Chương 1
– Bách Thiên, cậu nhìn cái cây kia, hoa trên đó là hoa gì thế, đẹp quá đi.
– Mẹ mình nói đó là hoa anh đào.
– Hoa anh đào sao.. Woa mình thích hoa anh đào.
– Kỳ Kỳ, cậu thích hoa anh đào thật sao?
– Thật mà, cậu nhìn xem, hoa nở đẹp thật.
– Vậy sao này trong hôn lễ của chúng ta mình sẽ trang trí thật nhiều hoa anh đào cho cậu.
– Hả? Hôn lễ là gì vậy?
– Ông nội mình nói sau này lớn lên mình sẽ cưới cậu, chúng ta sẽ làm hôn lễ, sau đó sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi giống như cha mẹ mình và cha mẹ cậu vậy đó.
– Chỉ cần cưới nhau, làm hôn lễ, mình sẽ được ở bên cạnh Bách Thiên mãi mãi sao.
– Đúng vậy
– Vậy sao này câu nhất định phải cưới mình đó. Cậu hứa đi
– Mình hứa nhất định sẽ cưới cậu
Dưới tán cây anh đào, có hai đứa trẻ ngây ngô cất lên những lời hứa thật ngọt ngào trong sáng. Nhưng câu hứa “nhất định cưới” này sẽ thành sự thật chứ?
* * *
Lúc 12 tuổi
– Bách Thiên, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau đi học khi lên cấp hai mà phải không?
– Đương nhiên rồi, chỉ cần chúng ta cố gắng đậu vào cùng một trường, mình và cậu sẽ tiếp tục cùng nhau đi học.
– Ừm, Bách Thiên, mình tuy không học giỏi bằng cậu nhưng mình sẽ cố gắng, cậu học ở đâu mình sẽ học ở đó.
– Ngốc.
Thấm thoát đã 6 năm nữa lại trôi qua, hai đứa trẻ ấy giờ đây đã 18 tuổi rồi. Bách Thiên từ một cậu nhóc vui vẻ trở nên trưởng thành hơn, khuôn mặt đẹp trai này có phần lạnh lùng hơn hẳn. Lục Kỳ từ cô bé mủm mỉm giờ đây trổ mã trở thành cô gái xinh đẹp hiền lành khiến ai cũng yêu mến.
Liệu rằng trong hai con người ấy còn tồn tại tình cảm trong sáng kia?
Còn, nhưng nó không còn xuất phát từ hai phía nữa rồi.
* * *
TRƯỜNG TRUNG HỌC A
Trên sân trường rộng lớn, có bóng dáng nhỏ nhắn không ngừng đuổi theo bước chân của chàng trai cao lớn phía trước, cô cất tiếng gọi:
– Bách Thiên.. Bách Thiên.. đợi tôi với
Lục Kỳ mồ hôi lấm tấm chạy theo Bách Thiên, cô nhanh tay chụp lấy vạt áo anh thở hồng hộc: – Nè, sao câu đi nhanh vậy.
Đáp lại lời của cô gái nhỏ nhắn bằng một giọng nói lạnh lùng hờ hững: – Tôi có bảo cậu đi theo tôi sao.
Không để Lục Kỳ lên tiếng, anh đã đi thẳng vào lớp. Ánh mắt cô trở nên buồn bã, xa xăm nhìn theo bóng lưng cao lớn không ngừng sải bước. Trong đầu Lục Kỳ hiện lên bao dòng suy nghĩ, cả về lời hứa lúc nhỏ. “Bách Thiên, từ bao giờ cậu lại trở nên lạnh nhạt với mình như thế? Cậu có còn nhớ lời hứa lúc nhỏ của chúng ta không?”
Bỗng một tiếng gọi vang lên đánh tan mọi suy nghĩ của Lục Kỳ, Trần Tiểu Ly khoát tay lên vai cô hỏi:
– Này, Kỳ Kỳ cậu nhìn gì thế?
– Aa, Tiểu Ly cậu làm mình giật mình đó.
(Trần Tiểu Ly là bạn thân Lục Kỳ từ những năm cấp 2, cô là con gái Trần gia tính tình hoạt bát vui vẻ, luôn bảo vệ Lục Kỳ khỏi đám con gái kiêu căng trong lớp)
Tiểu Ly nhìn thấy bóng dáng Bách Thiên bước vào lớp đã đoán ngay được suy nghĩ của Lục Kỳ, thở dài khuyên nhủ:
– Được rồi cậu mặc kệ tên đó đi. Từ lúc vào cấp 3 cậu ta đã như vậy rồi, đừng nghỉ nhiều nữa vào lớp thôi.
Cả hai bước vào lớp, nào ngờ mới đến cửa đã đụng phải những “con tép riêu” chỉ biết chọc tức người.
– Ô, Lục tiểu thư đây lại bị Bách Thiên bơ rồi.
– Còn phải nói sao, nhìn cô ta có gì đáng lọt vào mắt Bách Thiên chứ.
(Hai người vừa nói không ai khác là Chung Ngạn Dân và Hứa Ngọc, con gái Chung Ngạn Tuấn và Hứa Nam Thành. Ỷ lại Chung gia và Hứa gia có gia thếkhông tồi trong giới kinh doanh, gia đình có điều kiện thế nên lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn, luôn ganh ghét và không vừa mắt Lục Kỳ vì cô là vị hôn phu của Bách Thiên)
Lởi vừa nói thật khó nghe làm sao, Tiểu Ly khoanh tay ánh mắt chậm rãi phán xét Chung Ngạn Dân và Hứa Ngọc châm chọc lên tiếng:
– Tưởng ai hóa ra là “những con tép riêu” thích hóng chuyện người khác.
– Nè mày nói ai là tép riêu hả. – Chung Ngạn Dân tức tối nhào tới phía trước như muốn đánh nhau với Tiểu Ly
Nhận thấy tình hình không ổn, Tiểu Ly nóng tính nếu không can ngăn chắc chắn sẽ xảy ra đánh nhau. Lục Kỳ nhanh tay kéo Tiểu Ly vào lớp, mặc kệ hai con người không ngừng chửi rủa họ. Vừa vào lớp đã thấy Bách Thiên gục mặt xuống bàn ở dãy bàn cuối cùng, những ánh nắng nhẹ nhàng của ngày mới chiếu xuống tấm lưng rông lớn của anh tựa như bức tranh vậy, ấm áp làm sao khiến trái tim của Lục Kỳ không ngừng thổn thức. Cô nhẹ nhàng bước đến ngồi vào chỗ kế bên, cô sợ làm anh thức giấc chỉ dám nhỏ nhẹ gọi Tiểu Ly:
– Tiểu Ly à, hôm nay mình có mang theo cơm hộp không thể đi ăn với cậu được rồi.
– Ò, không sao đâu vậy hôm nay mình sẽ đi ăn cùng Tiểu Chí.
(Trương Viển Chí hay Tiểu Chí, là cậu bạn cùng bàn của Tiểu Ly, tính tình rụt rè nhút nhát nhưng chân thành hiền lành)
Nói rồi Lục Kỳ quay sang ngắm nhìn Bách Thiên.
Đây là người con trai mà cô yêu, yêu từ rất lâu rồi. Nói ra thì thật buồn cười bọn họ chỉ là những cô cậu học trò 18 tuổi chưa trải sự đời, thì làm gì biết yêu. Nhưng đây chính là sự thật, ngay từ những năm cấp 2 khi cô nhận thức được mình muốn gì thích gì thì ngay lúc ấy cô đa biết mình yêu Bách Thiên. Cô thấy khó chịu khi anh thân thiết với người con gái khác, cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh, bình yên ngắm nhìn anh ngủ như lúc này. Lục Kỳ chợt nhớ về lời hứa lúc nhỏ mà thầm nghĩ “Bách Thiên mình tin cậu không phải người thất hứa, cho nên mình sẽ đợi, đợi ngày chúng ta tay trong tay bước vào lễ đường ngập tràn hoa anh đào”.
Vì một lời hứa “nhất định cưới” của cậu bé 6 tuổi năm ấy mà Lục Kỳ tình nguyện trao trọn con tim mình. Vậy còn Bách Thiên thì sao, anh có còn nhớ lời hứa của chính mình hay không?