Chương 4
Lục Kỳ đã thức sớm chuẩn bị mọi thứ sau đó sang trước cổng Bách gia đợi Bách Thiên. 10p sau Bách Thiên cũng đi ra thấy cô liền nhíu mày khó chịu.
– Sao đứng đây?
– Đợi cậu đó
– Không cần, sau này cũng không cần đi chung nữa.
Nói rồi anh đi một mạch không để Lục Kỳ trả lời. Cô nhanh chân chạy theo ngang hàng với anh, vừa đi vừa hỏi
– Tại sao chứ?
– Tôi thấy đi chung rất phiền
– Bách Thiên, khoan đã, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Dứt lời cô đi nhanh 1 bước chặn trước mặt anh không để anh đi. Nhìn Lục Kỳ thấp hơn mình 1 cái đầu đang chắn trước mặt, Bách Thiên nghĩ cả hai cũng nên thẳng thắng 1 lần để sau này không thấy phiền. Nghĩ rồi anh liền hỏi
– Chuyện gì?
– Tôi muốn hỏi có phải tôi đã làm gì cho cậu ghét hay không? Tại sao cậu đối với tôi lại lạnh nhạt như vậy chứ?
– Muốn biết?
– Ừm
– Bởi vì tôi thấy cậu rất phiền, hơn nữa chúng ta cũng không là gì của nhau cả nên sau này hạn chế tiếp xúc để tránh hiểu lầm.
Lục Kỳ thoáng giật mình “không là gì của nhau”, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cùng nhau đi học, giờ đây anh lại nói “không là gì của nhau”
– Sao cậu lại nói như vậy chứ? Không lẽ cậu không muốn thân thiết với mình sao? Hai nhà chúng ta..
– Đúng vậy, tôi không thích cậu, chuyên hôn ước tôi sẽ nói với ba mẹ sau này hủy hôn.
Nói rồi anh lướt qua Lục Kỳ đi thẳng để lại cô với mớ hỗn độn. Trong đầu cô lúc này không thể tiếp thu được gì thêm ngoài câu nói “tôi không thích cậu” và “hủy hôn ước”. Có phải là nghe lầm không đây, Bách Thiên không thích cô, vậy là lời hứa lúc nhỏ anh đã quên rồi sao. Anh đã hứa sẽ kết hôn với cô mà, sẽ trang trí thật nhiều hoa anh đào cho cô nữa nhưng giờ anh lại bảo không thích cô. Vậy hóa ra là một mình cô đơn phương thích anh sao.
Tâm trạng Lục Kỳ vô cùng nặng nề tựa như có một tản đá đè nặng trong tim vậy. Tình cảm đầu đời của cô còn chưa bày tỏ đã bị Bách Thiên từ chối một cách thẳng thừng. Thật đau lòng mà. Cô như đứng bất động mãi một lúc mới có phản ứng, cô đuổi theo anh nhưng đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa. Có lẽ đã tới trường, trường học của cả hai cũng không xa chỉ đi bộ tầm 25p là tới.
Vẻ mặt cô buồn rầu, trầm tư bước từng bước nặng trĩu vào lớp liền nhìn thấy Bách Thiên dáng vẻ lười nhác gục mặt xuống bàn. Lục Kỳ chậm rãi bước đến định ngồi vào chỗ bên cạnh bỗng có một bóng dáng lướt qua nhanh hơn cô đã ngồi vào chỗ lúc nào còn đánh thức Bách Thiên.
– Bách Thiên à, mình xin lỗi đã làm phiền cậu nhưng mà cậu có thể xem giúp mình bài này được không?
Giọng điệu ngọt ngào này còn ai ngoài cô bạn Lý Liên Hoa mời chuyển vào lớp vài hôm chứ. Cô ta nhanh nhẹn giành chỗ của cô còn làm phiền đến Bách Thiên. Lúc này anh vô cùng khó chịu vì bị người khác đánh thức nhưng nhìn lên thấy Lục Kỳ anh lại lấy lại dáng vẻ lạnh lùng chấp nhận chỉ bài Lý Liên Hoa.
– Cũng được tôi đang rảnh
– Vậy mình xuống thư viện nhé
– Ừ
Nói rồi hai người lướt qua cô, khuôn mặt Lý Liên Hoa tỏ vẻ đắt thắng, trong lòng vô cùng sung sướng nhưng không dám thể hiện rõ. Ánh mắt Lục Kỳ nhìn theo bóng lưng hai người mà chợt buồn.
Cô ngồi vào chỗ của mình dựa lên bàn nhìn qua cửa sổ, những tia nắng ấm ấp của ngày mới hiện lên xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào người cô.
Cô mãi chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không nghe thấy tiếng chuông vào giờ. Đến khi Bách Thiên yên vị bên cạnh cô mới lấy lại tinh thần, đôi lúc nhìn lén anh. Không lâu sau cô giáo Trình cũng vào lớp, gương mặt tươi tắn thông báo
– Chào buổi sáng cả lớp nhé, chúng ta đã đi được gần 1/2 trận đường, sắp kết thúc một học kì rồi, vì vậy từ bây giờ lớp chúng ta phải tăng cường học tập hơn nhé các em.
– Vâng
– Được rồi chúng ta học bài mới nhé.
Cả lớp học chìm trong yên lặng chỉ còn tiếng giảng bài của cô và tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ.
* * *
– Thưa mẹ con mới về ạ.
– Kỳ Kỳ về rồi đấy à. Con lên phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống đây nhé.
– Vâng
20p sau
– Mẹ ơi con xuống rồi đây.
– Nào Kỳ Kỳ con giúp mẹ đem bộ trà này sang biếu ông nội Bách và chú Bách nhé.
– Vâng
* * *
Ting~tong~
Giúp việc: – Xin chào Lục tiểu thư, tiểu thư vào đi ạ.
– Cảm ơn
Lục Kỳ tiến vào Bách gia, kể cũng lâu rồi mặc dù là hàng xóm nhưng cô rất ít sang Bách gia, khuôn viên Bách gia rất rộng, chính giữa là thác nước, hai bên trồng rất nhiều cây, không khí vô cùng trong lành.
Vừa bước vào phòng khách liền thấy Bách phu nhân (bà tên Cao Thanh) từ phòng bếp đi ra, thấy cô Bách phu nhân rất vui vẻ
– Con chào dì Bách ạ
– Ôi Kỳ Kỳ, lâu lắm rồi mới thấy con sang đây, nào nào vào nhà thôi.
– Dì Bách à, mẹ bảo con đem sang đây bộ trà biếu ông nội và chú Bách đấy ạ.
– Ây thật là, nhờ con chuyển lời cảm ơn đến chị Lục nhé. Nào vào nhà ngồi thôi con.
Vừa dứt lời cũng là lúc Bách Thiên đang đi xuống cầu thang. Vì là ở nhà nên Bách Thiên ăn mặc cũng thoải mái hơn. Anh mặc một chiếc áo thun trắng rất vừa vặn với cơ thể kết hợp quần jogger đen vô cùng trẻ trung. Mặc dù tuổi rất trẻ nhưng không thể phủ nhận Bách Thiên có cơ thể vô cùng hoàn hảo, anh cao 1m82 người không quá gầy lại còn có cơ, có vẻ anh rất thường xuyên rèn luyện cơ thể.
Lục Kỳ như pho tượng bất động ngắm nhìn anh đang đi xuống, thế nhưng anh lại không để ý cô đi thẳng vào phòng bếp. Cũng may Bách phu nhân lên tiếng làm cô bừng tỉnh
– Ơ Tiểu Thiên, này con
– Sao vậy mẹ?
– Con không thấy Kỳ Kỳ sao. Mau dẫn con bé vào chơi đi chứ.
Biết được Bách Thiên khó chịu nên Lục Kỳ cũng xua tay từ chối
– Không, không cần đâu dì, con phải về ngày rồi ạ.
– Sao thế được, lâu lắm rồi con mới sang đây, phải ở đây chơi một lát đã. Tiểu Thiên con mau dẫn con bé ra vườn ngồi chơi đi con.
Bách Thiên im lặng không nói, tay lấy nhanh chơi nước lạnh một mạch đi ra vườn, Lục Kỳ lủi thủi theo sao. Một người đi trước một người đi sau, không ai lên tiếng. Lục Kỳ vừa đi vừa ngắm nhìn bóng lưng phía trước. Nhớ lại lúc trước khi học lớp 6, trên đường đi học về cô vấp té xuống đường đầu gối bị xước và cháy máu, cô không thể đi nỗi. Lúc đó Bách Thiên đã ngồi xuống bên cạnh đưa lưng về phía cô rồi nói
– Này Kỳ Kỳ ngốc, sao có đi cậu cũng ngã, lên đi mình cõng cậu.
Lục Kỳ khịt khịt mũi rồi cũng trèo lên lưng anh. Lúc đó Bách Thiên cũng chỉ là một cậu bé, hơi gầy nên sức cũng yếu. Thế mà vẫn một mạch cõng Lục Kỳ từ trường về nhà.
Qua bao nhiêu năm cuối cùng anh cũng trở thành một chàng trai cao lớn khỏe mạnh tiếc rằng tính tình cũng thay đổi, không còn vui vẻ hoạt bát mà trở nên trầm tính ít nói hơn rất nhiều. Và cũng lạnh lùng hơn với cô rất nhiều. Mãi suy nghĩ mà cô không biết Bách Thiên đã dừng lại lúc nào, đầu cô đập thẳng vào lưng anh khiến cô lùi lại 2 bước. Tay vừa xoa xoa cái trán vừa nhìn anh.
– Lại đó ngồi đi
– À, ừ
Lục Kỳ nhìn xung quanh, không khí vô cùng trong lành rồi tiến về phía cái ghế gỗ phía trước ngồi xuống. Thấy anh quay lưng đi Lục Kỳ vội gọi lại
– Bách Thiên
Anh im lặng không nói
– Những lời cậu nói lúc sáng.. mình hiểu, nhưng Bách Thiên mình quyết tâm rồi, mình sẽ làm lại từ đầu.
Cô dừng vài giây rồi nói tiếp
– Mình sẽ theo đuổi cậu
Một lần nữa không gian lại chìm trong yên lặng. Một lúc sau Bách Thiên mới lên tiếng “Tùy cậu” rồi đi thẳng để lại Lục Kỳ một mình ngồi ở vườn.
5p sau Bách phu nhân đi ra, không thấy Bách Thiên đâu thì hỏi
– Ẩy, Kỳ Kỳ, con ở đây thế Tiểu Thiên đâu, thằng bé không ở đây sao con.
– À dì Bách, Bách Thiên chỉ vừa mới lên nhà ấy ạ, cậu ấy bảo có việc bận gì đó bảo con ở đây chơi.
– Hazzzz thằng bé cũng thiệt tình, sao lại để con ở đây một mình được chứ
Nói rồi Bách phu nhân và Lục Kỳ trò chuyện với nhau một lúc lâu.
* * *
– Mẹ ơi con về rồi ạ.
– Sao đi lâu thế con
– Con ngồi nói chuyện với dì Bách mẹ ạ – Ừ, nào vào ăn cơm thôi con, ông nội bà ba đang đợi con đó
– Vâng
* * *
Đến tối, Lục Kỳ cứ lăn qua lăn lại trên giường, không thể chìm vào giấc ngủ. Cô mở điện thoại lên đã 11h rồi. Không biết cô bạn Tiểu Ly còn thức hay không, cô gưi đi một tin nhắn
“Tiểu Ly”
~Ting
“Hả”
“Cậu chưa ngủ sao”
“Vẫn chưa”
“Tiểu Ly, mình hỏi cậu nhé”
“Ừ, cậu hỏi đi”
“Làm sao để theo đuổi một người?”
“Bách Thiên sao?”
“Ừm”
“Cậu quyết định theo đuổi cậu ấy rồi hả”
“Đúng vậy, mình muốn thử một lần”
“Được lắm, vậy mình sẽ hổ trợ cậu”
* * *
* * *
Sáng hôm sau
Hôm qua thức khuya nhắn tin với Tiểu Ly nên hôm nay cô ngủ hơi muộn, suýt nữa thì trễ rồi. Cô chạy nhanh đến trường, vào lớp nhưng không thấy Bách Thiên đâu, không phải anh chưa đến lớp đấy chứ. Đang suy nghĩ chợt sau lưng vang lên tiếng nói của một bạn học
– Lục Kỳ, sao cậu còn đứng đây, không mau ra sân đi, tiết đầu thể dục đấy.
Ôi phải rồi, sáng nay lớp cô học thể dục, cô nhanh chóng cất cặp rồi ra sân, cũng may chưa muộn vẫn còn 5p. Vừa ra sân đã thấy một đám nữ vây quanh một chỗ, khó khăn lắm cô mới chen vào được. Thì ra là một vài bạn nam đang chơi bóng rổ.. còn có Bách Thiên. Tiếng thét của đám con gái làm cô nhứt hết cả tai, cô nhanh chóng thoát khỏi đám đông ra một góc rồi ngắm Bách Thiên đang chơi bóng rổ. Cô đã thu mình một góc ấy thế vẫn không thoát khỏi “đám tép riêu”. Chung Ngạn Dân, Hứa Ngọc còn có Lý Liên Hoa, cả ba người một bên tay cầm ly nước, một bên cầm đồ ăn, vừa đi vừa ăn cười nói vui vẻ.
Họ tiến về phía Lục Kỳ, thế nhưng cô không để ý chỉ một mình đứng lặng lẽ quan sát Bách Thiên. Thế nhưng họ càng làm tới, khi đi ngang qua cô, Chung Ngạn Dân cố tình đẩy Lý Liên Hoa làm cô ta vấp chân vô tình ly nước trên tay đổ ra hất hết lên người Lục Kỳ. Cô giật mình đứng yên tại chỗ. Còn Lý Liên Hoa lại bày ra bộ mặt vô tội, liên tục hỏi thăm cô sao không
– Ôi, bạn học Lục Kỳ à, tôi.. tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, cậu có sao không hả.
Vẻ mặt vô tội của cô ta như vậy ai lại nghĩ cô ta cố tình đâu chứ. Lục Kỳ chỉ biết kìm nén sự tức giận, đôi tay của cô run rẩy nắm chặt lại. Cô im lặng không nói gì, một mạch đi vào nhà vệ sinh để lại ba con người đang hả hê. Lý Liên Hoa ánh mắt chứa đầy sự đáng ghét nhìn theo bóng lưng của Lục Kỳ, cô ta vô cùng hả dạ vì hành động vừa rồi. Một màn lúc nảy đều bị Bách Thiên nhìn thấy nhưng anh chỉ khựng lại vài giây rồi cho qua. Không ai để ý đến Lục Kỳ cả.