Chương 60: Tôi có thể cứu cậu ấy!
Bọn quái vật đã đi rồi!
Thật quá tốt, quá tốt!
Thế nhưng, họ còn chưa kịp vui mừng thì âm thanh đầy tuyệt vọng của Bảo Ái lại vang lên:
– Có ai không? Mau cứu Cảnh Duy đi! Chỉ cần cứu được em ấy, Vương tộc sẽ không tiếc bất cứ thứ gì. Chỉ cần cứu được em ấy, từ nay về sau người đó sẽ được Vương tộc che chở và dốc sức hỗ trợ.
– Vương tộc sẽ trở thành hậu phương vững chắc, sẽ tạo điều kiện hết mức có thể cho ân nhân, chỉ cần cứu được em ấy thôi, hay chí ít là kéo dài mạng của em ấy cũng tốt.
– Làm ơn đi, ai cũng được. Dù chỉ là một chút hi vọng cũng được. Tôi xin cam đoan là sẽ không truy cứu trách nhiệm nếu chuyện không thành đâu.
Bảo Ái cứ thế mà dùng hết lời lẽ để mong đợi một sự giúp đỡ. Cô cũng không có hồ ngôn loạn ngữ mà hứa bậy. Vương Cảnh Duy là người thừa kế duy nhất của Vương tộc, lại còn là nhân tài xuất chúng, là hòn ngọc quý được Vương tộc không tiếc bất cứ thứ gì để bồi dưỡng. Nếu thật sự có người có thể kéo cậu từ cõi chết trở về, chỉ sợ từ nay về sau sống phú quý an nhàn đến chán chê mà thôi.
Ai cung cấp biết điều đó chứ. Đã như vậy lại còn được gia tộc lớn nhất trở thành hậu phương, thế thì có mấy ai dám động vào chứ?
Phần thưởng hấp dẫn như vậy, ai mà không động lòng, chẳng qua là cũng không ai dám mạo hiểm, hay nói chính xác hơn là ngay cả năng lực để mạo hiểm còn không có cơ.
Cảnh Duy bị thương quá nặng, còn trúng độc. Mặc dù cậu vẫn còn thoi thóp nhưng xem chừng cũng khó mà chống đỡ được lâu. Xem tình hình này thì mạng của cậu ta có lẽ chỉ còn tính bằng… phút. Chuyê𝗻 𝑡𝙧a𝗻g đọc 𝑡𝙧uyệ𝗻 ( 𝐓𝑅u𝘔𝐓 𝑅UYe𝘕﹒𝑉𝘕 )
Dù rằng Bảo Ái đã đinh ninh rằng sẽ không truy cứu nếu thất bại, nhưng ai mà biết được chứ?
Họ là gia tộc có quyền lực, chỉ cần chướng mắt ai một chút thì coi bộ người đó cũng khó sống.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng quý tử họ Vương chỉ có thể chờ chết thì đột nhiên một giọng nói khẩn trương vang lên:
– Mọi người cho tôi vào, tôi có thể cứu cậu ấy.
Bảo Ái trong cơn tuyệt vọng, bỗng dưng nghe câu nói này giống như nghe được tiếng trời. Cô vui mừng quay lại, giống như sợ rằng câu nói vừa rồi là mình tự tưởng tượng ra vậy.
Có một cô gái đang rẽ đám đông đi tới. Thì ra là người quen.
Nói là quen cũng không đúng lắm, chỉ là vừa gặp lúc nãy và cô nhớ được mặt nữ sinh kia mà thôi. Sở dĩ cô có thể nhớ mặt là bởi vì…
Đó chính là người duy nhất có khả năng chữa trị ở khu vực này. Cô bé đã yểm trợ cho bọn họ trong suốt quá trình chiến đấu vừa rồi.
Dù chỉ là một nữ sinh, nhưng niềm tin của Bảo Ái đối với cô gái này lại lớn lắm.
“Phép chữa trị của cô bé đó tốt như vậy, chắc hẳn là thuộc một gia tộc chuyên về hướng này, biết đâu chừng cô bé đó biết bí thuật nào đó có thể giúp cho Cảnh Duy.”
Nghĩ vậy, Bảo Ái liền mừng rỡ cao giọng:
– Mau… Mau cho cô bé đó vào! Mọi người mau né sang một bên.
Linh Đan vừa chen được tới nơi thì Bảo Ái đã không đợi được mà kéo tay cô lại:
– Em có thể cứu em ấy sao? Thật như thế sao?
Linh Đan gật đầu:
– Có thể, nhưng mà em không thể tiến hành ở đây. Bây giờ nhanh chóng mang cậu ấy vào phòng kia, đóng kín cửa. Trong quá trình em cứu chữa tuyệt đối không một ai được phép đến gần. Nếu em bị phân tâm thì hậu quả thế nào có lẽ chị cũng đoán được.
– Được được! Theo lời em hết! Mấy nam sinh đứng kia, đúng rồi, là mấy em đó, nhanh đến phụ mang Cảnh Duy vô phòng. Còn lại tất cả mọi người mau rời khỏi khu vực này.
Bảo Ái cực kỳ khẩn trương. Bây giờ mà Linh Đan có muốn tất cả mọi người rời khỏi trường thì cô cũng theo đó mà làm chứ đừng nói đến là riêng cái phòng này.
Mấy nam sinh bị điểm tên hơi xanh mặt. Quý tử nhà họ Vương kia hiện tại giống như pha lê, chỉ sợ chạm nhẹ đã vỡ, vậy thì bọn họ sẽ trở thành tội đồ mất. Thế nhưng không thể thoái thác được nên họ buộc phải nhanh chóng tiến lại rồi cực kỳ cẩn trọng nâng lấy Cảnh Duy.
– Nhanh một chút. Cẩn thận một chút. Em gái mau theo họ. Em cứ tập trung mà cứu chữa. Chị cam đoan không có ai đến gần được cửa phòng đâu.
Linh Đan gật đầu sau đó nhanh chóng theo vào.
Cũng vừa khéo căn phòng gần nhất kia là phòng y tế, có sẵn giường để cho Cảnh Duy nằm. Những nam sinh đặt cậu xuống rồi nhanh chóng đi ra, khe khẽ thờ phào một hơi.
Mọi chuyện còn lại là của cô gái kia rồi. Có gì xảy ra cũng không liên quan đến bọn họ.
Cửa phòng y tế đóng lại. Bây giờ bên trong chỉ còn lại Linh Đan và Cảnh Duy.
Chàng trai thoi thóp nằm bất động trên giường, chân tay đã cứng đờ vì chất độc phát tác. Cậu hiểu rằng bản thân đang nguy cấp tới mức nào, và cậu cũng không cho rằng mình có thể sống tiếp được. Bây giờ có mang người giỏi phép chữa trị nhất trong gia tộc tới đây cũng còn bó tay nữa, nói gì đến một nữ sinh đồng trang lứa chứ?
Trong khoảnh khắc, cậu đã cho rằng Linh Đan bị mấy lời hứa hẹn của chị làm cho dao động nên mới mạo hiểm như vậy.
Cậu khó khăn xoay đầu sang một chút liền trông thấy Linh Đan đang vô cùng thản nhiên lục trong hộp dụng cụ y tế tìm thứ gì đấy. Gương mặt kia nhàn nhã như vậy, nào giống như đang chuẩn bị cứu chữa một kẻ đang trên bờ vực cái chết như cậu đâu.
Cảnh Duy cố hít một hơi, thều thào:
– Linh Đan… cậu nói thật đi. Cậu không thể cứu tớ đúng không? Tớ… sắp chết đúng không?
– Ồ, đúng rồi đấy. Cậu sắp chết rồi, cứu gì nổi.
Linh Đan quay lại, trên tay cầm theo một chiếc kéo lớn có mũi nhọn, từ từ tiến lại chỗ mà cậu đang nằm.
– Tôi ở đây… chỉ để giúp cậu “đi” nhanh hơn một chút thôi.