Chương 5
– Kỳ Kỳ, cậu không sao chứ.
Nghe tiếng gọi của Tiểu Ly, Lục Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần
– Tiểu Ly àh, đồng phục của mình ướt hết rồi, mình chưa thể ra được.
– Mình biết rồi, mình đi mượn đồng phục khác cho cậu nhé
– Làm phiền cậu nhiều rồi
– Đừng khách sáo, đợi mình một lát.
Tiểu Ly khó khăn tìm cho Lục Kỳ một đồng phục khác, cũng may cô đã mượn được của một bạn học khác lớp cũng là em học của Tiểu Ly. Cô nhanh chóng đem đến nhà vệ sinh cho Lục Kỳ. Khi cả hai xong chuyện cũng đã trải qua hơn nữa tiết. Khi trở lại lớp học quá trễ khiến thầy thể dục tức giận. Cả hai bị thầy phạt chạy 10 vòng sân trường. Trong lòng Tiểu Ly không khỏi cảm thán “Ôi mẹ ơi, 10 vòng sân trường này”. Lục Kỳ im lặng không nói gì bắt đầu chạy. Dưới ánh nắng gắt, cả hai đã thấm mệt và cũng hoàn thành xong hình phạt. Sau cùng hai cô gái mệt mỏi trở về phòng học cho những tiết còn lại. Có lẽ tâm trạng sáng hôm nay thật tệ dẫn đến cả ngày kết thúc trong nhàm chán. Lục Kỳ sau khi trở về phòng học đã rất mệt cũng sợ mùi mồ hôi của mình làm Bách Thiên khó chịu nên cô cố tình kéo ghế xích ra và chẳng nói thêm câu nào đến hết buổi học. Và đâu đó có một ánh mắt không ngừng đắc ý dành cho Lục Kỳ. Một ngày học tập nhàm chán và khiến cho Lục Kỳ suy nghĩ rất nhiều.
* * *
Hôm sau, mọi thứ diễn ra bình thường nhưng cũng có một điều gì mới mẻ với Lục Kỳ. Sau chuyện hôm qua, cô quyết định trở nên mãnh mẽ hơn một chút và mạnh dạn theo đuổi Bách Thiên như lời cô đã từng nói. Bách Thiên bước vào lớp liền thấy hộp cơm nhỏ nhắn yên vị ở trên bàn có cả lời nhắn “Bách Thiên, đây là bữa sáng mà mình đã chuẩn bị cho cậu, ăn ngon miệng nhé – Lục Kỳ”. Hóa ra là Lục Kỳ đã đến lớp sớm để cơm cho Bách Thiên, sau đó đã cùng Tiểu Ly xuống thư viện. Bách Thiên trầm mặc không nói gì, cất hộp cơm vào học bàn, sau đó nằm ụp xuống bàn. Vì Bách Thiên có thói quen học bài khuya nên buổi sáng nào cũng trông mệt mỏi và buồn ngủ. Thế là cụôc sống theo đuổi Bách thiếu gia của Lục tiểu thư bắt đầu từ đây. Mỗi bữa sáng Bách Thiên đều nhận được một phần cơm tình yêu từ Lục Kỳ. Dẫu biết anh không ăn nhưng cô vẫn làm. Bởi cô đã quyết tâm theo đuổi anh đến cùng nên sẽ cố gắng vì anh mà học tập, sẽ khiến anh thấy vui vẻ. Cũng may thay, trong thời gian này bọn Lý Liên Hoa không hề có động tĩnh gì, nên không hết ảnh hưởng đến quá trình theo đuổi tình yêu đời mình của Lục Kỳ.
– Kỳ Kỳ, cậu có thấy kì lạ không
– Hửm? Sao vậy?
– Bọn người Chung Ngạn Dân dạo gần đây chịu yên phận không làm phiền đến cậu nữa. Không lẽ uống lộn thuộc rồi sao?
– Mình không biết nữa, nhưng mà cậu cứ mặc kệ đi, bọn họ không phiền chúng ta nữa thì nên mừng mới phải
– Hưm, cậu nghĩ bọn họ tốt như vậy chắc, nói không chừng lại đang suy tính gì phía sau đấy. Nhất là con nhỏ Lý Liên Hoa, lúc nào cũng trưng bộ mặt vô tội, làm bộ làm tịch, cậu phải cần thận đó Kỳ.
– Được rồi, được rồi mà, dù sao bọn mình vẫn còn đi học, cùng lắm thì chọc phá nói năng lung tung với chúng ta thôi, bọn họ cũng không làm gì quá đáng hơn đâu, cậu đừng quan tâm nữa ha. Ăn bánh đi này.
– Ờm.
Cả hai vô cùng thân thiết, dường như Tiểu Ly đã là khách quen của nhà hạ Lục. Cô cũng hay đến để chơi cùng Lục Kỳ, hôm nay cũng vậy. Cả hai cùng nhau nói cười vui vẻ, bỗng một không gian im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng nhai bánh loàm nhoàm của cô bạn Tiểu Ly, cô cũng lên tiếng
– Kỳ Kỳ, cậu muốn quyết tâm theo đuổi Bách Thiên thật sao?
– Ưmmm
– Nhưng cậu ấy..
– Tiểu Ly, mình đã quyết định rồi, dù kết quả thế nào mình cũng muốn thử, ít ra mình sẽ không hối hận với lòng. Nhưng mà cậu yên tâm, mình sẽ không quá đắm chìm để bản thân thiệt thòi đâu mà. Ừm, nếu như một lúc nào đó mình thật sự sai đường thì có cậu kéo mình về mà. Sợ gì chứ.
– Hơ, lúc đó mình sẽ đứng nhìn cậu lúng sâu, ai thèm kéo cậu về chứ, hứm
– Thui mà aaaa, cậu nỡ nhìn mình như vậy saoooo
Lục Kỳ vui vẻ đùa giỡn với cô bạn của mình, cả hai lại tiếp tục cười cười nói nói hết cả ngày..
* * *
Tua nhanh (tốc độ ánh sáng)
Tháng 7 – sau khi kết thúc kì thi đại học
Một buổi sáng bình yên ở nhà họ Lục, ông lão Lục và ba Lục đang nói chuyện phiếm buổi sáng. Lục Kỳ tung tăng từ cầu thang đi xuống, hôm nay cô diện một chiếc áo thun cùng quần short jean ngắn kết hợp với áo sơ mi khoác ngoài trong vô cùng xinh xắn và năng động. Cô chào ông nội và ba, sau đó vào nhà bếp phụ mọi người bữa sáng, cũng không quên tìm kiếm bóng dáng người mẹ thân yêu của mình.
– Mẹ
– Cô tiểu thư chịu dậy rồi sao
– Uầy, con xin lỗi nhé, hôm nay dậy muộn con không thể sớm bếp trổ tài nấu ăn được rồi.
– Không sao cả, hiểm khi có cơ hội như thế, dậy muộn một chút cũng không sao.
– Mẹ đó, mãi thích xuống bếp thôi (Lục Kỳ giống mẹ nấu ăn rất ngon), mẹ phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được’.
– Mẹ chỉ ở không, buồn chán như thế còn không cho mẹ tự tìm niềm vui cho bản thân hay sao. Được rồi, mau gọi ông nội và ba vào ăn cơm này.
– Tuân lệnh, hihi
Cả một nhà bốn người quây quần bên nhau, không khí bữa cơm vô cùng ấm cúng. Chợt ông lão Lục lên tiếng hỏi
– Kỳ Kỳ àh
– Dạ ông
– Con và thằng bé Bách Thiên sao rồi hả. Rất lâu rồi ông không thấy thằng bé sang đây. Hôm trước ông với ông lão Bách có nói chuyện về hôn ước của hai đứa đấy.
Nghe ông lão Lục nói thế, ba Lục cũng dò hỏi theo
– Đúng vậy, cũng hơi lâu ba không thấy mặt thằng bé, nhà hai ta sát bên như thế, chẳng lẽ bận bịu học hành vậy sao
Tâm trạng của Lục Kỳ cũng tuột mất, cô hơi lo lắng không biết nên trả lời như thế nào nhưng cũng nhanh chóng đáp
– Ông nội, ba, Bách Thiên là người siêng năng lại thông minh nữa nên câu ấy luôn muốn học tập và rèn luyện thêm, vì vậy mà cũng không có thời gian rảnh rỗi.
– Con đó, chưa gì đã biết bênh vực người ta rồi
– Baa
Cả nhà họ Lục lại vui vẻ quây quần bên bữa cơm gia đình. Sau khi ăn xong Lục Kỳ phụ mẹ dọn dẹp, sau đó cô nhanh chóng tung tăng ra khỏi nhà. Thật ra hôm nay chính là ngày Bách Thiên đi chơi bóng rỗ, cho nên cô muốn đi cỗ vũ anh.
Lục Kỳ đi qua đi lại trước cổng nhà mình, rồi lại nhìn vào nhà bên cạnh. 15 phút sau cuối cùng cũng có một bóng dáng cao lớn bước ra. Với sự siêng năng tập luyện thể dục, tuy chỉ mới 18t nhưng anh đã sở hữu chiều cao 1m82. Thấy Bách Thiên đã ra, Lục Kỳ nhanh chân chạy đến
– Chào buổi sáng
– Có chuyện gì àh
– Không
– Không thì đứng đây làm gì
– Chẳng phải hôm nay cậu chơi bóng rỗ sao? Mình sẽ cỗ vũ cho cậu
– Cảm ơn, nhưng không cần đâu
Nói xong Bách Thiên lướt qua người Lục Kỳ đi một mạch, Lục Kỳ cũng vội chạy theo như một cái đuôi. Bách Thiên chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi mặc kệ Lục Kỳ. Cả hai tiếp tục cùng đi, vì nhà cũng gần khu vực sân chơi nên cả hai đều đi bộ. Đến nơi, phía xa xa đã thấy Lý Liên Hoa cùng Chung Ngạn Dân và Hứa Ngọc lẫn trong đám người đi cỗ vũ. Xa xa kia cũng đã thấy Bách Thiên và Lục Kỳ
Chung Ngạn Dân: – Sao lại có người mặt dày như vậy chứ, Bách Thiên đã thể hiện rõ không thích cô ta vậy mà vẫn bám theo. Liên Hoa chúng ta mau qua đó để Bách Thiên nhìn rõ, ai mới xứng đáng đi cùng cậu ấy.
Lý Liên Hoa nét mặt âm trầm không nói gì, từ lúc thấy Lục Kỳ xuất hiện cùng Bách Thiên nhưng anh cũng không hề xua đuổi không khỏi khiến cho cô ta vô cùng tức tối. Tuy vậy cô ta cũng không thể hiện quá nhiều ra ngoài, chỉ âm thầm nuốt cơn tức. Rồi cùng Chung Ngạn Dân tiến lại gần Bách Thiên và Lục Kỳ
– Bách Thiên cậu đến rồi sao, bọn mình đến đây cỗ vũ cho cậu đó
Chung Ngạn Dân vừa nói vừa đẩy Lục Kỳ sang một bên, cũng không quên cho Lục Kỳ một ánh nhìn sắc bén
Lý Liên Hoa: – Đúng vậy, mình và mọi người đã đến đây từ sớm để cỗ vũ cậu. Mặc dù chỉ là chơi nhưng mà mình biết cậu luôn nghiêm túc trong mọi việc, cố lên nhé
Bách Thiên mặc kệ những lời nói đó, anh đi thẳng về nơi đồng đội mình để chuẩn bị cho cuộc chơi bóng rổ.