước khi ra đi là nhìn thấy hai đứa con gái ông yêu thương nhất Minh Châu và Giai
Giai sẽ hòa thuận. Nhưng nhìn mà xem, hai chị em bình thường đã ngó lơ
nhau, nay lại xa mặt cách lòng thì làm sao có thể cứu vãn được đây.
Ông nhẹ nhàng vuốt tay con gái.
’ Minh Châu, ba rất vui vì con vẫn còn nhớ đến ba.
Rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng Minh Châu lại nghe ra giống như ông Thẩm đang thầm trách mắng mình bất hiếu vậy.
’ Sao ba nói vậy, chỉ là con không có thời gian nên không thường xuyên về thăm ba ’. Minh Châu biện minh rằng mình không có lỗi.
Đó là lí do không thật sự thuyết phục đối với ông. Đứa con gái mà nói với
ba mình rằng không có thời gian trong một khoảng thời gian dài như thế
thì có hơi vô lí. Nếu thật sự muốn đến thăm thì chắc chắn sẽ sắp xếp
được công việc.
Nhưng ông không có trách Minh Châu. Bởi ông biết
con bé rất hiếu thắng không chịu nhúng nhường Giai Giai nên không muốn
trở về căn nhà này.
Minh Châu chợt nhớ điều quan trọng muốn nói.
’ Ba à, ngày mai con sẽ có bất ngờ dành tặng cho ba ’.
Ông Thẩm nôn nóng muốn thời gian trôi qua thật nhanh để biết món quà đó là gì mà Minh Châu lại úp úp mở mở như thế.
’ Bất ngờ sao? ’.
’ Dạ. Nhưng mà món quà này ngày mai mới có thể mở. Hi vọng món quà này ba sẽ thích. Và khi nhận được gia đình chúng ta sẽ trở lại cuộc sống hạnh
phúc như xưa ’. Minh Châu nói hết tất cả lời này bằng tất cả niềm khát
vọng để có thể ở chung một mái nhà với cả ba lẫn mẹ.
Nhưng điều đó thật sự khó có cơ hội thành hiện thực vì còn rào cản rất lớn phải vượt qua đó là Giai Giai.
Nhưng dù sao có cơ hội thì Minh Châu này sẽ không từ bỏ.
Nghe Minh Châu nói như vậy thì ông biết con bé đang nhớ đến mẹ mình. Ông
Thẩm nghe được bốn từ ’ Hạnh phúc như xưa ’ thì chợt cười. Nhà này làm
gì có ngày nào hạnh phúc. Không có sóng gió là ông đã cảm ơn ông trời
rồi.
Làm gì có hạnh phúc nào chỉ có một người vun đắp.
Hai từ ’ Hạnh phúc ’ này ông đã cảm nhận được từ khi mẹ Giai Giai xuất
hiện. Còn khi còn ở với mẹ Minh Châu ông chưa bao giờ cảm nhận được.
Nhưng dù sao ông cũng không muốn dập tắt những mong ước của con gái nên mỉm cười chờ đợi món quà từ Minh Châu.
’ Được, ba sẽ đợi đến ngày mai ’.
Hai ba con trò chuyện một lúc thì Minh Châu cũng xin phép rời đi để đi làm.
Ông Thẩm ngồi đó suy nghĩ về món quà có khả năng con bé sẽ tặng ông là gì?
– ———————
’ Anh Lục Đông, đợi em có lâu không ’. Chỉ tại cái tính quên trước quên
sau nên mới ra nông nổi này. Làm cho người nào đó chờ đợi đến gương mặt
méo mó. Cô cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng.
’ Đủ để đi tìm một cô người yêu mới ’. Lục Đông chọc ghẹo đến cô phát cáu.
’ Anh dám … ’. Cô đưa đôi mắt sắc bén nhìn cậu.
’ Haha, nào có chứ, anh chỉ đùa thôi. Nào, lên xe, trễ học nữa bây giờ ’. Anh đánh trống lãng không thôi sẽ bị người trước mặt xé xác.
Cô
hậm hừ liếc xéo Lục Đông. Hôm nay lại dám cả gan chọc cô. Không phải vì
thấy có lỗi khi bắt anh ấy đợi mình thì cô sẽ cắt … cắt … lương của tên
này rồi.
’ Dạ ’.
Hai người ngồi lên xe đến trường. Nhưng
cô lại tò mò sao hôm nay nhìn thấy Thế Khải mà anh ấy có thể bình tĩnh
không có một chút ghen tuông gì luôn sao.
’ Anh không giận em gặp Thế Khải sao? ’. Tuy không muốn khơi gợi chuyện làm gì nhưng cái tính tò mò nên cô mới hỏi.
Cậu bật cười, bình thường cậu ghen tuông thì cô giận. Còn hôm nay không nói gì lại thắc mắc. Đúng là con gái khó hiểu thật!
’ Tại sao lại giận em khi gặp Thế Khải trông khi anh cũng gặp một cô gái
xinh đẹp ’. Hôm nay, thật sự Lục Đông muốn ăn đòn nên mới dám thách thức tính cuồng ghen của Giai Giai.
Thấy khí lạnh hòa lẫn với tính nóng nãy của Giai Giai mà anh phát hoảng.
’ Nè, đừng nhìn anh với ánh mắt đó. Cô gái đó là chị của em – Minh Châu ’.
Nghe đến Minh Châu, cô không còn khí thế hừng hực muốn đánh Lục Đông nữa.
’ Anh gặp chị ấy khi nào? ’. Sáng giờ Lục Đông chỉ ở yên một chỗ thôi mà, sau có thể gặp được chứ.
’ Lúc em đi lấy tài liệu, cô ấy cứ liên tục khiêu khích anh, chia rẽ tình cảm của chúng ta ’. Nhắc đến Minh Châu, câu không còn từ nào để nói.
’ Sao em không thấy chứ! ’. Từ lúc vào nhà đến lúc ra không thấy ai cả.
Biết rằng chị ấy không ưa gì mình. Nhưng khi nghe Lục Đông nói như vậy cô có chút thất vọng với chị mình. Ngay cả chuyện tình cảm của cô, chị ấy
cũng muốn xen vào sao. Cũng đúng khiến cô không hạnh phúc là điều mà
Minh Châu muốn mà.
’ Anh cũng không biết ’.
’ Vậy sao? ’.
Minh Châu ngày càng bí hiểm, khó gần. Chuyện cô và Minh Châu có thể thân thiết là điều không xày ra …
– ——–HẾT CHAP 57———