Chương 3
Túi quần anh lạnh lùng nhìn sang Lý Liên Hoa nói
– Lúc nảy chỉ là diễn kịch, cảm ơn đã hợp tác.
Nói rồi anh sải bước đi thẳng mặc kệ cô ta tức tối phía sau. Cô ta nhìn theo bóng
Lưng của anh, đôi mắt đầy sắc bén tự nhủ: “Bách Thiên, anh phải là của em”
Em đợi ngày này lâu lắm rồi, em chắc chắn không để Lục Kỳ kia cướp anh khỏi tay em đâu “
(Hửm? Rốt cuộc Lý Liên Hoa là ai, lời nói của cô ta có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ Bách Thiên, Lục Kỳ, Lý Liên Hoa đã quen nhau trước đó sao)
* Quay lại phía Lục Kỳ
Cô đứng yên tại chỗ trong giây lát rồi nặng trĩu quay trở về lớp. Chưa bao giờ cô cảm thấy bước chân mình nặng nề như lúc này. Tiến về chỗ ngồi của mình, nhìn hộp cơm mà cô cất công chuẩn bị cho anh, rồi 1 giọt.. 2 giọt.. nước mắt cô rơi rồi. Hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má, cô không dám khóc lớn sợ thu hút sự chú ý của mọi người. Trong đầu cô không ngừng hiện lời nói đầy tổn thương của anh” tôi không thích ăn với cậu nữa như vậy được chưa “.
Cô chưa từng nghĩ anh sẽ nói ra lời như vậy để tổn thương cô. Cả hai đã quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học mỗi ngày. Bao nhiêu năm qua anh vẫn rất vui vẻ, cũng rất chiều chuộng cô. Nhưng từ khi bước vào cấp 3 anh như trở thành một người khác, không còn hoạt bát như xưa, cũng không còn thân thiết quan tâm cô nữa. Anh lạnh lùng như thế làm cô rất đau lòng. Một người lúc nào cũng quan tâm yêu thương mình đột nhiên không biết vì điều gì lại trở nên xa cách, lạnh nhạt, thật không quen chút nào.
Lúc này Tiểu Ly bước vào lớp liền nhìn thấy cô bạn thân của mình đang thút thít ở cuối lớp. Cô nhanh chóng bước đến ngồi vào chỗ kế bên không ngừng hỏi chuyện gì
– Ơ, Kỳ Kỳ à, sao.. sao cậu lại khóc. Có chuyện gì, xảy ra chuyện gì sao?
Lục Kỳ nấc nghẹn từng tiếng ngước nhìn Tiểu Ly, rồi tựa vào vai cô vừa nghẹn ngào vừa nói:
– Bách Thiên bảo cậu ấy không thích ăn cùng mình nữa, hức.. chưa bao giờ cậu ấy nói như vậy với mình cả, hức.. hức, Tiểu Ly chẳng lẽ Bách Thiên ghét mình rồi sao cậu ấy không còn muốn bên cạnh mình nữa, hức..
Nhìn Lục Kỳ không ngừng khóc bên vai mình, Tiểu Ly nhẹ nhàng an ủi:
– Được rồi, được rồi, không phải như cậu nghỉ đâu, chỉ là tính cách cậu ấy có chút thay đổi thôi, cậu đừng buồn nữa mà, ha, ngoan, Kỳ Kỳ ngoan đừng khóc nữa.
Một người khóc, một người dỗ dành mãi. Chợt từ đâu đó vang lên giọng nói giễu cợt của Hứa Ngọc
– Ôi, bạn học Lục của chúng ta đang khóc đây sao. Cũng phải nhỉ vừa nảy trước căn tin tôi còn thấy Bách Thiên đi cùng Lý Liên Hoa mà, thảo nào Lục tiểu thư đây đau lòng như thế.
Nghe thấy Bách Thiên đi cùng với Lý Liên Hoa trong lòng Lục Kỳ càng nhói, còn Tiểu Ly chỉ muốn bước đến tặng cô ta một bạt tay. Nhưng tránh gây thêm phiền phức nên hai người cứ mặc kệ Hứa Ngọc. Cuối cùng giờ giải lao cũng kết thúc, tiếng chuông báo hiệu đã đến tiết học mới, Lục Kỳ cũng đã nín khóc vừa hay Bách Thiên cũng đã vào lớp. Tiểu Ly đứng dậy không nhịn được hởi Bách Thiên một câu
– Nè Bách Thiên, rốt cuộc gần đây sao cậu lạnh nhạt với chúng tôi vậy hả?
– Không làm sao cả – Anh hờ hững trả lời rồi ngồi vào chỗ
Tiểu Ly muốn nói gì đó thêm nhưng bị Lục Kỳ ngăn lại: – Được rồi Tiểu Ly đã vào tiết rồi, cậu về chỗ đi.
Thế là suốt cả buổi học đó, không khí ngột ngạt căng thẳng bao trùm Lục Kỳ, cô chẳng dám nói chuyện cũng chẳng dám nhìn anh. Kết thúc buổi học, Bách Thiên nhanh chóng dọn tập vở rồi một mạch đi ra khỏi lớp. Nếu là lúc trước chắn chắc anh sẽ hỏi han cùng cô dọn tập và hai người sẽ về nhà. Nhưng giờ anh đã thay đổi rồi, ngay cả cái liếc nhìn anh cô chẳng muốn nhìn. Thấy tâm trang Lục Kỳ không tốt nên Tiểu Ly đã về cùng cô. Trên đường về có hai cô gái nhỏ vừa đi vừa tâm sự. Khuôn mặt Lục Kỳ như vô hồn cứ đi thẳng rồi hỏi Tiểu Ly:
– Tiểu Ly.. Mình thật sự vô dụng sao, rốt cụôc mình làm gì sai chứ sao cậu ấy lạnh nhạt vơi mình như vậy.. Có lẽ Hứa Ngọc và Chung Ngạn Dân nói đúng, mình thật sự không xứng với Bách Thiên, cậu ấy tài giỏi như vậy.
Thấy cô bạn mình suy nghĩ bi quan, Tiểu Ly liền an ủi
– Không, Kỳ Kỳ, cậu tuyệt đối đừng để ý lời bọn họ nói. Ai nói cậu không giỏi, chẳng phải cậu nấu ăn rất tốt và còn đánh đàn rất giỏi hay sao, cậu đàn rất hay đó Kỳ Kỳ à.
– Nhưng mà..
– Được rồi, không có nhưng nhị gì nữa hết. Cậu nghe đây, nếu cậu cứ ủ rủ, mặt mày nhăn nhó như vậy thì làm sao để thu phục lại Bách Thiên đây. Hôm nay, cậu cũng thấy đó, mặc dù Lý Liên Hoa mới chuyển về nhưng mình thấy cô ta không đơn giản đâu. Nếu cậu không mạnh mẽ đương đầu, chỉ sợ sớm muộn Bách Thiên cũng sẽ bị cô ta cướp lấy. Nghe mình, cậu cần phải điều chỉnh lại tâm trạng có biết không, phải lạc quan vui vẻ như vậy mới là Kỳ Kỳ của mình.
Dưới sự thuyết phục của cô bạn thân Tiểu Ly, Lục Kỳ cũng đã lấy lại tinh thần phấn chấn và quyết tâm hơn ban nảy.
– Đúng, đúng vậy, mình không được yếu đuối, mình phải mạnh mẽ từng bước chinh phục lại Bách Thiên. Tiểu Ly cảm ơn cậu, vì đã luôn bên cạnh và an ủi mình
– Âyzz, cậu nói gì vậy, chúng ta làm bạn bao lâu rồi, không tốt với cậu mình biết tốt với ai đây.
Nói rồi cả hai cô gái cùng cười nói vui vẻ đi trên con đường đầy lá đang phất phới theo chiều gió rơi xuống mặt đường. Đã đến cửa Lục gia, Tiểu Ly tạm biệt lục Kỳ rồi trở về nhà. Trước khi bước vào, Lục Kỳ điều chỉnh tâm trạng của mình để tránh Lục phu nhân lại lo lắng. Cô cũng khẽ nhìn sang Bách gia ở biên thự kế bên xem xem Bách Thiên đã trở về chưa. Nhìn rồi thôi cô cũng đi vào nhà mình.
Nghe thấy tiếng lạch cạch từ bên ngoài, Lục phu nhân đang trong bếp cũng dừng tay để ra xem có phải con gái thân yêu của mình đã đi học về hay không. (Lục phu nhân- Kỳ Ân Thu)
– Ôi Kỳ Kỳ của mẹ đã về rồi sao, nào nào mau lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con. Mẹ có làm món con thích đó.
– Vâng ạ
Cô mỉm cười thật tươi đáp lời mẹ rồi lên lầu thay đồ. Đi ngang phòng khách có một thứ chưng bày trên bàn chợt đập vào mắt cô. Đó là một bức ảnh hoa anh đào đã nở rộ trong vô cùng đẹp. Bức ảnh hoa anh đào lại một nữa khiến cô hồi tưởng về khung cảnh thơ mộng lúc nhỏ của anh và cô tại gốc cây anh đào với một lời hứa nhất định không quên. Nghĩ đến thôi mũi cô đã sụt sùi, mắt ánh nước tựa như sắp khóc đến nơi. Rồi cô cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần đi lên lầu.
7h p. M
Cô mặc một bộ đồ đơn giản ở nhà đi xuống phòng bếp. Bước vào đã thấy ông Lục trên tay cầm tờ báo thư thã (ông Lục – Lục tổng – Lục Chu Bằng)
– Con về rồi sao, nào lại ăn tối thôi
– Vâng, Ba à ông nội đâu rồi ạ
– Ông con mệt nên nghỉ ngơi sớm rồi
– Vâng
Từ trong gian bếp, Lục phu nhân đi ra mỉm cười ngọt ngào nói
– Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi. Kỳ Kỳ con phải ăn nhiều vào, mẹ nấu toàn là món con thích. Ông cũng ăn nhiều vào.
– Mẹ à, mẹ không cần phải vất vả nấu ăn như vậy đâu. Sức khỏe mẹ vốn không tốt, mẹ phải nghỉ ngơi thật nhiều. Mỗi ngày khi con về sớm sẽ xuống bếp có được không. Mẹ cũng biết con nấu ăn rất tốt mà phải không mẹ.
Từ lâu Lục phu nhân đã mắc bệnh thiếu máu cho nên bà không thể để cơ thể mệt mỏi và làm việc nặng nhọc. Thấy mẹ vất vả xuống bếp vì mình như vậy Lục Kỳ rất xót.
– Kỳ Kỳ à con không cần phải lo lắng đâu, sức khỏe mẹ dạo này ổn mà. Hơn nữa chỉ là xuống bếp phụ làm một ít thôi, nếu con không cho mẹ làm, mẹ sẽ chán chết mất.
Nghe vậy cô cũng yên tâm phần nào
– Mẹ phải hứa đó không được làm nặng nhọc tránh để mệt mỏi, mẹ biết không
– Được, được, mẹ sẽ chú ý nhiều hơn mà. Ăn thôi, đồ ăn nguội hết rồi.
Thấy hai mẹ con cứ quan tâm lo lắng cho nhau trong lòng ông Lục thấy rất vui, nhớ tới chuyện gì đó liền hỏi Lục Kỳ
– À phải rồi, con và thằng bé Bách Thiên sao rồi? Mối quan hệ hai đứa vẫn tốt chứ
Nghe chồng mình nói thế, Lục phu nhân cũng lên tiếng hỏi:
– Đúng rôi, Kỳ Kỳ lúc sáng con còn thức sớm chuẩn bị cơm cho thằng bé phải không? Sao hả, nó có thích không?
Đột nhiên ba mẹ hỏi như vậy làm Lục Kỳ không biết phải trả lời thế nào. Cô đâu thể nói mối quan hệ hai đứa có vấn đề, cậu ấy trở nên khác lạ lúc nào cũng lạnh lùng ngay cả phần cơm cất công chuẩn bị cũng không thèm để tâm. Sợ ba mẹ lại lo lắng cô chỉ đành nói dối
– Tụi con vẫn tốt ạ, cậu ấy nói rất thích cơm con làm
Ông Lục nghe thấy thế thì không khỏi hài lòng
– Haha, tốt, tốt. Ba còn sợ khi trước hai bên nhà hứa hôn sợ rằng sau này tụi con lại không đồng ý thì khổ. Nếu được như vậy là chuyện tốt. Hai đứa vẫn còn nhỏ cứ từ từ, không cần gấp.
– Vâng
Cô thở phào rồi cả nhà tiếp tục dùng bữa tối. Sau khi ăn xong cô phụ mẹ dọn dẹp rửa bát rồi trở về phòng. Cô ngồi xuống bàn học của mình thả người tựa vào ghế rồi nhắm mắt suy nghĩ.” Tiểu Ly nói rất đúng, mày cần phải mạnh mẽ cố gắng để bản thân không được mềm yếu kém cỏi trước Bách Thiên. “Nghĩ rồi thôi cô ngồi bật dậy làm bài tập.
Đến 10h30 p. M cô tắt đèn rồi nằm xuống giường, trằn trọc mãi không biết có nên nhắn tin chúc cậu ấy ngủ ngon không. Suy nghĩ thật lâu cô quyết định nhắn đi” Bách Thiên, chúc cậu ngủ ngon “
Nhắn xong cô liền tắt điện thoại nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ. Không biết từ lúc nào một câu chúc đối phương ngủ ngon cũng phải dè chừng như thế này. Nhớ lúc trước khi cả hai người vừa được cho sử dụng điện thoại, hào hứng đến nổi suốt đêm nhắn tin nói chuyện linh tinh cũng không chán. Bây giờ tìm đâu được cảm giác như xưa.
Lúc này bên Bách gia trong phòng Bách Thiên, anh vừa xuống nhà lấy nước uống, bước vào phòng liền nghe tiếng ting~ting phát ra từ điện thoại. Anh bước đến xem thì thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Lục Kỳ. Anh nhìn vài giây rồi cũng để điện thoại một bên, không quan tâm.
Rồi mệt mỏi lấy tập ra định tiếp tục hoàn thành bài của mình (Bách Thiên là người có tinh thần học rất tốt, ngoại trừ kiến thức trên lớp anh không ngừng tìm hiểu và điện thêm sách với đủ lĩnh vực khác nhau. Bởi thế mà kiến thức và vốn hiểu biết của anh là rất sâu rộng). Chợt từ đâu rơi ra mẫu giấy nhỏ trong quyển sách cũ của anh.
Nội dung của tờ giấy đó là” Cậu hứa cưới mình, phải giữ lời đó. Ông nội của chúng ta cũng đã hứa hôn rồi, cậu nhật định phải cưới mình.”
(Đây là mẫu giấy nhỏ mà Lục Kỳ ghi rồi lén để vào sách của Bách Thiên vào năm cả hai 12 tuổi)
Đây là một cuốn sách Bách Thiên rất thích cho nên anh mới giữ nó đến bây giờ. Nhìn mẫu giấy anh nhíu mày đọc những dòng chữ không ngay ngắn bên trong.
– Thật phiền phức
Nói rồi anh cũng không còn tâm trạng để học bài tiếp nên cũng nhanh chóng đi ngủ.