Chương 6
~Tua~
Mọi thứ đều bình thường cho đến khi Bách Thiên định ghi bàn thì vô tình một bạn phía sau vấp chân ngã nhào lên Bách Thiên khiến cả hai cùng ngã xuống. Cả người bạn nam kia đè mạnh lên cánh tay phải của Bách Thiên khiến anh đau đớn nhăn mặt. Mọi người xung quanh cũng hoảng hốt chạy đến xem tình hình. Cả hai được bạn bè giúp đỡ đưa đến bệnh viện gần nhất. Lục Kỳ nhìn thấy Bách Thiên bị thương cũng nhanh chóng chạy đến nhưng lại bị chen lấn khiến cô không thể tiến lên. Cuối cùng cô đành quay về và đứng trước cửa nhà Bách Thiên đợi anh từ bệnh viện trở về. Nửa tiếng sau Bách Thiên cũng trở về, anh thì bị gãy tay phải còn cậu bạn kia thì trật chân. Thấy Bách Thiên trở về Lục Kỳ chạy vội lại hỏi
– Bách Thiên, cậu không sao chứ?
Cô vừa nói vội vừa đi xung quanh người Bách Thiên kiểm tra.
– Ở đây làm gì?
– Mình đợi cậu về, lúc nãy mình lo lắm đó
– Giờ thấy tôi không sao rồi thì về đi
– Ơ nè, Bach Thiên.
Nói xong Bách Thiên lướt qua người Lục Kỳ định mở cổng vào nhà thì vừa hay Lục phu nhân trong nhà kế bên cũng vừa bước ra
– Bách Thiên, Lục Kỳ
– Mẹ
Bách Thiên nghe tiếng gọi cũng quay lại
– Dì Lục
– Ơi chời hai đứa đi chơi làm sao vậy, tay con bị làm sao?
Nghe Lục phu nhân quan tâm, Bách Thiên cũng mỉm cười đáp lời
– Con bất cẩn một chút xíu thôi, dì Lục không cần lo đâu ạ. Dạo này sức khỏe dì có tốt không? Thứ lỗi cho con cũng lâu không sang thăm mọi người
Nghe Bách Thiên nói như thế Lục phu nhân mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng đáp
– Sức khỏe dì tốt lắm, không sao hết, dì cũng hiểu con mà, lúc nào gảnh mà sang chả được
– Dạ
– Con bé Lục Kỳ nhà dì có làm phiền hay gây rối cho con thì nói với dì nhé, dì sẽ nhắc nhở nó
Bách Thiên mỉm cười không nói
– Thôi, con mau vào nhà đi, ngoài này nắng lắm đã trưa rồi
– Vâng, dì Lục cũng vào nghỉ ngơi đi ạ, con xin phép.
Nói xong Bách Thiên đi vào nhà của mình còn Lục Kỳ nảy giờ chỉ biết đứng một bên dõi theo cụôc trò chuyện của mẹ mình và Bách Thiên. Lục Kỳ nhìn thấy thái độ Bách Thiên đối với mẹ mình rất dịu dàng cô vô cùng vui. Tuy có phần lạnh lùng khó chịu với cô nhưng vẫn rất lễ phép và nhẹ nhàng với mẹ của cô. Sau đó, Lục Kỳ cùng mẹ mình trở vào nhà. Lục phu nhân cũng không ngừng hỏi thăm Lục Kỳ về Bách Thiên khi thấy anh bị thương
– Hai đứa đi chơi kiểu gì mà tay bị thương vậy hả?
– Hôm nay Bách Thiên chơi bóng rỗ sơ suất một tý nên bị thương, giờ không sao rồi mẹ không cần lo nhé.
– Thật là sao lại bất cẩn như vậy. Ngày mai mẹ làm một ít đồ ăn rồi con đem sang nhà cho Bách Thiên nhé, sẵn tiện đi thăm dì Bách luôn.
– Mẹe, để con làm là được rồi
– Rồi rồi hai mẹ con mình cùng làm
– Vânggggg
Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.
~~Sáng hôm sau~~
Lục phu nhân và Lục Kỳ như lời đã nói hôm qua, hôm nay hai người thức sớm cùng nhau làm bữa sáng sẵn tiện làm ít đồ ăn ngon cho Bách Thiên tẩm bổ. Xong mọi thứ Lục Kỳ bắt đầu tay xách tay cầm đem đồ ăn sang nhà kế bên nhà mình.
~Ting tong~
– Là Lục Kỳ àh (Đây là giọng nói của bác quản gia nhà học Bách – bác Trần)
– Con chào buổi sáng bác Trần
– Vào đi con
– Vâng
Bác quản gia phụ Lục Kỳ đem đồ ăn vào bếp, vừa hay bắt gặp Bách phu nhân đang trên lầu đi xuống
– Ồ hóa ra Lục Kỳ sang chơi àh
– Con chào dì, còn và mẹ có nấu một chút món ngon cho Bách Thiên tẩm bổ ạ. Con mới đem sang
– Ơi trời, phiền con và chị Lục nhiều rồi. Dì cảm ơn con nhiều nha con. Thằng bé Bách Thiên cũng thật là, chơi làm sao mà để bị thương như thế
Nghe thấy lời trách yêu con trai của Bách phu nhân Lục Kỳ chỉ cười nhẹ nhàng đáp
– Mau mau lại ghế ngồi chơi đi con, để dì gọi thằng bé xuống
– Dì àh, không cần đâu dì, con sang gửi đồ ăn rồi về ngay ạ, dì không cần phiền Bách Thiên đâu dì
– Sao như vậy được, phải để thằng bé nói một tiếng cảm ơn con và chị Lục chứ. Ngoan đợi dì xíu nha.
Vừa dứt lời Bách phu nhân xoay người định lên gọi Bách Thiên cũng vừa lúc anh đang ung dung trên cầu thang đi xuống với cánh tay đang bị bó bột. Bách phu nhân lập tức gọi cậu con trai
– Đúng lúc thật, này Bách Thiên
Nghe giọng mẹ gọi Bách Thiên ngước nhìn thì thấy có cả Lục Kỳ đang đứng đằng sau.
– Nào con trai, mau qua đây
– Có chuyện gì sao mẹ?
– Mới nãy Kỳ Kỳ đem đồ ăn tẩm bổ sang cho con, con bé rất chu đáo đó. Chị Lục và Kỳ Kỳ đã cùng nhau làm đồ ăn cho con đó, mau nói tiếng cảm ơn với người ta đi con
– Cảm ơn, cho tôi gửi lời cảm ơn dì Lục
Lục Kỳ cười nhẹn nhàng
– Ừmm
Nói xong Bách Thiên quay người đi chợt bị mẹ anh kéo lại.
– Nè, con bỏ đi như vậy hả, không biết mời bạn ở chơi sao? Mau dẫn con bé ra vườn chơi đi
– Ahhh, không cần đâu dì, con đến để đưa đồ ăn thôi ạ, con về ngay
– Sao lại về sớm như vậy, cũng có làm gì đâu con cứ ở đây chơi đi. Ha
Nói rồi Bách phu nhân đẩy hai bạn trẻ đi, cuối cùng Bách Thiên đành dẫn Lục Kỳ ra vườn ngồi chơi từ xa xa lại nghe thấy tiếng vọng của mẹ
– Nhớ lấy nước cho Kỳ Kỳ uống đó.
Sau nhà Bách gia có khi vườn nhỏ rất thoáng mát và thoải mái. Bách Thiên dẫn Lục Kỳ đến một mái che giữa thảm cỏ xanh.
– Ngồi ở đây đi, tôi đi lấy nước
– Không cần đâu, thật sự không cần
– Ngồi yên đi, không lấy mẹ lại cằn nhằn tôi
– Ờm tay cậu sao rồi
– Đỡ rồi
Nói xong anh quay người đi để lại một mình cô ngồi bơ vơ. 5 phút sau quay lại với ly nước trên tay Bách Thiên từ xa nhìn thấy Lục Kỳ ngồi hai chân đong đưa, chơi đùa cùng Lucy (chú chó của Bách phu nhân). Có thể nói outfit thường ngày của Lục Kỳ vô cùng trẻ trung năng động, phù hợp với lứa tuổi của cô. Hôm nay cô còn tết tóc kết hợp với khuôn mặt xinh xắn thì đúng là rung động lòng người. Và cả Bách Thiên cũng thế, anh thoáng đứng im nhìn ngắm khung cảnh phía trước. Đó là hình ảnh Lục Kỳ vui vẻ nghịch chú chó Lucy, một cô gái dịu dàng giữa thảm có xanh làm khung cảnh như một tranh dịu êm vô cùng. Bức tranh này đẹp đến nỗi khiên Bách Thiên cũng phải đứng hình 5s.
Nhưng cũng nhanh chóng anh lấy lại dáng vẻ ban đầu, rồi đi về phía Lục Kỳ. Cũng từ xa Bách phu nhân đang đi về hướng Lục Kỳ. Bạ𝗻 đa𝗻g đọc truyệ𝗻 tại — TRÙMTRU YỆN.𝒗𝗻 —
~Chỗ Lục Kỳ~
– Kỳ Kỳ, Bách Thiên lại đi đâu sao bỏ con ở đây một mình nữa rồi
– Dì, cậu ấy đi lấy nước rồi ạ
– Hazzz, thằng bé này thiệt tình
– Con tới rồi, nước đây
Bách Thiên đưa ly nước cho Lục Kỳ xong lại tiếp tục quay lưng đi
– Xong rồi, con đi đây
– Ê này, sao thằng bé lại có thái độ như vậy chứ, con đừng buồn nó nhé. Dạo này tính tình nó thay đổi nhiều quá đến cả dì cũng không nhìn ra.
– Dạ không sao đâu dì
– Dì cảm ơn chị Lục và con nhiều nha, lại quan tâm đến thằng Thiên nhiều như vậy.
– Dạ, không có gì đâu ạ. Đều là người thân quen cả, chăm sóc lẫn nhau thôi ạ.
– Mấy hôm trước dì và mẹ con cũng có trò chuyện với nhau. Chị Lục bảo con sẽ học ở trường ASTA phải không?
– Dạ vâng
– Bách Thiên nó cũng học ở đó đấy con. Kể ra hai đứa cũng thật có duyên, lai tiếp tục chung trường. Dì hi vọng sau này hai đứa sẽ càng có duyên hơn. Thật sự dì rất thích con
Ý tứ trong lời nói của Bách phu nhân đương nhiên Lục Kỳ hiểu. Cô rất vui vì Bách phu nhân đã yêu thương và tín nhiệm mình nhiều như vậy. Nhưng điều quan trọng Bách Thiên nghĩ như thế nào
– Dạ, con cảm ơn dì, con cũng rất yêu quý mọi người trong Bách gia
– Vậy thì tốt rồi, con đúng là một đứa trẻ ngoan mà
Nói rồi cả hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ với nhau. Được một lúc thì Lục Kỳ phải về, vừa hay khi đến sảnh chính Bách gia lại gặp Bách tổng – Bách Tùng
– Ổh là Lục Kỳ đấy àh, đã lâu rồi chú Bách không thấy con đấy.
– Dạ con chào chú Bách ạh.
– Con qua chơi àh
– Dạ chú
– Thôi ông, con bé nảy giờ đã nói chuyện với tôi nhiều rồi, cho nó về kẻo chị Lục lại trông
– Àh ờ, vậy con về đi, gảnh lại sang chơi nhé
– Vâng, chào chú dì con về ạ.
Cứ như vậy, gần hai tuần trôi qua vết thương của Bách Thiên cũng gần như đã lành. Trong suốt hai tuần anh không hề ra ngoài mà ở nhà dưỡng thương. Lục Kỳ cũng không thể mỗi ngày đều sang nhà người ta nên chỉ biết nằm chán chường hay trò chuyện cùng tiểu Ly mà thôi. Và cũng hai tuần sau đó ngày giỗ của bà cụ Lục đến (vợ của ông lão Lục). Ngày giỗ tổ chức không quá lớn, chỉ mời những người thân họ hàng bạn bè thân thiết đến. Và đương nhiên cả Bách gia cũng sẽ sang.
~Hôm đó~